Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 38: Ta có bệnh phải trị




Bốn người đứng ở cửa phòng bao, không khí có chút tế nhị.

Cửa phòng bao bị đẩy ra sau đó ánh sáng rực rỡ quét lên mặt của cô gái, Nam An An thấy rõ dáng vẻ cô gái kia, trong lòng lập tức dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.

Dáng người của cô ta rất đẹp, trên người là chiếc áo đầm màu xám tro đến đầu gối lộ ra chân nhỏ dài trắng nõn, cô ta mặc bộ quần áo đẹp đẽ đi đôi giày cao gót ôm trọn mắt cá chân màu đen đứng ở đó thật xinh đẹp, dưới ánh đèn ngũ quan thoạt nhìn rất xinh xắn, sống mũi đeo một cặp kính không gọng cả người nhìn qua rất tao nhã, mà khi cô ta cười lên cũng rất dịu dàng, như chỉ có thời gian lắng xuống nhường chỗ cho nét duyên dàng trưởng thành.

Thấy Khương Minh chưa hiểu rõ ý của cô ta, Nam An An mở miệng tự giới thiệu mình: "Tôi là bạn gái của anh ấy." Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô liền tỏ vẻ yểu điệu và lấy lòng với nam thần, ừm, đại khái là…. Thay đổi thất thường.

Người đẹp nghe vậy cười ranh mãnh, kéo dài tiếng cười: "Bạn gái nhỏ à. . . . . ."

Nam An An gật đầu, mắt nhìn thấy sắc mặt Khương Minh hơi đen, Nam An An vội vàng bổ sung thêm: ". . . . . .Trước?”

Người đẹp nở nụ cười hì hì một tiếng, thoải mái hướng về phía cô chìa ra bàn tay trắng nõn, nhỏ, dài: "Tôi tên là Du Hạ, tôi là bạn học thời đại học của bạn trai cô." Cô chưa kịp nói hết, lúc Khương Minh bị người khác hỏi đến bạn gái, trên mặt tuấn tú bỗng trở nên lạnh lùng, xem ra có thể có khả năng hai người đang chiến tranh lạnh, cô ta cũng không gấp gáp đứng xem phần náo nhiệt này, và lễ phép bắt tay với Nam An An, sau đó Du Hạ liền chạy về phía hành lang phía bên kia.

Còn lại ba người, không khí vẫn tế nhị như cũ,

Nam An An cúi đầu xuống thấp, trong lòng nghĩ người bên cạnh là đứa nhỏ không phải có thể ‘tùy mặt gửi lời’ sao còn chưa chịu đi, thực ra thì cô thật sự cũng không nhận ra đứa trẻ này.

Không ngờ chữ “Cũ” vừa thốt ra khỏi miệng, ánh mắt Giản Diệu đứng bên cạnh cô sáng rực rỡ.

Nam An An không thấy được sắc mặt của Giản Diệu nhưng ngược lại cô cẩn trọng phát hiện sắc mặt của Khương Minh lại càng đen hơn, không đợi cô nói tiếp Khương Minh trực tiếp đem ngón tay đang cầm điếu thuốc lá nhấn xuống đáy thùng rác, sải bước chân dài thẳng hướng cô nắm hai bên bả vai cô, dẫn cô vào phòng.

(⊙⊙) Nam An An chưa biết Khương Minh muốn làm gì, tay trái Khương Minh nắm bả vai cô, lúc cô còn chưa phản ứng kịp ngay cả câu tạm biệt với người nam sinh kia cũng còn chưa kịp nói, thì tay nắm bả vai càng chặt, cả người cô bị Khương Minh ôm vào ngực đi vào phòng. Khương Minh nắm tay cô lại còn dùng tư thế ham muốn chiếm hữu chưa bao giờ dùng ôm lấy cô, cả người Nam An An đều nhẹ bổng, tim cô lập tức thoáng đập nhanh một cái, cô nín thở tập trung suy nghĩ liền nghe được Khương Minh cúi đầu xuống bên tai cô nhàn nhạt mở miệng ——"Khi trở về anh sẽ trừng phạt em.”

Trừng, phạt, em!

Lúc nói chuyện, anh sáp vào quá gần, hơi thở ấm áp toả ra, tiến vào tai Nam An An làm cô có cảm giác lỗ tai mình hơi nhột,

Tư thế mập mờ mà thân mật như vậy làm cho Nam An An cảm thấy câu nói kia giống như là lời tâm tình khiến người ta thẹn thùng đỏ mặt. . . . . . Nam thần anh không kiêu ngạo làm cho em không quen đó nha, thật sự, nếu cô có nằm để cho anh trừng phạt. . . . . . Mà thôi, cô có bệnh có thể nằm không nhúc nhích.

Nam An An ngoan ngoãn để mặc cho Khương Minh ôm, nhìn chân Khương Minh bước tới trực tiếp mang cô tới trước cửa phòng bao.

Giản Diệu nhìn Nam An An bị một người đàn ông anh tuấn ôm vào phòng, cảm thấy có chút mất mát đứng ở cửa hồi lâu, bản thân tự an ủi mình sẽ không có việc gì đâu, qua kỳ nghỉ hè này bọn họ có thể sớm chiều bên cạnh nhau rồi. . . . . .

Thấy cửa phòng bao mở ra,, mấy người trong phòng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nam An An, một người đàn ông cầm bài xì phé trong tay ném lên bàn đùa giỡn nói: "Chậc chậc, Khương Minh đây là cô cháu gái nhỏ của cậu đây sao? Xinh quá!"

Cháu gái nhỏ: ". . . . . ."

Lần này Khương Minh mở miệng trước: " Là bạn gái nhỏ của tôi."

"Phụt" vừa mới mở miệng tên kia khoa trương phun một ngụm rượu, "Không phải chứ, đây là non mềm như cây cỏ, em gái à, em bao nhiêu tuổi rồi?"

Nam An An nhỏ nhẹ nghiêm túc trả lời: "Em gần mười chín tuổi rồi."

"Mẹ kiếp" người đàn ông bưng mặt , vẻ mặt thống khổ: "Tôi thật sự hết hi vọng đối với thế giới sau cuộc gặp gỡ này, anh trai cậu thậm chí bạn gái cũng còn chưa có, mà cậu tự nhiên lại tìm được một bạn gái xinh đẹp, tươi non như thế này! Cũng đáng làm gương cho người khác đấy nhỉ! Đã nói chân trời chỗ nào không cỏ thơm, bò già không ăn cỏ non, thỏ không ăn cỏ gần hang, ngựa hay không nhai lại cỏ đâu!"

"Không có," Nam An An cẩn thận bênh vực nam thần nhà cô, "Là em theo đuổi anh ấy."

"Tại sao không có cô gái xinh đẹp nào theo đuổi tôi chứ?" Đầu gối lại trúng một mủi tên, người đàn ông quay đầu nhìn về phía người đàn ông độc thân Hà Khánh Nguyên: "Đại Quân, may còn có cậu. . . . . ."

Nam An An: ". . . . . ." Dường như cô mới vừa bước vào một thế giới mới.

Người đàn ông thâm tình nói: ". . . . . . Cậu ngay cả tấm hình của bạn gái cũ cũng không có giữ lại một tấm, cậu thật hết thuốc chữa, chúng ta đều là những người đàn ông độc thân, không có lấy một tiểu thiên sứ!" Nói qua người đàn ông thâm trầm ngâm than thở: "Chúng ta đều là những thiên sứ chỉ có một cánh, tới thế giới này trước là tìm kiếm một nửa kia cánh thiên sứ, hai cánh hợp lại làm một đưa chúng ta bay!"

Hà Khánh Nguyên: "Cút! Chủ nào tớ nấy”

Khương Minh cũng làm lơ tính thỉnh thoảng lên cơn điên của hắn, dẫn Nam An An đến ghế sa lon ngồi xuống, tiện tay cầm bài trên tay người khác đang chơi, Nam An An nhìn bọn họ sáu người đánh bốn tụ bài nhìn hoa cả mắt, cô cảm thấy đi năm châu bốn biển thì ai có chỉ số IQ thông minh cao là nguy hiểm nhất, cô cũng chưa biết quy tắc chơi thế nào, đám người kia vừa chơi bài, vừa đùa giỡn làm không khí thoải mái hơn.

Nam An An ngồi mình thấy nhàm chán, bạn gái của mấy người đàn ông khác đều nhiều tuổi hơn cô, mấy nữ bác sĩ không ai nói chuyện với cô, đành tìm một cái ly rót nửa ly rượu đỏ hớp một ngụm lại một ngụm ..., uống gần nửa chai chạy đi toilet, lúc rửa tay vừa lúc gặp phải cô gái khác cũng mới vừa trong phòng đi ra, dáng dấp cô ta khá xinh đẹp, đẹp hơn Du Hạ mấy phần, đại mỹ nhân dùng ánh mắt dò xét nhìn cô một cái, giọng nói không lên xuống, không văn vẻ nói: "Cô kém xa Du Hạ."

Nam An An: "À."

Cô gái kia thấy cô rất bình tĩnh ngược lại dịu dàng hơn một chút: "Cô không tức giận?"

Nam An An lạnh nhạt nói: "Em nhỏ tuổi hơn chị Du Hạ."

Cô gái kia thốt ra lời nói sắc bén : "Bọn cô kém cũng không chỉ là tuổi tác."

Nam An An: "À."

"Cô không tò mò muốn biết xem bọn cô kém ở chỗ nào?" Mang theo tâm trạng bối rối nhưng thật ra cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, cũng không thấy tức giận chút nào.

Nam An An lắc đầu một cái, dù sao cô cũng không có ý định thay đổi.

Lúc trước An Dạng từng nói một câu, nếu như con thích một người, chấp nhận được khuyết điểm của anh ta thì chịu, không chấp nhận được thì con cứ đi, chứ đừng trông cậy vào sự thay đổi của người đó, vì cái gọi là tình yêu, gọt chân cố làm cho vừa đôi giày sẽ chỉ làm con máu tươi đầm đìa.

Cô chính là như vậy, Khương Minh thích cô, cô cũng thích Khương Minh, về phần kẻ khác nói như thế nào cũng không quan trọng, cô sẽ không thay đổi giống như Du Hạ.

Mang theo rối loạn giơ tay di chuyển đến dưới máy sấy khô, vừa nghiêng mặt nói với cô: "Du Hạ và Khương Minh cùng nhau lớn lên, ông cụ nhà họ Khương vẫn rất vừa ý Du Hạ, " nói tới đây cô ta chuyển đề tài, "Chẳng qua tôi cảm thấy cô cũng thật rất xuất sắc."

Nam An An chân thành nói: "Cám ơn."

Nói xong đi theo người đẹp cùng nhau trở về phòng, tiếp tục uống, thuận tiện xem tin nhắn của Nam Vi Vi.

Khương Minh lười biếng tựa vào trên ghế sa lon thấy Nam An An mơ hồ, anh cũng không yên lòng khi ngồi chơi, ra bài cực nhanh phối hợp với Hà Khánh Nguyên khá ăn ý.

"Em gái, muốn tới chơi một ván không?" Người đàn ông vừa nói giơ bài xì phé trên tay lên nhiệt tình kêu Nam An An, Nam An An còn chưa trả lời, Khương Minh đã lười biếng mở bài xì phé --- ba con cùng màu, anh thắng, Hà Khánh Nguyên đứng thứ hai, chỉ còn lại bốn người"Bốn nhà lộn xộn dây dưa.”

"Tớ đi trước." Khương Minh chơi xong ván này trực tiếp đứng dậy mang theo Nam An An đi.

Thành phố C giữa hè trải qua một trận mưa còn mang theo cảm giác có hơi lạnh lẽo, Nam An An đi theo sau lưng Khương Minh, giẫm lên bóng dài của anh đi hướng bãi đỗ xe, buổi tối cô uống hơi nhiều bị gió lạnh thổi tới thổi tan chút men say, tối nay Nam An An ra ngoài mang giày gót nhọn Nam An An khẽ giơ cao cố ý giẫm lên vạch sơn, gót chân bị ma sát đến mức không thể đi, tự nhiên đi bộ cũng chậm hơn rất nhiều.

Đi tới đi lui, cô cởi giày ra bỏ chân trần phấn khích đi bộ.

Cô nghĩ như vậy, cô cũng làm như vậy.

Trước kia Cố Ly đã từng nhìn thấu tim cô mà nói —— Nam An An, đối với cậu, kích động thì đồng nghĩa với hành động.

Đôi tay Nam An An xách theo hai chiếc giày của mình, chân trần trực tiếp giẫm lên đá cẩm thạch lạnh như băng trên sàn nhà mà đi một cách vui vẻ.

Khương Minh đi rất nhanh, đi lúc lâu không nghe được tiếng giày cao gót thanh thuý của Nam An An giẫm ở trên đất, anh quay người lại thì nhìn thấy Nam An An xách theo hai chiếc giày đi lặng yên không một tiếng động, ánh mắt đối diện nhìn anh, cô vội đem giày ném xuống đất khom lưng xuống xỏ chân vào giày.

Khương Minh xoa xoa mi tâm —— anh thật sự muốn ra tay trách mắng đứa nhỏ này! Đêm nay vốn là một tháng trước bọn họ có hẹn bạn học tụ tập, lúc đó anh còn đống ý với họ sẽ dẫn bạn gái nhỏ đến để mọi người xem mặt, kết quả là chưa tới một tháng bạn gái nhỏ đã không còn, mà tối nay lúc tới anh nói cũng chẳng ai tin, vừa lúc bạn gái nhỏ đã trở về rồii.

Nếu như không phải là biết Tiểu Quyển đã lâu, Khương Minh thật cảm thấy cô đang đùa chơi với anh, gọi là tới đuổi là đi, kiểu thay đổi thất thường.

Quay lại nửa ngồi xuống cạnh cô, một tay Khương Minh cầm gót giày cao gót của cô, một tay nắm cổ chân trắng nõn, mảnh khảnh của cô nâng lên, thì thấy gót chân Nam An An bị một vật sáng loáng đâm một cái bị chảy máu như lũ lụt, anh buông tay đang cầm giày cao gót thành thạo bước qua cô khom lưng bế cô lên sải dài đi về phía xe của anh.

Nam An An dè dặt đưa tay vòng qua cổ Khương Minh: ". . . . . . Sư phụ…."

Gương mặt đẹp trai của Khương Minh lạnh nhạt, lạnh lùng mở miệng nói: “Không được gọi anh là sư phụ, với từ này anh có bóng ma tâm lý."

Quả nhiên, tới rồi, nam thần lại kiêu ngạo rồi.

---Sư phụ, chúng ta chia tay đi, Nam An An nghĩ tới đây cảm thấy cách xưng hô này cô cũng có bóng ma tâm lý, cô ôm cổ Khương Minh thử dò xét mà kêu một tiếng: ". . . . . . A Minh?"

Tay Khương Minh dừng lại một lát, "Đổi lại."

Nam An An vắt óc suy nghĩ: ". . . . . . Tiểu, Tiểu Minh?"

Khương Minh: ". . . . . . Em vẫn nên gọi anh là thầy thôi."

"Thầy," Nam An An nghe lời, rất nhanh kêu một tiếng, Khương Minh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

"Thầy, em sai rồi." Một khi mở lời rồi, Nam An An nói tiếp rất nhanh, "Sau này em không bao giờ nữa nói chia tay với thầy nữa, thật, lần này. . . . . . là bởi vì có một chút rắc rối em không thể nói nguyên nhân được." Lời vừa nói ra, chính nàng cũng cảm thấy rất không có thành ý, giống như nói qua loa cho có lệ.

Khương Minh không lên tiếng, đi tới nơi đậu xe mở cửa xe cho Nam An An ngồi vào ghế lái phụ, anh cũng ngồi vào xe và nhấn ga, lúc đi qua một tiệm thuốc anh dừng xe đi xuống mua một chai thuốc tím với bông băng.

Trời ban đêm rất mát, gió mát lùa vào cửa sổ xe, Nam An An ngồi trong xe cảm thấy rất thoải mái.

Cô cho là mình còn phải theo đuổi Khương Minh một lần nữa. . . . . . Không ngờ, sau một tháng, cô lại được ngồi lên xe của anh, lại về nhà của anh.

Trên chiếc giường hình tròn màu lam đậm, Nam An An thay áo ngủ xong, nằm lỳ ở trên giường giơ chân lên trời, chờ Khương Minh tắm xong ra ngoài.

Rượu hơi thấm vào, cô có cảm giác mặt mình có chút nóng, khắp người cũng rất nóng, Nam An An liếc nhìn cánh cửa phòng tắm vẫn được đóng kỹ, cảm thấy yên tâm, đưa tay kéo cổ áo ra, cảm thấy hô hấp thông suốt, mới ôm laptop tiếp tục xem phim, cô tìm bộ phim thần tượng lâu rồi, phim mới vừa tập 1, giữa nam chính và nữ chính đã ‘điện quang hỏa thạch,……. sôi máu rồi.

Nam An An xem mặt đỏ tim đập nhanh, điều chỉnh cho qua đoạn đó, nhiệt độ trên mặt cô vẫn không hề tản đi.

Mơ hồ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy tiết tấu yêu thương của bọn họ giống như có chút gì đó không đúng, không tính giữa hai người bọn họ chiến tranh lạnh trong một khoảng thời gian, qua lại cũng gần nửa năm mà hai người bọn họ chỉ thân mật tiếp xúc mấy lần hôn môi, ngay cả hôn lưỡi đều chỉ có một lần, còn lại mấy lần đều là hôn phớt qua môi, trong sáng giống như hai đứa trẻ con ở nhà trẻ.

Tình yêu thần thánh đối với người có tính lãnh cảm thì rất tươi đẹp, rất thoải mái, nhưng đối với một người đàn ông bình thường thì sao?”

Đợi chút. . . . . .

Ánh mắt Nam An An chợt lóe lên.

Hay là nói. . . . . . Khương Minh, thật, cũng bị ^-^ lãnh cảm?

"Đang suy nghĩ gì thế?" Nam An An đang suy nghĩ mông lung liền nghe thanh âm mát lạnh, dễ nghe của Khương Minh vang lên phía trên cô, Nam An An vừa ngẩng đầu lên, đầu liền đụng vào cằm Khương Minh, cô xoa xoa đầu, lắc đầu một cái.

Nếu như. . . . .cô nói có phải anh bị ^_^lãnh cảm hay không, nam thần có thể thử cho cô xem không nhỉ. Nam An An lắc mạnh cái đầu, lắc xong cũng không biết là mình hoảng sợ hay là còn say, cảm thấy đầu có chút choáng váng, mờ mịt nhìn Khương Minh mặc áo choàng tắm màu trắng mỏng tựa vào đầu giường, anh đưa tay cầm mắt cá chân cô, đem một chân cô nâng lên, anh lấy kính ở đầu giường cẩn thận nhìn chân cô, khi chân cô để lên người anh, váy ngủ của cô tự nhiên bị đẩy lên phía trên, làm lộ ra đôi chân trần và lưu vào tầm mắt của Khương Minh.

Nam An An giật mình kéo chân ra, nhưng không thể rút ra.

Lần này cô thật sự xấu hổ đến nỗi mặt đỏ hồng, trống ngực đập liên hồi, đầu chóng mặt, có cảm giác hoa mắt rồi, ngay cả hô hấp cũng dồn dập, cả người dưới tác dụng của rượu làm cho chóng mặt, nhiệt độ trong người tăng lên, máu theo hướng đỉnh đầu mà tuôn trào…..

Không phải, vừa rồi cô chỉ nghĩ, không muốn là thật đâu….

Hết