Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 36




Giọng nói của anh mát lạnh trước sau như một, câu hỏi không mang theo chút hơi ấm nào, rét lạnh như lúc nãy cô bị ngâm ướt nhẹp, Nam An An chuẩn bị tốt mọi lý do để từ chối, nhưng trong lúc này cô không phản bác được, trong lòng lại không cách nào kiềm chế được chút vui mừng âm thầm, mặc dù rõ ràng là cô đưa ra lời chia tay….

Có lẽ Khương Minh xem cô như đứa bé tính cách không kiên định, khiến cô trong khoảng thời gian này tự cho là chia tay thì trở thành chiến tranh lạnh.

“Em…” An An lẩm bẩm nói, “Sư phụ.”

Khương Minh giơ đôi tay thon dài có lực nâng đầu gối cô, nghe thấy cô gọi nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, thuận tay nâng cô đang trượt xuống lên trên người mình.

Nam An An ngoan ngoãn nằm úp sấp lên tấm lưng rắn chắc của anh, cứ như thế trong nháy mắt cô thật sự dao động, cô dùng gò má cọ xát hõm vai Khương Minh…

Từ nhỏ đến lớn Nam An An luôn thuận buồm xuôi gió ngoại trừ chuyện ở hẻm nhỏ đại học phía Tây đó, không trải qua thất bại khắc cốt ghi tâm, không chịu sự tổn thương khó quên, may mắn đó chính cô cũng khó có thể tin được.

Trong tình thân, cô có ba mẹ cô nhất yêu và cũng yêu cô với người chị gái sinh đôi, trong tình bạn, cô có thanh mai cùng nhau lớn lên với cô. Cô không thiếu tình yêu cũng không thích đàn ông đáp lại tình cảm mãnh liệt của cô, cho nên cô có thể dũng cảm theo đuổi Khương Minh, cho dù Khương Minh phản ứng lạnh nhạt cũng không đau lòng thất vọng, càng không cần phải nói Khương Minh cũng thích cô, nhận ra điều này khiến cô rất ngạc nhiên mừng rỡ…..

Chưa bao giờ Khương Minh nói với cô anh thích em, anh nuông chiều cô rõ ràng hơn bất kỳ lời nói nào.

Anh gọi cô là đồ đệ nhỏ yêu nghiệt, nhưng lại thức trắng đêm làm bài tập bài thi giúp cô, viết từng bước từng bước cách giải quyết vấn đề rồi chụp ảnh gửi cho cô. Anh nói anh muốn tặng khóa đồng tâm cho cô, bị cô cho rằng đó là trò đùa của anh nhưng lại chưa bao giờ nuốt lời. Anh giúp cô ôn tập trước khi thi nghiên cứu sinh, an ủi cô cả đêm lúc bị căng thẳng trước khi thi dù cho với Khương Minh bây giờ mà nói, bất kỳ cuộc thi nào đối với anh cũng đều đã nhẹ như mây như gió.

Giữa bọn họ không có tình cảm sâu sắc bao nhiêu, không có kiểu kịch liệt sống chết cùng nhau.

Ngay cả hôn môi, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay được vài lần….

Cô còn trẻ, vẫn có thể gặp được người có bộ dạng rất đẹp, có lẽ cô cứ đi thẳng, vẫn có thể gặp được người mà thích cô hơn cả Khương Minh, nhưng cô hiểu rõ, cô sẽ không bao giờ có thể thích một người đàn ông nào, giống như thích Khương Minh.

“Còn nhớ không, tuổi còn nhỏ, buông tay em bị lạc mất anh…” Chuông điện thoại di động bất ngờ phá vỡ suy nghĩ viễn vông của cô. Nam An An nhận điện thoại Khương Minh đưa cho cô, thấy trên màn hình lóe lên bức ảnh Nam Vi Vi cô trượt từ trên người Khương Minh xuống nghe máy --- “A lô, chị….”

“An An, ngày mốt chị về tới, ra sân bay đón chị.” Giọng Nam Vi Vi từ trong ống nghe truyền tới còn mang theo chút vui sướng và chờ mong, Nam An An ra sức gật đầu chợt phản ứng kịp mở miệng nói: “Được.”

“Chị có chuyện quan trọng nói với em, về tối hôm đó….” Nam Vi Vi hạ giọng, “Buổi tối hôm đó” bốn chữ này từ trong ống nghe truyền vào lỗ tai cô một đường chạy tới ngấm vào trong máu toàn cơ thể cô, cuối cùng thoáng cái đã hung hăng bóp chặt trái tim cô.

Tất cả bỗng như khiến cả người cô tỉnh táo lại, vừa rồi cô tựa như bị Khương Minh mê hoặc, cô tưởng đã có thể ở cùng một chỗ với anh nhưng lại quên Nam Vi Vi bởi vì cô….

“Được” Nam An An đồng ý cúp điện thoại, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, một chân cô chấm đất buông lỏng cánh tay Khương Minh vừa rồi mới đỡ cô.

Cô đứng đó, nhìn mũi giày mình đối lập với mũi giày Khương Minh, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng nói: “Sư phụ, em nghiêm túc….”

Nghiêm túc chia tay với anh.

Cô lúng túng như vậy, giống như cô mới là người bị bỏ rơi.

Khương Minh tiện tay rút một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, đưa lên miệng sau đó bật mấy lần bật lửa mới đốt được, còn chưa hút ngụm nào đã trực tiếp dập tắt, điếu thuốc vạch xuống một đường cong trong không trung rồi rơi vào thùng rác ven đường.

Bây giờ, Nam An An nhìn bóng dáng thon dài của Khương Minh dần biến mất trong tầm mắt mình, cô đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng là kết quả mà cô muốn, nhưng trong tận đáy lòng đầy đau thương.

Cô thấy Khương Minh không quay đầu lại đi tới chỗ rẽ lên núi, khịt khịt mũi đang muốn xoay người đi chợt nghe một loạt tiếng bước chân. Nam An An còn chưa kịp phản ứng cả người đã bay vút lên không trung, bị Khương Minh xuyên tay qua đầu gối bế bổng lên.

Khương Minh lạnh lùng mặt không chút biểu cảm bế cô lên xe buýt, thấy cô nhón chân lấy áo khoác mỏng trong hành lý để trên giá mặc vào sau đó mới xoay người lên núi đón đám nhỏ lưu thông tiền tệ.

…..

Sau chuyến du lịch tốt nghiệp ngày hôm sau chính là kỷ niệm tốt đẹp cuối cùng của thời đại học --- lễ tốt nghiệp.

Sau khi trở lại trường học Nam An An còn đi tìm lớp trưởng hỏi mấy tấm ảnh chụp, lễ tốt nghiệp hôm đó Nam An An bọn cô căng thẳng mặc đồ Cử nhân, còn đeo nơ hồng đứng xếp hàng, hát bài hát tốt nghiệp làm xao động lòng người.

Thời gian bốn năm đại học kết thúc làm người ta bất ngờ không phòng bị, sau khi vào cuộc Nam An An nói nhỏ với A Bàn: “Đại bảo bối mập mạp, trời ơi nhóm thứ hai của bọn tớ là mười người, trong đó có hiệu trưởng, tớ có thể bị hiệu trưởng ‘quay số tăng vọt’ (tua được treo ngay ở giữa phía đằng trước của mũ Cử nhân của những người tốt nghiệp - Wikipedia) không….”

A Bàn: “Tối nay cậu tới nhà tớ, để cậu quay cho đã.”

Nam An An hài lòng, cô quét mắt xuống toàn trường thoáng cái đã nhìn thấy An Dạng và Nam Thị ngồi ở chỗ của cha mẹ học sinh phía đối diện. Nam An An từ chỗ ngồi đứng lên hưng phấn vẫy tay với ba cô, đáng tiếc ba cô từ đầu tới cuối không liếc mắt về phía cô.

Chương trình đầu tiên trong lễ tốt nghiệp trước sau như một là hiệu trưởng gửi lời tới người khác, tiếp theo là đại biểu tốt nghiệp xuất sắc dại điện phát biểu ý kiến. Nam An An thấy thanh mai nhà cô giẫm lên thảm đỏ đi tới bàn cúi đầu với mọi người rồi bắt đầu đọc bài phát biểu, tự tin và khoa trương.

Cô ngồi phía dưới nhìn thanh mai nhà cô rất tự hào, lúc Cố Ly kết thúc Lâm Mặc tiến lên đội cho cô chiếc mũ Cử nhân và gấu bông. Nam An An đang hâm mộ bả vai bị người ta vỗ một cái, cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy con gấu bông to đùng và mũ Cử nhân được đưa sang cho cô, cô ôm chặt con gấu bông không thả, mãi tới lúc đến lượt nhóm bọn cô đi nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp và giấy chứng nhận học vị mới đặt gấu bông lên ghế.

Bọn cô xếp hàng giẫm lên thảm đỏ trường học trải rất dài đi lên sân khấu, Nam An An đứng thứ nhất phía bên phải trước mặt vị giảng viên, “Nam An An, chúc mừng em đã tốt nghiệp.” Giảng viên mặc quần áo viện sĩ hàn lâm cười tỉm tủm gật gật đầu với cô, và giơ tay bắt tay cô.

Nam An An bắt tay xong, xúc động đưa hai tay nhận giấy chứng tốt nghiệp và giấy chứng nhận học vị từ tay giảng viên xoay người cười khẽ với nhóm chụp ảnh, chờ đèn flash sáng lên một lúc sau đó xếp hàng đi xuống sân khấu.

Lễ tốt nghiệp vừa kết thúc Nam An An liền xông vào khán phòng ôm chặt lấy ba cô, Nam Thị lập tức bế cô lên, An Dạng đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Được rồi Nam Thị, anh đừng đóng phim nữa!”

Nam Thị cố chấp ôm cô dạo quanh một vòng sau đó đặt cô xuống, nghiêm túc nói: “An An, con thật sự là niềm kiêu hãnh của ba!” Ánh mắt rơi xuống quà tặng tốt nghiệp cô đang ôm, Nam Thị khẽ nhíu mày, “Bạn trai đưa, tiểu tử này đâu rồi?”

Nam An An: “Đã chia tay rồi.”

Nam Thị: “An An, con thật sự là niềm kiêu hãnh của ba!”

An Dạng: “….Anh đủ rồi đấy.”

Nam Thị nhún vai: “Thật mà, An An nhà ta còn nhỏ, anh không cho việc yêu sớm là một chuyện đúng đắn.”

An Dạng: “An An nhà anh mười tám tuổi, tốt nghiệp đại học rồi.”

Nam Thị: “An An nhà ta mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học rồi, thật đúng là niềm kiêu hãnh của anh!”

An Dạng: “… Nói như nó là chính anh sinh ra ấy.”

Nam An An: “….”

Nam Thị và An Dạng ở cùng cô không bao lâu đã bị viện trưởng gọi đi uống rượu, Nam An An ngây ngốc nhìn “Chú” viện trưởng kề vai sát cánh với ba cô đi ra ngoài, mới nhớ tới có lẽ viện trưởng chiếu cô bởi vì Nam Thị lúc trước cũng là giảng viên đại học phía Tây.

Lúc đi ra hội trường cô vô thức nhìn thoáng qua xung quanh, tất cả mọi người đang hưng phấn chụp hình.

Buổi chiều là có thể rời xa ngôi trường rồi, đây coi như là lần tề tựu cuối cùng của các bạn cùng học bốn năm đại học, truyện của lquydon, Nam An An và Cố Ly chạy tới bảng hiệu chụp ảnh, cuối cùng cô và giáo viên bọn cô gần như đều chụp ảnh chung, ngoại trừ Khương Minh.

Khương Minh bị một đám con gái mặc quần áo Cử nhân vây quanh chụp hình chung, Nam An An lặng lẽ xoay người rời đi.

Hôm sau vì đi đón Nam Vi Vi, cô dậy rất sớm.

Nam An An chưa học lái xe, thời gian qua đều lợi dụng xe thanh mai nhà cô.

Lăn qua lộn lại tìm nửa ngày trong tủ quần áo, Nam An An thay xong dò đi theo Cố Ly xuống lầu ngồi vào trong chiếc Land Rover của Cố Cầu Cầu nhà cô.

Dọc theo đường đi Nam An An liên tục cầm chiếc gương nhỏ soi đi soi lại, cuối cùng Cố Ly không nhịn được giơ tay khép gương của cô lại : “Nam An An cậu đủ rồi đấy, hẹn hò với Khương Minh cậu cũng không căng thẳng nhưvậy, cậu rất đẹp không cần soi nữa đâu.”

Nam An An mở chiếc gương nhỏ ra lần nữa, nghiêm túc nói: “Đã sáu năm tớ không gặp Nam Vi Vi, tớ phải soi gương để có cảm giác thích ứng.” Dọc theo đường đi Nam An An liên tục nhắc với Cố Ly, sáu năm không gặp, Nam Vi Vi nhất định rất cao, không biết bây giờ hai cô ai cao hơn, cô nhớ lúc trước cô còn cao hơn Vi Vi hai phân.

Bọn cô vốn là người thân mật nhất, nhưng xa cách thời gian sau năm, Nam An An mới phát hiện cô vẫn có chút căng thẳng, bọn cô sẽ xa lạ sao, cô còn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra chị ấy sao?

Tới đại sảnh sân bay, Nam An An mới phát hiện bản thân mình lo lắng và đắn đo đều không cần thiết, cô liếc mắt một cái thấy Nam Vi Vi từ trong đám đông đi về phía cô.

Các cô mặc quần áo giống nhau.

Tóc Nam Vi Vi màu nâu vàng rất dài quăn xinh đẹp và tự tin, Vi Vi nghiêng đầu kéo rương hành lý tự nhiên trò chuyện với soái ca lai Tây, Nam An An đứng tại chỗ nhìn cô ấy một lần nữa bước vào trong cuộc sống của mình, đầu ngón tay có chút run rẩy.

Nam Vi Vi dừng trước mặt cô ôm cô rất chặt.

Cái ôm này, cô mong chờ đã lâu lắm rồi, lần trước chia tay Nam Vi Vi thậm chí không cho cô tới sân bay tiễn cô ấy đi.

Lần trước chia tay, bọn cô đều còn trẻ con, giữ chung một bí mật mỗi người đều tự mình liếm miệng vết thương cho lành.

Nam An An giơ tay ôm cổ Vi Vi chà chà, đây là động tác cô đã từng thích nhất, vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn là người quen thuộc nhất.

Một lúc sau Nam Vi Vi buông tay vỗ lưng cô, Nam An An ổn định cảm xúc của mình ngẩng đầu nhìn thoáng qua soái ca lai Tây --- lần này Vi Vi nghiêm túc chứ?

Đáng tiếc không chờ cô hỏi, chợt nghe Nam Vi Vi nhẹ nhàng nói với soái ca kia --- “Em gái em tới rồi, anh đi đi.”

Anh đi đi.

Đây đúng là gọi thì đến đuổi thì đi.

Ngồi đối diện với Nam Vi Vi trong quán cà phê, một lúc lâu Nam An An cũng chưa hồi phục tâm tình của bản thân mình.

Sáu năm không gặp, cô ấy vẫn có bộ dạng gần giống bản thân mình như đúc, giống như soi gương, nhưng lại không giống soi gương.

Với video clip, điện thoại, tin nhắn đều không giống nhau, Nam Vi Vi chân thật như vậy ngồi đối diện cô.

Nam An An ngậm ống hút chợt nghe Nam Vi Vi mở miệng: “An An, chuyện tối hôm đó chị vốn không muốn nói cho em, nghe An Ngưng nói em vì chuyện đó mà chia tay với Khương Minh, chị nghĩ hẳn là chị nên nói sự thật năm đó cho em….”

Hết