Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Quyển 1 - Chương 22: Anh họ




(P/s: Anh họ "hờ" chứ không phải anh họ "H", nghĩa là anh họ "hờ" chứ không phải anh họ Hàn).

- Nguyệttttttt. Dậy. Dậy mau.

Mới sáng sớm ra mà anh cứ như nhìn thấy ma không bằng. Anh Bin không biết anh đáng tội quấy rối người thi hành quyền và nghĩa vụ của một công dân "trẻ con" như nàng không nhỉ! Bác Hồ đã từng nói còn gì: "Trẻ em như búp trên cành/ Biết ăn, biết ngủ, biết học hành mới ngoan". Đấy! Cái câu mà người Việt Nam ai cũng thuộc làu làu thế mà anh cũng làm sai. Thần nào mấy năm mẫu giáo với cấp một có bao giờ thấy anh được nhận giấy khen Bác Hồ bao giờ. Nàng nhìn đồng hồ, mới có 6h sáng thôi mà. Nàng trách:

- Anh Bin. Anh biết bây giờ là mấy giờ không? Hôm nay là chủ nhật, anh cho em ngủ thêm tí nữa đi. Không thì em sẽ tố cáo anh tội dám phá hoại giấc mơ đẹp đẽ của em với bố mẹ đấy.

-Anh thì cho mi ngủ đến sáng mai cũng được. Nhưng khổ nỗi bạn trai em nó đến tận nhà nó đón em kia kìa thì xem ra anh cần phải suy xét.

- Em làm gì có bạn trai.

- Thì anh cũng đâu có bạn trai.

- Thôi em không đùa nữa đâu. Em ngủ tiếp đi. Kệ anh đấy.

Thấy em mình lại vùi đầu vào ngủ, anh Bin phô ra vẻ mặt nghiêm trọng:

- Hazz. Xem nào. Lương làm chủ nhật bằng hai lương ngày thường. Cũng không tệ đâu nhỉ.

Lời nói đó lọt vào tai nàng. Nàng lại chầm chậm phân tích. Hừm xem nào. Cái gì mà lương ngày thường với cả ngày lễ nhỉ? Tiền lương thì liên quan gì chứ? Rốt cuộc nghĩ đến tiền là mắt sáng như sao, đầu óc cũng bớt mụ mị đi một... nhiều chút:

- Anh! Sao anh không nói câu sau lên trước, thế có phải đỡ mất công không?

- Anh biết. Mi thì chỉ có nghe thấy tiền là mắt sáng như chim ưng rồi. Thôi nhanh lên người ta đợi em kìa.

Nàng thắc mắc:

- Ai vậy anh?

- Người quen.

- Người quen là ai vậy anh?

- Là một người con trai.

- Nhìn cậu ấy như thế nào?

- Rất tỉnh và đẹp trai, nhưng còn lâu mới bằng anh.

Nàng giơ ngón cái lên, kí hiệu là "cho một like":

- Chuẩn. Anh em đẹp trai nhất. Đẹp đến nỗi Chí Phèo cũng phải gọi bằng sư phụ, voi ma mút cũng phải lạy làm sư huynh, và...

- Và làm sao?

- Em cũng phải gọi là anh trai.

Anh Bin véo má nàng:

-Chỉ giỏi nịnh hót. Thôi mau mau đi làm kiếm tiền rồi hôm nào về thì đãi anh kem.

- Đãi anh kem mút 500 đồng một que nhớ.

- Anh sợ em muốn mua cũng chả kiếm được chỗ mua ấy chứ. Mà thôi. Anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ ba anh giục em đi rồi đó.

- Cứ muốn đuổi người ta đi ý nhở. Được. Anh có lòng đuổi thì em cũng chuẩn bị đi đây.

- Ừ.

Trong khi nàng làm VSCN, anh đứng trên tầng nhìn người con trai ngồi ở phòng khách. " Quái lạ. Sao mình có cảm giác thằng bé này quen vậy nhỉ! Hình như đã gặp ở đâu rồi. Ngoài hôm đưa em đi làm thì hình như mình cìn gặp ở đâu nữa. À. Nớ na nồi. WC nam."-anh Bin thầm nghĩ rồi lại tự cười một mình. Lúc anh nghĩ xong thì cô em mình và Phong đang đấu khẩu kịch liệt:

"Bạn đèo đi"

"Cô đèo đi"

" Bạn là con trai thì phải nhường con gái chứ."

"Thì tôi chả nhường cho cô đèo còn gì"

" Bạn biết ý nghĩa từ Lady First chứ?"

"Biết sao không biết. Từ này theo tiếng anh là ưu tiên con gái, con gái đi trước. Dịch theo hoàn cảnh hiện giờ nghĩa là tôi nhường cô ngồi trước, nghĩa là cô là người phải đèo còn chi nữa."

"Bạn thật quá đáng".

"Quá đáng này đối với cô là đáng quá còn gì."

Nàng tức nghẹn, ngồi lên xe, lên giọng:

- Được. Cô nương đây nữ tử hán đại trượng phu. Thứ nhất: không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ những thứ cô nương nói không sợ. Thứ hai: đầu đội trời, chân đi tông, rất thích xem phim ma Hồng Kông vào những lúc mất điện.

"Mất điện thì cô xem bằng niềm tin à? Mà tôi cũng không nghĩ gan cô to vậy đâu"

"Sao bạn ngốc thế? Mất điện vẫn có thể xem trên điện thoại mà. Còn tất nhiên nếu xem là phải có đồng bọn xem. Bạn bè có phúc cùng nó hưởng có họa tự chịu nó mới vui chứ".

"Thế mà cũng khoe"

Nguyệt giục:

-Thế có ngồi lên không thì bảo.

Phong ngồi lên đằng sau xe, thế nào mà chưa kịp ngồi Nguyệt đã phóng tít tắp mù xa, để lại Phong với khuôn mặt nhìn rất chi là "thốn tới tận rốn". Tưởng Nguyệt sẽ bỏ đi một mình cơ, ai ngờ một lúc sau nàng đã tò tò quay lại, còn lên giọng anh hùng lắm:

-E hèm. Điều thứ ba là không bao giờ bỏ bạn bè lúc lâm nguy. Thế đủ thấy cô nương đây anh hùng chửa?

Phong vặn vẹo:

- Cô có chửa hồi nào á? Bố của chúng là ai?

- Bạn..............Mà tôi là Súp pơ gơn mà, không chấp những chiêu trò tiểu nhân như bạn.

- Cái gì ý nhở? Tôi vừa nghe có tiếng gió thoảng bên tai với mấy hạt mưa bắn vào mặt thì phải. Hình như tôi còn nghe thấy cả canh với súp gì ý nhở. Súp pơ gà phải không?

Nguyệt ức nghẹn, tay đã nắm thành quyền:

- Gà cái gì mà gà? Bạn mới là gà công nghiệp đó.

- Gà công nghiệp còn hơn chán gà rù nhá, ít nhất còn đem lại lợi nhuận cho chủ.

- Bạn bảo ai là gà công nghiệp hả hả hả...?

Sau mỗi từ "hả" là một cú đấm vào cánh tay Phong. Nhưng trước tiên là nàng phải đá cho hắn chừa mới được. Cũng như xưa, nàng cứ tung chân lên mà đá chả cần biết trúng vào thứ gì. Cơ mà lần này nàng đá trúng... giữa hai chân, bị kẹp lai giữa đầu gối Phong. Tư thế của hai người nhìn cực kì bá đạo khiến ai đi qua cũng phải liếc nhìn, có đôi người còn nói với nhau: "Bọn trẻ bây giờ tự nhiên quá. Giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà cũng dám trêu đùa nhau".

Nàng nghe thấy, ức nghẹn quát Phong:

-Buông ra.

- Không buông thì sao mà buông thì sao.

Nguyệt nghiến răng:

- Không buông à....

Vừa nói Nguyệt vừa vận dụng chiêu thức thứ hai: đưa tay lên véo hai má Phong như trẻ con, rồi lợi dụng thời cơ, lẻn ra đằng sau lưng Phong điểm đúng huyệt.

Nàng học chiêu này từ bạn Lập học cùng với lớp nàng hồi cấp hai. Nghĩ lại đợt đấy nàng ngáo lắm nhá. Lũ con trai trong lớp chả ai dám động vào trừ bạn Lập kia đâu. Căn bản hồi lớp sáu chưa quen lớp, Nhi với Mai dạo ấy cũng như là kẻ thù kiếp trước của nàng, toàn bắt nạt nàng. Mà các bạn ý còn lập cả mấy cái gờ rúp trai xinh, gái đẹp đàng hoàng cơ. Nguyệt vốn là con ngoan trò giỏi, tự nhận nhan sắc tầm thường nên chẳng tham gia nhóm nào. Các nhóm cứ ỷ thế mà bắt nạt nàng. Bác Hồ cũng đã nói:"Có áp bức là phải có đấu tranh", chị Dậu đến cuối cùng còn dám phản kháng cơ mà, vậy là nàng dùng những gì mà nàng học được từ chính nàng cứ giơ chân lê mà đá, trúng đâu thì trúng nhưng không bao giờ khiến mấy thánh triệt sản. Đó là đối với con trai, còn con gái thì cứ cào cấu mà xông pha. Có bạn tên Ngọc Anh bị nàng cào cho bây giờ vẫn còn sẹo ở tay. Phải thế mấy bạn ấy mới chừa. Dần dần lớp cũng không dám bắt nạt nàng nữa. Nhưng từ ngày nàng chuyển từ dép quai hậu sang dép tông, có hai tên biết được điểm yếu của nàng là xót của nên sẽ không dám đá cứ thừa thế mà vùi dập nàng. Từ lần bị Lập đánh đúng huyệt, Nguyệt rất sợ Lập luôn. Kẻ thù vẫn có thể bắt tay làm bạn, sau này Lập là thằng con trai đầu tiên nàng chơi thân. Càng ngày có Lập bảo vệ nên chả ai dám động tay động chân nữa. Lâu dần Nguyệt làm bạn được với tất cả mọi người đều trong lớp. Có lần mạn phép xin Lập dạy cho cái chiêu điểm huyệt ấy, thế mà Lập vẫn vui vẻ dạy cho nàng. Lớp thấy hai người thân nhau thì bắt đầu đi gán ghép. Ngày nào đến lớp đập vào mắt nàng đầu tiên cũng là hình trái tim, bên trong là "N <3 L " trên bảng. Nguyệt với Lập giải thích bao nhiêu lần rồi mà lớp không có nghe. Thôi thì hai người đành kệ cho cuộc đời trôi nổi, đến đâu thì đến. Mọi sự yên lành được một thời gian, chính xác là ba năm học cấp hai, Nguyệt lại nghe được tin như xét đánh ngang tai. Vào cái ngày chia tay lớp 9, Lập đứng giữa lớp, hét to: "Nguyệt. Tớ thích Nguyệt. Làm người yêu tớ nhé". Cảm xúc lúc đó của nàng là... không cảm xúc. Nguyệt do dự:"Lập à. Chúng ta còn trẻ. Việc quan trọng bây giờ là phải học. Với lại Nguyệt không thích chống lầy sớm đâu. Nguyệt còn phải đi học đại học nữa"

"Bao lâu Lập cũng đợi được hết"

" Mười hai năm đấy Lập ạ. Cả một thời thanh xuân của một con người"

"Kệ. Lập chờ được"

Bó tay với ông Lập luôn. Cơ mà nàng lúc đó cũng chẳng có tâm trí gì mà quan tâm nữa. Quan trọng chính là kì thi vào cấp ba này. Hôm nhận được giấy báo điểm nàng vui lắm vì học cùng cả Nhi và Mai và Càng may mắn hơn là nàng khác lớp với Lập. Lập vào a7 và bạn ấy được điểm cao nhất nên được làm lớp trưởng.

Thời gian trôi đi nhưng những kỉ niệm trong quá khứ không bao giờ xóa đi. Thế mà cái chiêu Lập dạy năm nào giờ lại thành chiêu thức để nàng hạ gục tên Phong xấu xa.

Xong xuôi nàng phóng xe đạp chạy biến để Phong một mình khổ sở lê xác về đến nhà.

--------

Tranh thủ thời gian Phong chưa về nhà, Nguyệt dẫn tiểu Nguyệt và Phi đột kích phòng Phong, về cơ bản là không ăn cắp ăn trộm gì mà chỉ để chơi trò chơi kéo dài thời gian. Mở máy lên, nick facebook của Phong vẫn mở nhưng nàng không dám ho he, không phải vì sợ, mà là vì "lòng của nàng tốt" nên không muốn dìm thôi. Thế là nàng đăng xuất nick Phong rồi nhập nick mình. Thao tác nhanh quá khiến nàng vô tình bấm phải "lưu mật khẩu", tạo điều kiện cho Phong làm loạn nick nàng sau này. Thấy có một lời mời kết bạn và một tin nhắn, nàng chọn xem ai gửi lời mời đến trước. Là lời mời từ nick "Vũ Vũ". Không cần xem thông tin nhưng nàng chắc đây chính là nick của bạnh Vũ a2 nên đồng ý luôn. Ai ngờ... là bạn ấy thật.

Đúng lúc Vũ đang online, Nguyệt gửi ngay một tin nhắn:

"Hề lốôôôôôôôô"

"Hihi. Chào bạn. Bạn đang làm gì vậy?"

"Tớ đang nhắn tin với bạn mà"

"Ừ nhỉ. Hihi. Bạn dạo này thế nào? Tại lâu rồi tớ cũng không gặp bạn ở bãi cỏ sau trường"

"Tớ vẫn khỏe, khỏe mới nhắn cùng với bạn được chứ. Còn bạn thì sao?"

" Ừ. Tớ vẫn khỏe. À mà hôm nào rảnh bạn vào nhà tớ chơi nhé. Bên cạnh nhà tớ có một nhà có vườn cây ổi đào mùa này chín thơm lắm".

Với nàng, cái khiến nàng quan tâm thứ ba là ăn, thứ hai là tiền, còn thứ nhất nàng không tiện nói. Nhắc đến một trong ba thứ đó là mắt nàng sáng ngời khí thế. Vậy khi Vũ nhắc đến có đồ ăn, nàng không ngần ngại rep luôn:

"Ô sờ kê. Hôm nào tớ vào. Tớ chỉ sợ sau hôm tớ vào đó cây ổi nhà chủ đó bị vùi dập không thương tiếc thôi"

"Không sao đâu. Hay là chiều mai nhé bạn"

"Ok luôn. Chiều mai lớp tớ được nghỉ"

" Ừ. Vậy sáng mai sau ra chơi tiết hai tớ chờ bạn bàn kế hoạch tác chiến nhé"

Từ nãy đến giờ nàng thì cứ gõ cạch cạch liên tục, hai đứa em thì đứng bên mà dịch từng chữ mà khổ nỗi chị đánh nhanh quá, với trình độ của hai em lớp một đọc tin nhắn thôi mà còn mướt cả mồ hôi. Còn một người nữa đang

đọc trộm tin nhắn mà không ai biết đến sự có mặt của mình. Đoạn cậu e hèm một cái, Nguyệt giật bắn mình, nhưng vẫn cả gan rep nốt tin cuối:

" Ok. Bye bạn nhé. Bây giờ tớ phải chạy thôi không hiện giờ có con cờ hó đang nhìn tớ gầm gừ dữ lắm".

Phong đọc tin nhắn ấy thì đen thui cả mặt mày. Không kịp để nàng đợi tin nhắn cuối cùng của Vũ, Phong đã ghé sát vào tai nàng, nghiến răng:

- Cô bảo ai là cờ hó...hả?

Nàng không kịp tắt máy tính, bước ra khỏi ghế ngồi, rón rén rón rén:

-Tui có bảo bạn đâu, là bạn tự nhận đó thôi.

Vừa nói nàng vừa làm dấu cho hai đứa trẻ đến bên cạnh mình chuẩn bị phương pháp đối phó. Khi đã chắc chắn tay hai đứa đã đặt trong lòng bàn tay mình, nàng mới hô: "Chạyyyyyyyyyyyyyy"

Ba đứa chân ngắn và một thiếu gia chân dài tới nách đuổi nhau. Nàng đúng kiểu người trong xã hội phong kiến xưa :" Đã nghèo lại còn đèo bòng thêm thêm khoai". Tất nhiên nếu ba đứa chỉ chạy thì sớm muộn gì cũng bị cờ hó vồ mất, thế là nàng và hai đứa chuyển sang phương án thứ hai, tất nhiên là hơi độc ác một tí. Chạy đến một chỗ ngã rẽ trong ngôi nhà, Phi và Tiểu Nguyệt chia nhau đứng hai bên, đợi Phong chạy qua thì ngáng chân. Kế hoạch thành công, môi Phong hôn đất "an toàn". Trong thời gian Phong vật vã để đứng dậy, hai đứa có trách nhiệm ngồi lên người cậu, dìm cho cậu đến mệt thì thôi. Cậu không ngờ có một ngày hai đứa em yêu quý lại phản bội cả mình. Nguyệt chạy lên với một cuộn dây và một cuộn băng dính. Ba người đẩy Phong đến một cái cột nhà gần đó, trói Phong lại, lấy băng dính dán kín miệng Phong làm cậu không thở được. Nhớ đến điều gì, Nguyệt bảo Phi đi lấy một hộp màu nước và vẽ đầy lên mặt Phong. Nhìn Phong bây giờ thật kinh dị, giống như một con quỷ bảy màu vậy. Xong xuôi nàng bỏ điện thoại, tách tách vài cái là đã có cả một bô ảnh kỉ niệm. Nguyệt còn kỉ niệm thêm một câu: " Thế này mà up tus lên facebook: 'Hiện trường vụ bắt cóc tống tiền. #Nạn nhân: Bà già quạt gió thành băng.

#Nhiếp ảnh gia: Nguyệt xưn gái' thì chả biết bao nhiêu like nhờ"

Phong cố nuốt cục tức vào lòng. Căn bản là cậu đâu phải không tức, nhưng mà tức thì cậu cũng đâu làm được gì cơ chứ. Muốn hét, muốn quát cho nàng một trận mà Nguyệt lại bịt miệng, muốn xông lên đấm đá nàng vài cái cho chừa mà chân tay bị trói hết cả rồi. Nguyệt thì nhởn nhơ dắt hai đứa em đi dạo còn không quên ngoảnh lại lè lưỡi trêu ngươi Phong.

Bầu trời râm mát thuận lợi cho chuyến đi dạo. Hai đứa trẻ phải nói là nghịch ngợm như quỷ sứ, đi qua nhà nào là lại phải bấm chuông cửa nhà người ta xem nó có hỏng hay chưa thì còn biết đường bảo chủ nhà thay lại. Nhưng khổ nỗi người ta có biết đâu, thấy bấm chuông inh ỏi là chạy ra quát tháo làm cả ba người nhiều phen sống chết. Đúng đến nhà thứ 10, bọn nàng cũng làm y như thế, kết quả ngoài mong đợi. Ông chủ nhà bước ra. Mà không đúng... là cậu chủ. Điều đặc biệt là người này không những quen mà là cực kì quen... Vũ chứ ai.

Nguyệt nhìn thấy Vũ thì ngơ ngơ ngác ngác. Không thể tin được là nhà tên Phong lại gần nhà Vũ đến thế. Phong lịch sự chào trước:

- Chào.

- Hì. Chào. Nhà bạn ở đây à?

-Ừ. -Vũ nhìn hai đứa bé- Em ruột của bạn à?

Nguyệt lắc đầu:

-Không phải đâu. Em họ tớ đấy.

Tiểu Nguyệt cũng phụ họa:

- Vâng. Em là em họ của chị ấy. Chị ấy là chị ruột... à lộn chị họ của em.

- Sao tớ nhìn thấy mấy chị em bạn giống nhau vậy?

Nguyệt bế tiểu Nguyệt lên, áp má em vào má mình hỏi:

- Chị em tớ giống nhau vậy à?

Vũ cười:

-Không phải là về vấn đề nhan sắc mà là về tính cách cơ. Ba chị em đều hài hước, đáng yêu và dễ gần giống nhau.

Nguyệt được khen thì thẹn thùng đỏ mặt, tiểu Nguyệt cười tít cả mắt. Bỗng từ đằng xa Phong lù lù đi tới, vẻ mặt như nước được đun đến 99,9 độ C. Cậu bước đến nói với Vũ:

-Cậu bị lừa rồi mà không biết à?

Vũ nhíu mày khó hiểu. Nguyệt giả bộ:

-Anh họ. Em đã bảo là anh bị ốm thì cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, em khác trông hai đứa nhỏ cho. Sao tự nhiên anh chạy như cờ hó sổng chuồng ra thế này. Về lại ốm nữa thì sao?

Phong đang định nói:"Ai là anh họ của cô?" nhưng chỉ kịp nói: "Ai là..."đã bị Nguyệt bịt miệng. Nàng còn tỏ vể ngây thơ vô (số) tội:

-Anh họ. Em biết anh ghét em. Nhưng việc đó thì để sau này hãy tính. Bây giờ anh lo cho sức khỏe của anh đã.

Đang yên đang lành, bỗng đâu "mọc" ra một cô em gái họ mà cô em họ này diễn kịch giỏi quá khiến cho khán giả là ông anh họ hờ này cũng được "mở mày mở mặt". Hai đứa em thật thì cũng tốt bụng quá cơ, dám đi bao che cho cả người ngoài. Đã diễn thì cậu cũng muốn diễn luôn một thể. Cậu xoa đầu đứa em gái hờ:

-Anh biết lỗi rồi. Cho anh xin lỗi nha. Mà anh vừa làm một món này "cực kì đặc biệt" và chỉ dành riêng cho mình em thôi. Về nhà rồi anh em mình cùng ăn.

Ôi trội ôi nàng nghe mà muốn tìm ngay một cái WC để "giải quyết" ngay lập tức. Người ngoài thì tưởng rằng Phong chính là mẫu người anh trai họ tuyệt vời ông mặt trời nhất thế gian này. Ai biết được sau khi quay trở về nhà Phong thì kết cục sẽ như thế nào.

Nhưng trình độ diễn xuất của Phong sẽ không bao giờ vượt nổi nàng đâu. Nàng đi đến cạnh Vũ, nũng nịu níu tay Vũ:

- Nhưng em muốn cả buổi chiều nay chơi cùng Vũ với Tiểu Nguyệt và Phi ở đây cơ. Hay là anh cứ về trước đi.

Phong nghe mà như muốn "bùng cháy":

-Thế có về hay không? Một là về, hai là tối nay đừng ăn cơm nữa.

Nguyệt rơm rớm:

- Em ở đây chơi cơ. Anh đừng bắt nạt em nữa. Em phô mẹ anh đấy.

Ôi! Nàng phục nàng quá đi mất. Diễn như một diễn viên hạng A ý. Vũ đứng nghe nãy giờ, không ngờ Nguyệt lại là em trai họ của Phong. Thấy nàng bị Phong bắt ép như thế đâm ra lại thấy tội cho nàng, đành đứng ra, nắm lấy bàn tay Nguyệt, bảo vệ cho nàng:

-Này Phong. Cậu không nên bắt nạt em họ mình. Hôm nay bạn cứ để Nguyệt ở lại chỗ tớ chơi nhé.

Nguyệt lè lưỡi trêu Phong nhưng không để Vũ nhìn thấy. Phong thì tức tối lắm nhưng cũng đành chấp nhận:

-Được thôi. Nhưng hai người tôi nghĩ nên buông tay nhau ra đã.

Nàng càng châm ngòi lửa chiến tranh:

-Yeah. Anh họ cho rồi. Chắc anh họ cũng không thích chơi mấy trò trẻ con này đâu. Chúng ta cùng đi thôi.

Nói rồi tay phải nàng vẫn nắm tay Vũ, tay trái nàng nắm tay Tiểu Nguyệt và Phi. Bốn người hồn nhiên như cô tiên đi vào nhà, đi qua cổng nàng còn không quên nhắc Vũ khóa cổng kẻo kẻ xấu lại lợi dụng thời cơ vào ăn trộm.

Phong hậm hực giậm chân bước về nhà. Cậu định sẽ chơi điện tử để làm bớt đi cơn bão đang trào dâng trong lòng nhưng nghĩ đến Nguyệt cùng hai đứa trẻ đang vui đùa với Vũ thì trong lòng cậu lại nổi sóng. Cậu quyết định lấy ống nhòm, trèo lên tầng thượng ngôi nhà mà khổ nỗi nhà nào cũng cao tầng lại san sát nhau làm những gì cậu nhìn thấy chỉ toàn mái nhà là mái nhà.

Hạ quyết tâm lần hai, cậu lần mò tới cổng nhà Vũ. Nhưng nhà Vũ đã đóng cổng. Giờ chỉ có hai giải pháp: một là trèo qua, hai là về. Nhưng trèo qua cánh cửa cao ba mét là cả một vấn đề, nhảy được xuống không gãy chân, gãy tay là vấn đề thứ hai, có người nhìn thấy là vấn đề thứ ba. Cậu nhìn sang bên cạnh, hóa ra vẫn còn một giải pháp nữa, đó là "vượt rào". Cách này cũng không đến nỗi tệ. Tường nhà chỉ cao mét rưỡi nhưng bao quanh là hoa dâm bụt. Cậu quyết định trèo lên và hạ cánh an toàn. Duy chỉ có điều là một con cờ hó đã đợi sẵn cậu từ lúc nào. Xui khiến thế nào hôm nay cậu mặc quần dài nên người không bị làm sao, nhưng cái quần cậu thích nhất đã làm mồi cho con béc giê. Không bị tổn thương về vật chất nhưng tâm thần cậu đã tổn thương không hề nhẹ.

Bốn người kia vừa chơi vui vẻ vừa bàn kế hoạch cho ngày mai. Lúc đầu nàng không nhớ ra chiều mai vẫn phải đi làm nên lỡ chấp nhận lời của Vũ. Bây giờ biết nhà Phong gần nhà Vũ, vậy thì tốt quá rồi.

Ở ngay cùng một dãy phố mà hai khung cảnh hoàn toàn khác nhau. Hôm nay đúng là ngày vận đen của Phong, đen từ sáng tới tối.

Chơi đùa cả buổi chiều, Nguyệt dẫn hai em trở về nhà. Hai đứa xem ra chơi khá vui nên về đến nhà là lăn ra ngủ. Nàng sang phòng Phong gõ cửa để xin phép về mà gõ mãi không thấy cậu thưa. Nàng về thẳng luôn.

-----

Buổi tối:

Sau khi đã chuẩn bị xong hết những bài tập cho ngày mai, nàng online facebook, cũng lại vừa đúng lúc Vũ hoạt động. Vũ nhắn tin trước:

"Xin chào! Buổi tối vui vẻ nhé!"

-"You too. Hôm nay tớ rất vui . cảm ơn bạn nhiều lắm"

"Ừ hihi. Lần sau nếu rảnh bạn lại tới chơi nữa nhé".

Nàng chỉ kịp đọc dòng chữ "Ừ hihi" thế nào mà tin nhắn đã biến đâu mất. Nàng nhắn lai một loạt tin :

"Nè. Bạn còn đó không?"

"Vũ! Bạn còn đó không."

"Bạn đừng nói cho tớ ăn bơ đấy nhé. Không ngon chút nào đâu."

Bực mình vì thấy rõ ràng ghi "đang nhập" mà mãi không thấy tin nhắn trả lời, nàng bỏ đi tắm. Và một loạt tin nhắn tiếp theo của Vũ cũng có nội dung tương tự như của nàng:

"Nè. Bạn còn đó không?"

"Nguyệt! Bạn còn đó không."

"Bạn đừng nói cho tớ ăn bơ đấy nhé. Không ngon chút nào đâu."

Phong chỉ có việc ngồi xóa tin nhắn mà cũng ngớ cả người. Cậu không ngờ hai người này hiểu nhau đến thế là cùng. Nguyệt tắm gội xong cũng chẳng buồn xem lại tin nhắn nữa, cứ thế gấp máy tính rồi đi ngủ.