Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Quyển 1 - Chương 10: "Ai em ơ pờ rin xi đoóc"




- Nè. Cô ngủ chưa đó?

Một tin nhắn gửi đến từ số điện thoại tên Cún.

- Bạn nghĩ tôi là heo à mà ngủ giờ này? Bây giờ mới hơn 9h tối một chút thôi mà.

-À ừ.

- Bạn có việc gì vậy? - Nàng hỏi.

Phong ậm ừ:

- À không... không có gì. Tôi định hỏi cô cái này thôi.

- Bạn muốn hỏi gì vậy ? Nhanh lên tui còn học chứ?

- À tôi quên mất rồi. Thôi bye cô nhé.

Tên này đúng là bệnh mà. Vừa nói có điều muốn hỏi mà đã quên mất rồi. Bệnh, bệnh thật rồi.

----

Ngày thứ hai vẫn diễn ra như ngày thứ nhất. Chỉ có điều là hôm nay là hôm nay, là thứ tư; còn hôm qua... là thứ ba. Tiết anh đầu tiên, cô giáo gọi tên ngẫu nhiên theo sổ:

- Han Vu Phong? Are you a new student? Can you intro about you?

Phong giật mình, cậu ta đang đăm chiêu vẽ cái gì đó. Nàng nhắc:

- Này này, bạn có phải tên Phong không?

Phong gật đầu, nàng nói tiếp:

- Cô giáo gọi bạn kìa. Cô ý muốn bạn đọc dòng chữ nè nè.

Nói rồi nàng đưa ra một tờ giấy ghi dòng chữ : " I am a prince dog". Phong thừa biết cô giáo hỏi gì, chả qua hắn giả vờ chút để xem cô bạn cùng bàn "đối xử tốt" với mình như thế nào thôi. Tờ giấy kia cậu đủ hiểu là Nguyệt đang troll mình, đủ hiểu cô bạn có "lòng tốt" như thế nào rồi. Tuy nhiên cậu cũng đâu phải dạng vừa. Cậu ta đứng lên, giả bộ gãi đầu, nhìn ngây thơ kinh luôn ý, làm bao cô nữ trong lớp cứ như là uống thuốc mê ý, nhìn chằm chằm không thôi. Bình thường thì không sao, nhưng nàng cứ thấy khó chịu, vì bọn họ muốn nhìn sang Phong, tất nhiên là phải nhìn qua nàng rồi.

- "Ai em ơ pờ rin xi đoóc"....

Câu của Phong làm cả lớp bật cười vang dội. Nàng cười thầm, nghĩ:" nhìn ngoài như thế mà "en gi iu" thật ý". Nhưng nàng đã lầm. Nụ cười trên môi tắt ngúm khi nghe câu sau của cậu ta:

- And the girl who sits next to me is a princess dog.

Cả lớp cười ầm lên làm kinh động sang cả lớp a2. Cả lớp a2 xì xào bàn tán: " Bên đấy có gì mà vui thế không biết?" Rồi mỗi người lại bình luận một câu, làm lớp như một cái chợ. Cô "Hiền dã man" gõ cái thước xuống bàn, quát:

- Cả lớp trật tự. Lớp gì đâu mà như cái chợ ý.

Cô đi sang lớp nàng, nói với cô Hoa:

- Chị à. Lớp chị ồn quá làm lớp em cũng ồn theo rồi.

Xong cô quay trở lại lớp dạy bài tiếp. Cô Hoa đưa ngón tay trỏ lên môi làm dấu trật tự. Cả lớp lại rơi vào vẻ yên ắng ban đầu.

Nguyệt tức giận véo vào tay Phong, nghiến răng ken két:

- Đồ hết thuốc chữa. Bạn mới là "pricess dog" ý.

Cô giáo cười, hỏi:

- Nguyệt. Em nói gì bạn thế?

Phong đáp lời cô:

- Cô ơi. Ý bạn ấy bảo là tên đó rất hợp với bạn ấy ạ.

Lúc này nàng vừa hận vừa ngại, nhưng cố kìm nén để không mất mặt trước lớp. Xé nham nhở một tờ giấy từ quyển nháp, nàng ghi mấy chữ với size cực đại rồi đưa cho Phong:

- Từ ngày mai... chia bàn...

Dưới nàng còn minh hoạ thêm hình hai thanh kiếm chéo nhau. Tất nhiên là nàng đủ thông minh để nghĩ ra việc nàng nên viết bằng bút chì, phòng trường hợp thầy cô nhìn thấy, thứ hai là để tiết kiệm giấy mực, xong việc có thể xoá đi lần sau dùng tiếp. Nhưng quả là nàng đã tính toán sai một bước.

Phong nhận được tờ giấy " đe doạ" thì cười châm biếm nghĩ thầm :"Bây giờ là thời nào rồi còn bày cho chia bàn. Đúng là sửu nhi mà. Được thôi. Thích chiến thì chiến một thể".

~~~

Giờ ra chơi tiết hai là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của học sinh trong năm tiết học vì được nghỉ giải lao những 15'. Sau cái vụ "ăn dưa bở" từ lũ bạn trong lớp, mỗi giờ ra chơi nàng đều "biết ý" mà đi ra ngoài. Nhưng hôm nay do "được" ngậm một cục tức rõ to nên nàng quyết định ngồi trong lớp. Cậu bạn chớp thời cơ đập vào lưng nàng một cái:

- Ê. Cô không ra ngoài à?

- Liên quan à?

- Ừ không liên quan. Đừng hối hận đấy. Cậu ta vừa dứt lời thì một đàn ong vỡ tổ đã đứng bên cạnh nàng, lúc đầu còn nhìn với ánh mắt rất chi là đắm đuối con cá chuối nữa chứ. Nhưng 10s sau đó, mắt mũi ai cũng trợn cả lên, nhìn rất đáng sợ. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị bao nhiêu người xô nhau "ụp". Đơn giản chỉ là những cái đánh trêu nhưng cũng khiến toàn thân tê tái. Nàng thắc mắc:

- Sao các bạn "ụp" tớ? Tớ có làm gì đâu.

Cô bạn Linh giải thích:

- Là bạn khiêu chiến bọn tớ mà.

Nàng kinh ngạc:

- Tớ đâu có.

Linh giật tờ giấy dán sau lưng Nguyệt:

- Đây nè.

Phóng tầm mắt nhìn tờ giấy, 1s sau quay sang lườm Phong như kiểu thù địch lắm ý. Chả trách bọn họ lại "hôi" mình, hoá ra là cậu ta dán lên tóc cô. "Tôi là princess dog. Tôi thách ai dám đánh tôi đó"- Dòng chữ mới đáng ghét làm sao. Đã thế cậu ta vẫn còn để nguyên hai cái kiếm chéo nhau. Đúng là vẽ đường cho hươu chạy, gậy ông đập lưng ông mà.

Đến cuối giờ theo phân công thì bàn nàng phải ở lại trực nhật. Hai người phân chia nhau dọn sạch hết rác trong từng ngăn bàn một, Phong hai dãy ngoài, nàng hai dãy trong. Khi dọn đến ngăn bàn của Phong, nhìn thấy tờ giấy trong ngăn bàn cậu ta, lửa giận lại nổi lên phừng phừng. Trong tờ giấy đó vẽ hình một cô gái đang tức giận, nhìn không khác ác ma trong truyền thuyết là mấy, nhìn vô cùng xấu xí (thực ra cũng đâu có xấu xí cho lắm) . Nếu chỉ có hình thì nàng cũng chưa tưởng tượng ra người cậu ta vẽ là ai, chỉ khi nhìn dòng chữ hướng mũi tên chỉ vào:



"Đây là Nguyệt Dương.

Nguyệt xấu xí.

Nguyệt hay giận.

Đừng như Nguyệt."

Nàng hét lên:

- Tên Phong thối tha kia. Bạn vẽ gì đây hả?

- Tôi vẽ đúng những gì mình nhìn thấy thôi.

Nàng uất hận, chỉ muốn ngay lập tức xé ra làm trăm mảnh bức vẽ này. Nhưng Phong đã nhanh hơn một bước giành lại bức tranh, cất luôn vào trong cặp. Cậu ta nhanh chóng đeo cặp ra về. Thì ra cậu ra đã trực nhật xong rồi, trong khi đó, nàng mới dọn được có hai bàn.

Bước ra cửa lớp, Phong mở cặp, lấy ra hình vẽ ban nãy, nhưng lật ngược lại so với mặt lúc nãy. Trong hình là một cô gái đang cười nhìn đáng yêu vô cùng. Trên đó còn có dòng chữ:

" Đây là Nguyệt Dương.

Nguyệt xinh xắn.

Nguyệt dễ thương.

Hãy như Nguyệt".



Xem xong, Phong cẩn thận cất vào cặp, quay lại nhìn vào trong lớp thấy Nguyệt mồ hôi nhễ nhại dọn dẹp lớp.

- Ê. Chưa dọn xong à?

- Biến ngay. Cô Cô đây đương mệt thì đừng để Cô Cô phải cáu lên.

Phong mỉa mai:

- Cô là Cô Cô phiên bản xấu nhất tôi từng gặp đó. Thôi cô dọn tiếp đi nha.

- Đi về luôn đi. Đứng thêm tí nữa là bổn cô nương đây lại cho mi lên bàn thờ ngắm gà khoả thân luôn bây giờ.

Về đến nhà đã là hơn 12h trưa, nàng mệt mỏi nằm lên giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ nàng mơ thấy mình đang "bốp bốp bốp bốp" Phong, còn Phong thì quỳ gối: "Cô Cô, Dương Quá biết lỗi rồi mà. Cô Cô ơi. Cô Cô à. Tha cho Dương Quá đi". Nàng còn mơ thấy mình dõng dạc, đường hoàng tuyên bố:" Thôi được rồi. Tha cho mi". Rồi Phong cứ cúi lạy nàng:"Xie Xie", nhưng bất ngờ nàng "bốp" cho cậu ta một cái, ra cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội giải thích: "Tát cái làm kỉ niệm ý mà".

Trên khuôn mặt nàng vương vẫn nụ cười mãn nguyện vì những gì diễn ra trong giấc mơ. Giá mà nó là thật thì tốt biết mấy.

---

Vẫn như ngày thứ nhất, nàng mở sổ, viết:

"Bà già khó tính, quạt gió thành băng (Hàn Vũ Phong ý mà) -

Bên dưới là hình con Cún con, cái "mỏ chu ra, trên cổ đeo vòng có gắn chữ, "Phong pờ rin xét đoóc. Kiss me, please".

Vẫn là khi vừa gập quyển sổ lại thì chuông điện thoại lại reo, lại là tên "Dương Quá phiên bản lỗi". Nàng tắt luôn nguồn, tắt cả điện, bật quạt, chùm chăn kín đầu, đi ngủ. Khỏi phải nói chứ bật quạt đắp chăn là thói quen ăn sâu vào nàng rồi. Mà đâu phải mình nàng, Nhi với Mai ( cả tớ nữa ) cũng thế mà.

Bên đầu máy bên kia, phong hậm hực:

- Dám tắt nguồn. Cô gan ghê nhỉ!!! Mai biết tay tôi.

~~~

P/s: Tớ đã viết tròn 10 chap. Quả thực tớ cũng không nghĩ mình sẽ viết được dài thế này. Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới truyện của tớ.

Đôi khi tớ còn thích nhân vật phụ hơn cả nhân vật chính, có ai giống tớ thì để lại "còm men" nhận xét cho tớ với nhé. Để chap sau tớ sẽ có động lực viết về các nhân vật phụ . Tiện thể mọi người có thấy truyện của mình có đủ độ hài hước chưa ạ?

Cảm ơn tất cả mọi người :3