Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Quyển 1 - Chương 7




Đối diện với hai cặp mắt tròn xoe đang nhìn mình, Phong trêu:

- Sao? Tớ nói gì sai sao? Hay mặt tớ có mực à?

Nàng và Nhi đồng thanh:

- Không phải.

Rồi cả hai cùng quay đầu về chỗ, cùng chung một suy nghĩ:"Sao cậu ta biết tên mình/cô ấy nhỉ?".

---

Giờ ra chơi.

- Ê. Bà đọc truyện tôi đưa bà chưa?

(Một phút quảng cáo bắt đầu)

- Tôi đọc qua một đoạn rồi. Cũng hay. Nhưng tôi chỉ thích truyện của chị Lan Rùa thui ý. Lời văn chị ấy không cần chau chuốt mà vẫn cuốn hút người đọc. Tôi đang đọc dở truyện "Em là nhà" của chị ấy. Tội cho chị Nguyệt quá. Có mỗi hai đứa bạn thân mà hai đứa nó lạ độ ác thâm hiểm giống nhau. Mà truyện "lẽ nào em không biết" và "em là nhà" của chị ý nhân vật chính đều tên là Nguyệt, đều có những những lúc ngây thơ kinh khủng. Tôi đọc mà chỉ muốn có một cỗ máy của Doreamon, phi thẳng vào truyện của chị tát "bốp bốp" con Vy, con Mai với Hà Anh đó cho hả giận thôi.

Vừa nói nàng vừa giơ tay lên không trung phe phẩy phụ hoạ. Hành động trẻ con làm Mai với Nhi bật cười. Mai trêu:

- Bà quá ư là ATSM nhá. Nhưng mà cũng phải. Thế nên người ta mới có câu:"Tình yêu không có lỗi, lỗi tại bạn quá "en-gi-iu"(ngu) mà.

Nàng gật gù:

- Chuẩn đấy. Cứ đọc đến thủ đoạn của con Mai, tôi chỉ chị Nguyệt đó muốn con Mai mấy cú đấm thôi. Người đâu mà độc ác vãi. Mới lại chị nhân vật chính cũng gần giống tên tui. Đồng cảm quá.

Mai giận:

- Nè. Tui cũng tên Mai đó nhé. Nhưng tui không bao giờ giống cô ta đâu. Người hiền lành như tui nào dám làm chuyện như thế.

Nàng và Nhi giả vờ nôn:

- Hình như gió hôm nay hơi mạnh thì phải. Chắc là "tôi không dám làm chuyện như thế" mà "tôi dám làm chuyện hơn cả như thế" nhỉ?

Mai cũng không vừa:

- Chuẩn men. Chỉ hai bà hiểu tui.

Mà hai bà vừa nôn phải không nhỉ? Được mấy tháng rồi? Sao không báo gì cho anh em hả? Mà này, "ăn kem trước cổng" là không tốt đâu nhé.

Nói xong Mai nhìn thấy mắt Nhi và nàng đã nhuốm lửa giận giữ, vội chạy như bay ra ngoài cửa lớp. Phong quan sát mấy cô chí choé nhau nãy giờ, mắt cậu tuy là đang nhìn về phía cửa sổ, nhưng trong lòng ánh lên nét vui vẻ. Cậu nhận ra, cô gái này cũng thật vui tính.

Còn Nhi với nàng, nàng bảo Nhi:

- Chiều nay tui đưa lại truyện cho bà nha. Bao giờ tui đọc xong truyện "Em là nhà'' thì tui sẽ mượn đọc sau.

- Oki men. Vậy cũng được.

Nhưng nàng chợt nhớ ra điều gì đó. Hôm qua rõ ràng khi nhìn thấy đánh nhau nàng có cầm quyển sách đó, vậy mà sáng nay lúc sáng soạn sách đi học nàng lại không thấy nó nữa. Không biết nàng đánh rơi khi cứu người hay là cậu ta nhặt được hay không nữa, vì lúc về hôm qua cậu ta là người đưa cặp sách cho nàng. Tuy thắc mắc nhưng nàng ngại không dám hỏi. Mà quay lại chỗ hôm qua nhỡ đâu bọn chúng hôm nay cũng đến đó. Nghĩ đến đây nàng bủn rủn cả mình. Mà điều đặc biệt là lúc nãy cậu ta có gọi tên Nhi, chắc chắn là trong quyển truyện đó có ghi tên Nhi rồi. "Mà cậu ta trả hết nhưng sao lại giữ lại mỗi quyển truyện làm gì nhỉ? Hay là cậu ta cũng mê truyện. Oa! Không ngờ nha."

Nàng mải nghĩ nên không biết mình đang nhìn chằm chằm Phong, trên môi vẫn vương vấn nụ cười. Cậu thoáng ngạc nhiên: "Sao cô ta dám nhìn thẳng vào mắt mình? Đồ mê trai, háo sắc". Phong nghĩ rồi huơ huơ tay trước mặt:

- Nè. Ngắm đủ chưa?

Nàng giật mình, đỏ mặt:

- Tôi ngắm bạn bao giờ. Đã xấu còn ra vẻ nguy hiểm. Tôi là tôi đang nhìn trên cành cây kia có con chim đang hót kìa.

Lời nói vừa đưa ra khỏi miệng, nàng mới chợt đau lòng, vội chữa ngượng:

- Nó vừa bay đi mất rồi.

Phong biết thừa Nguyệt đang nói dối, vẫn có ý muốn chọc:

- Thế à? À mà hình như tôi giữ cái gì đó của bạn đó bạn Nhi ạ.

Lại làm nàng hết hồn vì đúng như nàng dự đoán:

- Không, tôi không phải tên Nhi. Nhưng là bạn đang giữ quyển truyện của bạn tôi. Căn cứ vào quyền sở hữu tài sản, yêu cầu bạn trả lại quyển truyện đó cho tôi.

Cậu ta tặc lưỡi:

- Trả... thì cũng được. Nhưng tôi có yêu cầu. Yêu cầu như thế nào thì lúc về tôi sẽ gửi tin nhắn cho bạn.

Nàng ngạc nhiên:

- Sao bạn biết số điện thoại của tôi?

Nhưng lời nói vừa đưa ra, thì phía sau nàng đã ồn ào. Nàng ngoảnh lại. "OMG. Hôm nay thế nào lớp lại quý mình thế, con gái ai cũng đem bánh kẹo cho mình. Thật không thể tin được." Mắt nàng hoa lên. Nhưng hi vọng nhanh chóng tắt ngúm khi Linh đứng ra phán một câu:

- Phiền bạn ra ngoài một chút. Chúng tớ phải đưa cái này cho soái ca.

Hoá ra là nàng mừng hụt. Mặt thoáng thất vọng nhưng vẫn bước ra khỏi chỗ. Nàng biết cá nhân không thể thắng được tập thể.

Bước ra cửa lớp mới biết mình không đơn độc. Hoá ra vẫn còn người không mê trai giống nàng (như bà ý mà không mê trai chắc trên đời này không còn ai là người mê trai nữa). Đó là hai con bạn thân. Ba đứa hàn thuyên một hồi thì vào lớp.

Bước vào lớp, nàng chả thèm liếc Phong lấy một cái. Cậu ta không biết điều, còn bóc một thỏi sôcôla trêu ngươi nàng. Nhưng cậu đâu biết, nàng cực kì ghét sôcôla. Bực mình,nàng quay sang quát:

- Ngừng ăn ngay lại. Cô giáo sắp vào lớp rồi.

Cậu ta vẫn ăn điềm nhiên:

- Kệ.

Nói rồi bóc tiếp một thỏi sôcôla nữa, đưa thẳng vào miệng nàng. Nàng đương giận dữ định vứt ngay, nhưng khi sôcôla tan trong miệng, cảm nhận mùi vị của nó, thấy nó cũng không tệ như mình nghĩ, nàng không nỡ. Nàng quên cả hình ảnh của mình trong mắt người khác. Nhi với Mai ngoảnh xuống nhìn thấy cảnh này vội ngoảnh lên, viết viết vào tờ giấy nháp:

"Một đôi "

Nhi cũng vẽ 2 cái mặt cười:

Đột nhiên Phong hỏi:

- Muốn ăn nữa không?.

Lúc đó, có trời chứng giám là nàng muốn trả lời ngay là có. Nhưng vì hình ảnh, nàng lại lắc đầu. Cậu ta biết suy nghĩ của nàng, lén đặt mấy cái kẹo vào ngăn cặp nàng. Vừa lúc cô giáo dạy hoá bước vào, cả lớp lại nghiêm chỉnh trật tự bước vào tiết học.