Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Chương 79: Cầu hôn...




Kể ra thì anh với nó yêu nhau tính ra cũng gần 10 năm, nhưng mà ở gần nhau thì chẳng được mấy, anh cứ suốt ngày bay đi bay lại qua Mỹ, về được vài hôm rồi lại đi, thế là nó quanh năm ngày tháng phải chịu cái cảnh yêu xa đáng ghét, suốt ngày cảm giác vơ vơ trong khi bạn bè nó có đôi có cặp, nó sắp có con đến nơi rồi. Haizzz bố mẹ nó thì bảo cưới đi, bố mẹ anh cũng chẳng ngoại lệ, hai bên gia đình đã gặp nhau, rất vừa ý nhau rồi nhưng mà vấn đề là ở nó với anh. Mặc dù cứ hở ra là than vãn chuyênh phải yêu xa, nhưng cứ mỗi lần anh ngỏ lời kết hôn đi thì lại bảo từ từ, nó chưa muốn lấy chồng, muốn tự do, mà vốn dĩ anh cũng có khắt khe như nó nghĩ đâu, còn việc nó lo lắng chuyênh mẹ chồng con dâu thì có rất nhiều lú do bác bỏ, thứ nhất mẹ anh rất hiền, rất quý nó, lại dễ tính nữa, nên không kinh khủng như nó nghĩ, mà nếu nó không muốn ở chung thì anh sẵn sàng có ngay biệt thự cho hai đứa ở riêng mà. Không hiểu sao nó lại không muốn, có khi nào nó có ý với người khác cũng nên. Một lí do rất đơn giản việc nó chưa muốn kết hôn là body nó đang rất đẹp, rất quyến rũ như vậy, nghe nói lấy chồng sẽ xuống cấp trầm chọng như Thu Hà chẳng hạn, nó nhìn thôi cũng thấy đáng sợ rồi.

Nó ngồi cầm điện thoại thở dài, anh làm cái gì mà nó gọi không được chứ, xong mới sực nhớ bên đấy mới gần 5h sáng mà. Haizzz... nó bỏ điện thoại vào túi sách, khoác áo để ra về, tan làm rồi mà, lâu lâu mới được về sớm một hôm, nó sẽ đi ăn.

Sáng nay xe nó dậy muộn, xe để dưới hầm của chung cư, đi chậm sẽ bị phạt, nếu lấy xe mất nhiều thời gian nên nó đi taxi cho lẹ. Giờ lại bắt taxi đi ăn. Cuộc sống của nó ngày càng nhàm chán khi tất cả chúng bạn nó đều lấy chồng rồi, nó ngoài đi làm thì về nhà ngủ, không thì đi mua sắm các thứ, không thì thường đi ăn uống với mấy đứa hội FA trong công ty, thứ 7 chủ nhật thì về quê, nhìn vào chẳng ai biết nó đã có người yêu, nhưng không sao, nó ổn mà

Nó đứng vươn vai, hít thở không khí dễ chịu của mùa thu thì nghe mấy em hậu bối xôn xao kéo nhau chạy ra ngoài, nghe nói có trai đẹp, chẹp chẹp mấy cái đứa mê trai quá 

- Chị Đan... ở cổng công ty có một anh đẹp trai lắm, Hiền nó vừa gửi ảnh cho em xong, ư ư.... em xuống trước đây, chị đi thong thả nhé

Vâng đây là Linh Như mới tốt nghiệp đại học làm trong tổ với nó, xem nó là idol, và nhỏ là một trong những thành phần mê trai nhất trong đám FA của công ty.

Nó thở dài

- Ơ Đan.... bà còn ở đây à, nghe nói dưới cổng có trai đẹp, nhanh nhanh

- Có người yêu rồi mà còn lăng nhăng_ Nó phì cười

- Ơ người ta chỉ xuống nhìn chút xíu thôi mà, ai giống bà, như ni cô, không có cảm tình với đàn ông. Hứ..._ Nói rồi người đấy cũn đi mất

Nó mặc kệ ung dung thong thả đi, dù sao giờ cũng đi ăn, mà đang còn sớm nên vội vàng làm gì. 

Nó vừa ra đến cổng đã thấy nguyên một đám con gái trong công ty nó bu kín vào một chỗ rồi, có vẻ trai đrpj thật, chẹp chẹp, nó không có hứng thú

Điện thoại nó reo chuông, là anh gọi, hừ... cung biết gọi lại rồi cơ

-Em đang ở đây thế

- Đương nhiên là ở công ty rồi

- Sao anh nhìn nãy giờ trong đám con gái của công ty em mà chẳng thấy em đâu nhỉ

- Hử... anh về á... về lúc nào

- Vừa xuống máy bay qua đón em này, anh nhớ em quá

- Ờ ờ.. em biết anh chỗ nào rồi, có sức hút ghê nhỉ, trẻ không thả già không thương. Em còn tưởng là ai nữa_ Nó vừa nói vừa đi về phía đám đông nơi anh đang đứng

- Nhanh nhanh không người ta nhìn nhiều mòn cả nhan sắc của anh rồi đây này

- Đây rồi

Nó tắt điện thoại, len vào trong đám đông, đương nhiên mọi người thấy một con người lâu nay không bao giờ quan tâm trai đẹp như nó mà đi vào đây sẽ tránh đường rồi.

Nó đứng khoanh tay nhìn anh đang dựa vào cái mui trân màu xanh dương bóng loáng, lại mới thay xe ư chẹp chẹp

Gần nó là mấy đứa trong tổ nó

- Sư phụ...em tưởng chị không có hứng thú cơ mà_ Nhỏ ôm miệng cười

- Xin giới thiệu với đồ đệ xinh đẹp, đây là bạn trai của chị_ Nó nói nhỏ

- CÁI GÌ CƠ_ Nhỏ Như nhìn nó tỏ vẻ kinh ngạc

- Suỵt_ Nó cười cười

Anh nhìn thấy nó mỉm cười rồi vòng qua mở cửa xe cho nó, nó cười cười quay lại vẫy tay với mấy đứa trong tổ rồi bước lên xe làm tất cả đều ồ lên.

Và vụt một cái anh phóng xe đi mất

Ở lại đây Linh Như vẫn chưa hết ngạc nhiên

- Tao không nhìn nhầm chứ_ Hiền nói

- Đấy là bạn trai của sư phụ, người trong ảnh bìa facebook của sư phụ, là chủ nhân của cái tay tay trong tay với sư phụ, là cái người mà sư phụ luôn bực mình khi gọi không được, cũng là cái người mà sư phụ nói chuyện điện thoại cứ cười cười, chính xác là như vậy. Bạn trai đẹp và giàu vậy hỏi sao sư phụ không quan tâm tới các nam nhi khác, chẹp chẹp, thật ngưỡng mộ sư phụ mà

- Ồ hóa ra là người đó, nhưng dù sao sư phụ xinh mà tài giỏi như vậy, yêu cái người đó đúng là không uổng

- Hic..... em muốn có người yêu, em đang ế, ai tới rước em đi, nhưng phải đẹp trai em mới chịu. Ư ư bạn trai sư phụ đẹp trai quá, không biết có anh em gì không nữa.

Quay lại với nó

- Anh về sao chẳng nói cho em một tiếng thế_ Nó lườm anh

- Ơ tạo bất ngờ cho em có được không, ở bên đấy lạnh rồi, anh về với em cho ấm, bên đó bơ vơ một mình ư

- Xạo nè_ Nó bĩu môi

- Anh về luôn rồi, không đi nữa_ Anh nói

- Chuyển về thật rồi à_ Nó mắt long lanh nhìn anh

- Ở bên đấy một mình bơ vơ quá, về với em_ Anh cười

- Thật không? Đừng lừa em à nha

- Ơ không tin à

- Haha em yêu anh nhất trên đời mà_ Nó cười cười

- Hơ hơ.. đi ăn nhé

- Em đang tính thế, hôm nay em mời anh

Anh không nói gì chỉ cười rồi lái xe đến nhà hàng quen thuộc mà tụi nó hay ăn

5/9 

Hôm nay là ngày tròn 10 năm nó với anh yêu nhau, nó đương nhiên là nhớ rồi, nhưng có khi nào anh quên không nhỉ

Như mọi hôm thì anh thường đưa nó đi làm rồi đón về nhưng hôm nay anh lại gọi bảo anh bận rồi, nó lại phải tự mình đi taxi về. Có khi nào anh quên rồi không nè.

Nó nằm trên giường gọi điện buôn với Phương Vy, than trời than đất mãi

Tối nó đói quá mà ngại nấu ăn nên đanh thay đồ ra ngoài ăn tạm

Nó vừa xuống đến cổng định bắt taxi đi thì bị ai đó bịt mắt và đưa lên oto đi, nó vùng vậy mãi nhưng không lại được, chết rồi, nó mà có mệnh hệ gì thì sao chứ, nó còn chưa kịp kết hôn với anh mà, tuần này nó cũng chưa về thăm bố mẹ nữa, đừng mà, nó chưa muốn chết

Mặc dù nó bị chói tay nhưng miệng vẫn thể nói tốt, mặc dù mắt tối thui chẳng thấy gì cả

- Này... tôi không biết mấy người là ai nhưng mà nếu có ý đồ gì đen tối với tôi thì đừng mơ, bạn trai tôi mà biết được thì máy người không xong đâu, còn nếu muốn bắt cóc tống tiền thì mấy người bắt nhầm người rồi, tôi không đủ tiền cho mấy người đâu bố mẹ tôi cũng rất nghèo. Thế nên thả tôi ra cho lợi cả hai bên, bắt cóc tôi tốn thời gian của mấy người thôi mà.

Mấy người kia cũng không hé nửa lời

- Trước giờ tôi toàn bơ người ta chứ chưa ai bơ tôi à nha, vừa phải thôi, đẹp bằng bạn trai tôi không mà chảnh thế_ Nó bĩu môi

Hứ.. không nói thì thôi chứ gì, nó hất mặt làm ngơ luôn.

Sau đó xe dừng lại rồi nó có cảm giác hai người khiêng nó đi đâu đây, đừng nói là đưa lên sân thượng nào đó rồi thả nó xuống ngụy trang như một vụ tự sát sao. Eo ơi... nó rùng mình, anh sẽ cứu được nó chứ, nhưng rõ ràng mà đường sống của nó cũng đâu ngắn lắm đâu nhỉ, sao có thể chết sớm như vậy được. Xùy xùy.. anh sẽ cứu nó mà

Nó được đặt xuống, có người mở trói tay cho nó rồi thôi.

Nó bực mình tự tay mở cái khăn đen bịt mắt nó ra

Nó đơ người trước khung cảnh lãng mạn nơi đây, không phải là nó bị bắt cóc đâu. Nó nhìn xung quanh toàn là ánh nên với bóng đèn sáng nhỏ, rất nhiều, nói chung là rất tuyệt vời. Mà không nhầm thì đây là sân thượng trường cấp 3 trước nó học mà

Nó thấy ảnh của anh và nó được treo xung quanh nhiều lắm, không phải là anh bắt cóc nó chứ nhưng anh đâu rồi

Nó đang định lấy điện thoại gọi cho anh nhưng anh đã đứng trước mặt nó tay cầm guitar mỉm cười hát

"Đi qua bao nhiêu khó khăn

Đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm

Đôi lúc anh mệt mỏi, chỉ có em ở bên, là người mang đến cho anh những tiếng cười. Em ơi lại gần anh nữa đi

Em hãy nhìn thẳng mắt anh này

Anh sẽ rất hạnh phúc, nếu sớm mai tỉnh giấc, người đầu tiên anh trông thấy chính là em. Làm vợ anh nhé, anh có một bờ vai đủ rộng. Một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em. Làm vợ anh nhé, anh sẽ luôn là người che chở.Mang đến cho em sự bình yên. Dù mai mưa nắng, anh sẽ luôn là người dẫn lối. Buồn vui gian khó đã có anh ở đây sẻ chia. Chẳng cần em phải lo lắng hay bận tâm điều gì. Và giờ hãy hứa trọn đời yêu anh nhé em. Làm vợ anh nhé em"

Nó ôm miệng, thật sự quá bất ngờ.

Anh bỏ đàn xuống, rồi quỳ xuống trước mặt nó, mỉm cười cầm nhẫn kim cương chờ nó đưa tay ra.

Nó cảm giác hạnh phúc muốn khóc luôn, đồng ý đeo nhẫn cầu hôn của anh

Anh đứng lên mỉm cười nói

- Làm em lo lắng rồi

- Có ai giống anh không chứ, muốn hù em sao

- Cảm ơn em

- Vì cái gì?

- Vì tất cả, chúng ta kết hôn nhé

- Oa... anh cũng biết lựa thời cơ nhỉ, hôm nay kỉ niệm tròn 10 năm nè

- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh này

- Em còn biết nói gì nữa sao_ Nó cười

Oa oa... và sau đó... không có sau đó nữa.. oa oa...

Anh bày ra trang trí một đẹp như vậy, xong kêu người tới dọn dẹp dùm, rồi nắm tay nó đi dạo khiến dân tình phẫn nộ

Anh với nó tay trong tay như mọi hôm, chỉ là hôm nay khác một chút, là nó đã chính thức là của anh, đã đeo nhẫn cầu hôn của anh.

( Ta cảm thấy ta hơi nhạt nhẽo rồi)