Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Quyển 1 - Chương 9




Kết thúc 5 tiết học, lúc cất hết đồ vào cặp sách nàng mới nhìn thấy bao nhiêu là sôcôla trong cặp mình. Mắt bắt đầu hoa lên. Kể từ khi được Phong đưa thỏi sôcôla vào miệng nàng, nàng thừa nhận bao nhiêu ác cảm về món này vụt biến mất, thay vào đó bây giờ nàng có thiện cảm với Phong rồi. Thấy cậu ta đã đi ra đến ngoài cửa nàng vội thu gom đồ đạc, gọi với:

- Bạn gì ơi!!! Tớ...

Định nói " Tớ cảm ơn bạn" mà nàng lại gặp cảnh Phong cùng bạn nữ lớp a2 đang cười tình tứ với nhau, trong lòng bỗng gợn sóng."Xì. Thôi vậy".

Hôm nay nàng phải đi một mình rồi. Hai con bạn thì về trước có việc, bản tính lười trỗi dậy, ra đến nhà để xe, vừa lúc gặp anh Bin cũng vừa lấy xe máy, nàng gọi lại:

- Anh Bin. Kéo em về với.

- Này. Xe đạp bám xe máy là nguy hiểm lắm đó nhá.

- Kệ đi. Thế anh có về không thì bảo em một câu.

- Ấy. Muội sao mà nóng thế. Được rồi. Về thôi. Bám chắc vào vai anh. Mà thôi nhìn muội có vẻ không khoẻ. Chờ anh đi gửi xe đạp bác bảo vệ rồi anh đèo luôn.

Đi cùng anh trai mà cũng khổ nữa. Mấy đứa bạn của anh thấy nàng ưa nhìn thì cứ nấn ná:

- Ê Long. Sao có em gái dễ thương thế này mà không thấy nhắc đến bao giờ nhỉ? Giấu hơi bị kĩ rồi đó.

Thậm chí có tên còn gan hơn:

- Này em dễ thương. Em tên gì nhỉ?

Nàng ngồi sau cứ ôm chặt lấy vạt áo anh, hận không thể quay sang nói " Mấy anh vừa trốn trại hả?". May có anh nàng nói giúp:

- Các cậu đùa đủ chưa?

- Chưa đủ. Mà sao anh em ông thân dữ vậy.

- Ơ các ông mới kì làm sao. Anh em không thân nhau thì thân người ngoài à?

- Ồ. Thế cơ ý? Mà tui đang hỏi em ông mà chứ có hỏi ông đâu. Tránh ra tui hỏi tiếp coi.

Anh Bin thở dài:

- Tui chịu mấy ông luôn rồi. Nhìn thấy con gái là mắt cứ sáng lên.

Cả hội đồng thanh phản đối:

- Chắc ông không thế nhờ!!!

Hết nói nổi, anh Bin đành phóng xe vượt trước. Nàng thở phào, cũng may là bọn họ không bám theo xe nàng, không thì nàng bây giờ không còn hơi để thở, anh Bin không còn sức để cãi lại bọn họ nữa. Thương anh, nàng mở cặp, lấy kẹo sôcôla được cậu bạn mới mới cho sáng nay, bóc vỏ, nói dịu dàng:

- Anh. Mở miệng ra em cho cái này.

Anh nàng vẫn tưởng nàng trêu, hỏi lại:

- Em định cho anh ăn gì vậy?

- Món anh rất thích.

-A. Sôcôla à? Quý hoá quá. Hôm nay mới được em gái mua kẹo cho ăn.

- Em làm gì chu đáo thế. Chả là có cậu bạn cho, nhưng em không thích ăn thôi.

- Được con trai cho sôcôla. Thế này chẳng phải là ông anh này sắp được ăn cỗ rồi à?

- Anh chẳng hiểu gì cả. Túm lại là chuyện dài lắm lúc nào em kể sau.

- Em lúc nào cũng kêu chuyện dài lắm, lúc nào kể sau thế này thì bao giờ anh mới được nghe.

- Túm lại là bây giờ anh có ăn không nè.

- Tất nhiên là có rồi. Của chùa mà.

Nàng vừa đưa miếng sôcôla vào miệng anh thì đột nhiên có chiếc ôtô phóng vụt qua làm tóc nàng bay phấp phới. Nhìn kĩ lại nàng chợt nhớ ra đây chính là chiếc xe hồi sáng đã làm nước bắn vào mình. Nàng mím môi, nhìn vào biển số xe. ""20L2- 2704" -sẽ có ngay mi chít với ta".

---"-"---

Sau khi đã học xong, nàng lơ đãng nhìn phía góc phòng. Quyển sổ nhật kí rơi vào tầm mắt. Vội mở sổ nhật kí, ghi mấy chữ mà mất đúng một trang giấy:

" Xe Đuyên. 20L2-2704. TA HẬN MI".

Mang tiếng là sổ nhật kí đấy nhưng nàng vốn không phải là người đa sầu đa cảm. Bởi vậy nên đơn giản sổ nhật kí chỉ là nơi để vẽ hươu vẽ vượn. Sổ còn có cả mật khẩu hẳn hoi ý, mua ba năm rồi mà hôm nay nàng mới viết trang đầu tiên. Dù sao cũng là hiếm khi viết nhật kí, nàng lật trang sau, viết thêm vài dòng:

"Hôm nay Nguyệt có thêm một bạn mới, còn cho Nguyệt kẹo nữa. Thật ra Nguyệt vẫn nhớ lần đầu gặp bạn ấy. Lúc đó cậu ta "nạnh nùng" hơn cơ. A!!! Đúng rồi. Ở trường học nên cậu ta phải tỏ ra là một học sinh ngoan chứ nhỉ? Oa. Không ngờ nhìn người đâu đến nỗi mà nguy hiểm ghê ý. (@-@)".

Xong nàng còn vẽ phụ hoạ bên dưới hình ảnh một chiếc bàn. Một bên bàn là cô gái có mái tóc dài thướt tha khẽ bay trong gió, đôi mắt hướng ra bên ngoài ngắm những chú chim ríu rít hót trên cành, nhìn cô gái đáng yêu vô cùng. Còn chỗ ngồi phía trong, nàng không ngần ngại viết lên mấy chữ: "Đây là chỗ của Cún".

Vừa khoá sổ nhật kí lại, điện thoại nàng đã báo tin nhắn.

- Muốn lấy truyện chứ?

Nàng ngớ người, không cần người ta xưng danh thì nàng cũng biết là ai rồi. Đó chính là cái người vừa "vinh hạnh" được nàng ghi vào " sách đỏ" với cái tên vô cùng "dễ xương" - Cún.

Nàng nhanh chóng trả lời:

- Yêu cầu của bạn là gì?

- Hazz. Đơn giản thôi. Cầm cặp sách lên lớp cho tôi một tuần.

- Hả??? Bạn hơi bị quá đáng rồi đó. Làm như thế chả khác nào tui là ôsin không công của bạn.

- Rõ ràng là có công đàng hoành mà.

- Một quyển sách = một tuần làm ôsin. Thật là không công bằng.

- Không công bằng á? Vậy thì hai tuần vậy. Hay là cô muốn cả tháng, cả năm, hay là suốt đời.

- Thôi được rồi tui chấp nhận một tuần. Vậy mai bạn có thể trả tôi quyển truyện được chứ.

Nàng nghĩ ngay đến phương án giả vờ nghe lời, cầm cặp cho cậu ta hôm đầu tiên thôi. Còn những ngày còn lại, đương nhiên là "bùng" rồi. Nhưng hi vọng mau chóng bị dập tắt chỉ sau một tin nhắn:

- Tất nhiên. Nhưng cô đừng có mơ "xù" được nợ nhé. Dù cô có trốn ở đâu tôi cũng tìm ra cô để đòi nợ. Nhớ đấy.

Đúng là con nhà kinh doanh, trước khi trao đổi là đã tính toán hết thiệt hơn, không để đường cho con nợ trốn chạy rồi. Nàng thở dài, rep lại:

- Được. Tui đồng ý được chưa?

- Thôi được rồi tôi tạm tin cô.

Nàng che miệng ngáp ngủ, cơn buồn ngủ đã ập đến. Nàng nhắn lại:

- Ừ. Không có gì tôi đi ngủ đây. Cút bai en si iu ơ gên. Ngủ ngon mơ người yêu nha.

Trong mơ màng nàng lỡ nhấn "Send" mà không để ý mình đang nhắn tin với ai. Còn chút tỉnh táo cuối cùng thì cũng là lúc nhận ra tin nhắn đã được gửi đi. Đúng là thói quen làm hại cái thân mà. Do bình thường đã quen trước khi đi ngủ thường nhắn tin chúc hai con bạn mình như vậy. Hazz. Sự nhầm lẫn chết người. Ngày mai đi học sẽ như thế nào đây. Chi bằng bây giờ tắt máy đi cho đỡ ngại.

Nghĩ là làm, nàng tắt nguồn và chìm trong giấc ngủ êm đềm. Trong khi đó ở bên kia, vốn đã có ý định đi ngủ mà sau khi đọc được tin nhắn cuối lại không nhịn được cười. "Đúng là trẻ con". Cậu rep tin:

- Đính chính lại là tôi chưa có người yêu.

Nhưng sau 5 giây cậu lại tự cốc vào đầu mình, tự hỏi "mình làm sao thế không biết? Sao lại phải giải thích với cô ta nhỉ? Thôi ngủ thôi".

Rồi cậu ta cũng chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, một giấc ngủ thật sâu và đầy những hình ảnh đẹp.