6h sáng
- Đan..... dậy nào_ Thu Hà lay lay nó
Nó mơ màng đập Thú Hà cái rồi kéo chăn lại ngủ tiếp
- Tối quá chắc lại thức khuya học chứ gì_ Hà Anh nhìn nó lắc đầu
- Siêng dã màn chẳng bù cho mình chút. Mà nó thức khuya sao da nó vẫn cứ đẹp thế không biết
- Mé da như da em bé. Không liên quan nhưng số nó sướng thế không biết
- Người ta xinh mà
Không màng xung quanh nó vẫn ngủ ngon lành
6h15" điện thoại nó reo chuông
Nó mơ màng vò đầu bứt tóc, thật bực mình mà, đang ngủ ngon. Nó áp điện thoại vào tai mắt vẫn nhắm và đương nhiên lại vẫn ngủ
[- Em đang ngủ sao?
- Ưm....
- Tối qua lại thức khuya học đi. Anh đã bảo học sớm đi rồi mà không nghe, cứ xem phim chán rồi mới học như thế lại thức tới 1, 2 giờ sáng mới đi ngủ, không khoa học chút nào
- Tối qua em nhiều bài tập mà_ Nó mơ màng nói
- Em có muốn ăn sáng không?
- Em muốn ngủ
- 6h18" rồi
-.... _Nó vẫn im lặng một cách lạ thường.
Anh đoán nó lại ngủ tiếp rồi nên cũng tắt điện thoại.
Nó thức sự rất muốn dậy nhưng mà mắt không thể mở ra nổi nữa, toàn thân mệt mỏi.
6h40" lúc này tụi Thu Hà đi học mới gọi nó dậy. Phải khó khăn lắm nó mới lết cái xác ra khỏi giường để vào VSCN, mà Minh Châu lại còn đang dành phòng tắm.
Nó lại ngồi thừ người ra giường, lấy cái điện thoại, thấy một cuộc gọi nhỡ của anh lúc 6h35" lại còn giật mình hơn khi thấy cuộc gọi lúc 6h của anh. Ủa ủa???? Nó có nghe điện thoại sao, lúc nào thế nhở? Không nhớ gì luôn.
Nó gọi lại cho anh
[- Dậy rồi sao?
- Ủa rồi nãy anh có gọi cho em sao, em nghe máy à?
- Em ngủ mà không nhớ gì sao
- Mắt còn không mở nổi nói gì nhớ hay không. Ôi em mệt quá, giờ chỉ muốn ngủ thôi
- Nhanh xuống cổng anh đang đợi em. Thấy tụi Thu Hà đi rồi mà em còn chưa đi à
- Em vừa dậy mà
- Nhanh xuống không người ta cứ nhìn mòn hết nhan sắc của anh rồi
- Xùy.... anh kêu đứng đấy làm gì, công kí túc nữ thì phait nhiều nữ chứ
- Nhanh nhanh nào
- Rồi]
Nó tắt điện thoại rồi đi vào VSCN, nhanh chóng lấy balo rồi khóa cửa để đi học, nó vẫn luôn là người đi ra sau cùng của phòng mà, nên hôm nào cũng phải khóa cửa
Nhìn đồng hồ, mới 6h50" nay lại đi học sớm quá à.
Xuống tới cổng, nó thấy anh đang đứng dựa vào tường nghịch điện thoại, tay còn cầm túi đựng đồ gì đấy. Và đúng như anh nói, ai nấy đều nhìn anh kể cả người đi đường cả nữ sinh trường nó và các trường xung quanh đi qua. Anh vẫn hay đợi nó như vậy mà.
Đi lại gần nó mới phát hiện ra, hôm nay anh mới đổi kiểu tóc mới, thường ngày hai mái quyến rũ cơ, giờ để đầu nấm, nhìn đẹp trai hơn đấy, ra vẻ thư sinh quá cơ. Sơ mi trắng quần đen, balo đen với đôi stan smith trắng, ờ thì đúng là rất đẹp trai, nhưng dù sao cũng là bạn trai của nó mà. Nó đắc trí cười cười chạy lại chỗ anh.
Nói mới nhớ một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi nó cũng đi đôi stan smith trắng, móe khác gì công khai đi giày đôi à.
Nó ngóng xem anh đang chơi gì đấy, lại liên quân
- Suốt ngày
Anh ngầng đầu nhìn nó cười tay vẫn đánh rồi cùng nó đi. Nó đi bên cạnh tí tửng, anh và nó khiến người ta nhìn vào phải ghen tị, quả thực rất đẹp, đẹp đôi, người cũng đẹp.
- Mẹ làm đồ ăn cho em, kimbap em thích đấy
- Thật ư???_ Mắt nó long lanh nhận túi đồ ăn trên tay anh, hóng vào nhìn cái hộp bên trong, nhìn thật bắt mắt à nha: Sao nhiều vậy?
- Mẹ hỏi anh em thích ăn gì, anh nói rồi sáng nay mẹ làm, bắt anh mang cho em. Mẹ rất thích làm đồ ăn mang đi học kiểu đấy, nhưng anh chẳng bao giờ ăn, giờ có em rồi đấy. Chắc sáng nào anh cũng nhận nhiệm vụ ship đồ cho em mất_ Anh nói tay vẫn thoăn thoắt trên màn hình
Nó vô cùng thích thú, nhìn túi đồ ăn
- Yêu mẹ quá
- Gì? Mẹ á?
- Mẹ của anh được chưa?_ Nó lườm Khánh Minh
Anh khẽ cười
- Suốt ngày game game, với anh game số 1, thể thao thứ 2 còn bạn gái thứ 3 rồi chứ gì
- Nay anh chơi rất rất ít rồi mà_ Anh nói xong đúng lúc win luôn, bỏ điện thoại vào túi anh phát hiện ra đôi giày
- Em cố ý đi giầy đôi với anh sao?
- Hứ_ Nó vênh mặt
- Nay thức khuya vừa thôi, mắt thâm lại rồi kìa_ Anh nhéo mũi nó
- Xấu lắm sao?_ Nó sờ sờ mặt
- Chứ sao?
- Chết rồi, nay chắc em phải ngủ sớm để phục hồi nhan sắc mất
Anh phì cười
- Nói chuyện với abh câu trước câu sau kêu em buồn ngủ, thế học tận 2h sáng. Với em học số 1, ngủ số 2 bạn trai em thứ 3 à
- Anh...._ Nó cứng họng không nói nên lời, thật tức quá mà
- Đẹp trai, thông minh... ồ anh biết điều đó mà
- Ảo tưởng_ Nó bĩu môi
- Sao em đi chậm thế
- Làm gì được chân dài như anh
Anh cười cười xoa đầu nó
- Lại rối tóc em giờ_ Nó đập tay anh một cái
- Aiii em học cách bạo lực từ khi nào vậy
- Từ lúc quen anh đấy
Hai đứa đi vào cổng trường dưới cái nhìn của rất nhiều người
- Nhiều lúc em cảm giác như minhd là người nổi tiếng ý_ Nó nói nhỏ
- Em thì nổi tiếng rồi
Nó lườm anh
Hai đứa đang đi bỗng, có một nhóc lớp 10 chặn nó lại, tay cầm bó hoa hồng, ồ nhìn rất đẹo trai à nha, há há không nhầm hồi đầu năm nó có chút tội lỗi khi thả thính nhóc này
Nó đang ngơ ngác thì mọi người xung quanh đã bẳ đầu bàn tán
- Em thực sự rất thích chị. Em sẽ không để ý người ta nói gì, nói sao cũng được. Nhưng mà sẽ không ngăn cản được tình cảm của em dành cho chị. Em đã cảm nắng chị ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em đã không dám nói ra, nhưng bây giờ, em thật không thể im lăngh nữa rồi. Em biết chị sẽ không để ý tới em, biết chị có rất nhiều người theo đuổi. Em đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần để hôm nay đứng đây, để nous ra những lời này. Chị à, anh yêu em
Cậu nhóc vừa nói xong cả trường ồ lên, bắt đầu xôn xao bàn tán nói nhóc này chắc không biết nó có bạn trai rồi, hay không biết người đấy là Hoàng Khánh Minh, hội trưởng lạnh lùng, đại ca của trường nữa, hay là laiu thích gây sự chú ý, thích được nổi tiếng đây. Nhiều người đưa điện thoại lên chụp chụp, nó ngại quá, đỏ mặt, quay sang thấy Khánh Minh đã không còn ở đấy, anh đang đi về phía tòa nhà từ lúc nào không thèm nhìn lại, chắc giận rồi. Cơ mà nó đã làm gì nên tội nên tình đâu. Chỉ là hôm trước khai giảng có thả thính chút, chứ từ hồi làm bạn gái anh tới giờ nó ngoan mà...
- Chị xin lỗi nhé. Chị có bạn trai rồi_ Nó phũ phàng rồi nhanh chân chạy về phía Khánh Minh, ai cũng sẽ biết trước kết quả mà. Mọi người dự đoán xem Khánh Minh sẽ xử lí nhóc này thế nào, đụng vào ai không đụng đi tỏ tình với hoa có chủ, đã thế bạn trai của nó lại quyền lực vô cùng.
Nhanh chóng đám đông cũng tản dần ra và lại kéo nhau hóng nó xin lỗi Khánh Minh. Nó chạy muốn đứt hơi mới heo kịp anh
- Anh đứng lại nhanh_ Nó nói nhưng anh vẫn cứ đi
Nó chạy lại kéo tay anh, trưng bộ mặt cún con nhìn anh
- Em thứch sự vô tội mà
Còn anh thì trưng bộ mặt lạnh lùng ra nhìn nó
- Em vô tội
- Đâu liên quan tới anh_ Anh vẫn lạnh lùng
- Anh giận em à_ Nó lay lay cánh tay anh
Anh không nói gì cả, nó đi bên cạnh năn nỉ các kiểu mà anh vẫn không nói gì. Lần này là căng à nha
- Anh khônh hết giận là em đi đồng ý nhóc kia đấy
Anh vẫn không nói gì cả
- Thôi mà.... em có làm gì đâu. Anh phải thông cảm cho em chút chứ. Dù sao bạn gái anh xinh xắn dễ thương thế này nhiều người thích cũng bình thường mà. Anh phải thông csrm chút chứ
Vẫn im lặng
- Anh à.... dù sao lúc có người tỏ tình với anh em cũng có nói gì đâu. Với lại em đâu có thích nhóc đấy đâu
Anh vẫn đi đi, và vào lớp anh. Móe, giờ mới phát hiện ra nó lên tận tầng 5 của lớp anh rồi, chít cha, vào ban tự nhien toàn trai thế này. Nó thở dài, người gì đâu mà..... cơ mà nó đã làm gì nên tội nên tình, nó vừa đi vừa đá đá cái chân, rõ ràng là rất bức xúc nhưng vẫn phải xin lỗi anh mà
Bịch một cái, nó ngồi luôn xuống đấy, cảm giác ê ẩm cả cái bàn tọa, đã thế nay lại còn mập hơn nữa. Ngày gì mà đen thế này, tự nhiên có anh nào đang tính lại đỡ nó nhưng suýt nữa thù ngã vì bị ai đấy đẩy ra, nó cảm giác như có ai nâng nó lên luôn. Đứng thẳng dậy, nó phủi váy áo ngước lên nhìn người trước mặt, phì cười nhưng vẫn cố gắng nhịn, trưng bộ mặt đáng thương nhìn anh, anh vẫn không cảm xúc. Thật ra là vào đến chỗ ngồi, anh mới ra ban tự nhiên rất nhiều con trau, nhỡ may nhiều đứa không biết điều trêu ghẹo nó nên đàng chạy theo, ai ngờ thấy cảnh nó ngã rồi có người tính đỡ nó dậy, anh biết ngay mà, nó đi tới đâu đưa tay ra sẽ có người giúp đỡ
- Tại em cứ mãi nghĩ cách xin lỗi anh nên mới bị ngã_ Nó nói nhẹ nhàng dễ thương hết mức, thực chất là đabg rất muốn cười vì độ giả dối của mình
- Lần sau đi đứng cho cẩn thận_ Anh vẫn cố tỏ ra lạnh lùng
- Anh hết giận rồi đúng không. Há há thôi em về lớp đây không chuông reo mất_ Nó cười cười rồi nhanh chân chạy về lớp, tay lủng lẳng túi đồ ăn nhìn dễ thương muốn chết. Anh nãy giờ nhịn cười cũng phải cười nhưng mà nó không thấy. Giá biết xin lỗi anh kiểu này hiệu quả như vậy nó sẽ áp dụng ngay từ lần đầu tiên