Nam An An lè lưỡi quạt vào miệng, chút xíu này không có kết quả gì.
Vừa cúi đầu thì nhìn thấy một ly nước ấm đưa đến bên miệng cô, ngón tay thon dài mạnh mẽ cầm cái chén, còn quan tâm nghiêng thành chén về một bên để cô mở miệng là có thể uống nước được.
Ly bằng ngọc bích lạnh lẽo kề vào môi dưới của cô, làm dịu làn môi cảm thấy gần như nóng bỏng tê dại.
Trước kia lúc ở nhà Khương Minh, anh cũng đút thuốc cho cô uống như vậy, cuối cùng còn để cho cô gối đầu lên đùi rồi anh xoa bụng cho cô.
Bây giờ thì cũng giống như một lần cuối cùng, Nam An An càng nghĩ càng khổ sở, lúc trước khi Khương Minh hỏi cô không muốn tốt nghiệp muốn ở lại đại học phía Tây cùng anh hay không, cô nói vâng, Khương Minh đã phá nguyên tắc để lộ đề bài cho cô, bây giờ thi nghiên cứu sinh Khương Minh giúp cô ôn tập lâu như vậy, nhất định là vì để cho ôn tập tốt thi đậu sẽ được viện trưởng điều đi.
Nhưng mà bất kể như thế nào,
Cô có quyền yêu mến anh, nhưng anh không có nghĩa vụ nhất định phải chấp nhận cô --- đây là thầm mến.
Về điểm này, cô giống như An Khả, không có bất kỳ đặc quyền nào.
Nam An An đỏ mắt vẫn còn hé miệng mặc cho nước ấm chảy vào khoang miệng, cô luôn luôn không có cách nào từ chối sự dịu dàng của Khương Minh, cho dù loại dịu dàng này thủy chung mang theo cưỡng ép, vốn là không cho phép cự tuyệt.
Nước ấm chảy xuống cổ họng giảm bớt nóng rát đau đớn, Nam An An đưa tay tự mình cầm cái ly uống ừng ực, Khương Minh đứng thẳng lên một tay nâng cằm cô lấy khăn giấy tỉ mỉ lau nước mắt bị sặc chảy ra của cô.
Đầu ngón tay giữ cằm cô mang theo nhiệt độ lành lạnh trước sau như một.
Chóp mũi Nam An An hồng hồng, ánh mắt cũng đỏ, quả ớt cay đến nỗi môi cũng đỏ, nhìn rất đáng thương tội nghiệp. Ngón tay Khương Minh hơi ngừng lại, ánh mắt này mang theo tia bướng bỉnh….
Nam An An ngửa mặt nhìn ngón tay thon dài đẹp đẽ và gò má không chút thay đổi của Khương Minh, nghĩ lại vừa lúc nãy anh có tính là đã khéo léo từ chối cô không.
Khương Minh lau sạch nước mắt cho cô, tự nhiên quay về chỗ ngồi của mình, dùng môi múc một ít nước lẩu và bánh năm mới (một món ăn truyền thống của TQ) bỏ vào trong bát của cô.
Nam An An hít hít mũi nói một tiếng “Cảm ơn” đút miếng bánh năm mới vào trong miệng, lập tức oái rồi liền che miệng nhảy dựng lên.
Lúc này trong miệng đầy vị nóng rát của ớt còn chưa có tan hết, cảm giác đầu lưỡi lại cắn thêm một vết thương, thật sự…. Cay dễ chịu vô cùng, Nam An An nước mắt lưng tròng che miệng, tội nghiệp.
Chân dài Khương Minh trực tiếp bước tới ôm trọn bên ghế sô pha của cô, dơ tay nâng cằm nhìn đầu lưỡi cô, vốn là đầu lưỡi bị cay đến đỏ au lại bị cắn thêm một miếng, ứa ra máu.
Anh tìm nhân viên phục vụ lấy ít nước đá, đưa tới bên miệng Nam An An: “Ngậm vào.”
Nam An An cầm tay anh nuốt một ngụm “Ừng ực”.
Khương Minh: “….”
Nam An An lặng lẽ uống tiếp một ngụm ngậm trong miệng, mới cảm thấy tốt hơn một tý.
Khương Minh vốn tưởng rằng bữa cơm này sẽ rất yên tĩnh, sáng hôm nay viện trưởng đã bắt chuyện với anh, trên bbs (hệ thống bảng thông báo - dịch theo wikipedia.org) đã ầm ĩ thành như vậy, đến lúc đó Nam An An thật sự trở thành nghiên cứu sinh của anh nhất định là một trận bão tố, bất kể là đối với anh hay với Nam An An bị ảnh hưởng cũng không tốt.
Khương Minh không để ý người khác đánh giá anh như thế nào, ở chung với học trò của mình cũng được, có lòng riêng thiên vị cho học trò cũng xong.
Anh cam tâm tình nguyện.
Nhưng anh chứng kiến một năm nay Nam An An đã hết sức nỗ lực tất cả để thi nghiên cứu sinh, không muốn những gì cô cố gắng bị phủ nhận sạch sẽ vì liên quan đến anh, chê bai này không đáng một đồng.
Nam An An ngậm nước đá một lúc thì lại bắt đầu vui vẻ cười khẽ.
Dọc theo đường trở về Nam An An cúi thấp đầu nhìn điện thoại, một tin nhắn hiện ra.
An Ngưng --- Tiêu đề nóng ở Tôi yêu tôi trên bbs đại học phía Tây cậu xem chưa?
Nam An An --- Chưa, làm sao vậy?
Nam An An đang chờ tin nhắn trả lời đã dùng di động mở trang bbs, trôi nổi lên trang đầu tiên với tiêu đề kèm theo bài viết thu hút số lượng kinh người.
Một sư huynh tám chuyện tình yêu này --- nữ thần khoa lưu thông tiền tệ của tôi nếu năm nay không học nghiên cứu sinh với Khương Minh, chủ nhà (chủ bài viết này) trực tiếp ăn ph*n.
Chủ bài viết miêu tả sinh động như thật bản thân mình tình cờ chứng kiến Nam An An và Khương Minh ôm nhau, hôn môi, còn có nhiều lần từ trên xe Khương Minh bước xuống.
Khương Minh còn thân mật xuống xe cùng cô.
Chủ bài viết còn tỏ vẻ, tôi cũng không phản đối tình yêu thầy trò, nhưng mà cô ỷ lại việc quyến rũ thầy giáo chen vào danh sách tài nguyên công cộng của bọn tôi thì không tốt, nữ sinh nhỏ bé nhà cô đừng tưởng rằng dựa vào xinh đẹp là có thể vênh mặt lên trời, có lúc cô sẽ bị tổn thất.
Lời nói hôm nay chủ bài để ở đây, nếu như cô còn có thể thi đậu nghiên cứu sinh chỗ người khác, tôi đây trực tiếp ăn ph*n.
Dưới bài nhiều phong cách khác nhau, nhiều trang mắng cô không biết xấu hổ, quy tắc ngầm, trên internet tất cả mọi người khoác một lớp da muốn mắng như thế nào thì mắng như thế đó.
Đến trang sau cùng Nam An An đã thấy bóng dáng Đường Viên rồi.
Là chè trôi nước: Trong đầu chủ bài nhà cậu chính là ph*n. Tình yêu thầy trò có nhiều loại tình yêu.
Tôi là lớp trưởng lưu thông tiền tệ, đúng vậy là tôi chính là tôi: Bọn tôi thì cam tâm tình nguyện nam thần và nữ thần của chúng tôi ở cùng một chỗ.
Lưu thông tiền tệ số một: Nữ thần tớ xem trọng cậu.
Lưu thông tiền tệ số hai: Ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ.
Lưu thông tiền tệ số 3: Lấy sao xuống tặng cho cậu, nhà bên dưới.
Lưu thông tiền tệ số 4: Lấy trăng xuống tặng cho cậu, nhà bên dưới.
Lưu thông tiền tệ số 5: Khiến mặt trời mỗi ngày mọc lên vì cậu….
Đến bước này, cả bài đăng hoàn toàn méo mó, lúc này trong đầu Nam An An toàn là quả táo nhỏ.
Sắc trời đã sẩm tối, cô nhìn thoáng qua bóng dáng gò má anh tuấn của Khương Minh trên cửa kính xe, muốn hỏi Khương Minh có phải vì như vậy mới nói sẽ không không, nhưng sợ mình lại tự mình đa tình một lần nữa, xoắn xuýt rất lâu rồi tự mình im lặng xuống xe đứng trước cửa xe vẫy tay với Khương Minh nói câu “Tạm biệt thầy” chuẩn bị chạy lên lầu, vừa đi vài bước thì ý thức được túi xách của mình vẫn còn ở trên xe Khương Minh.
Cô quay người lại đã thấy Khương Minh cầm túi xách của cô đứng trong đống tuyết, bóng dáng cao ngất, dáng người bị ánh đèn màu vàng chiếu dài trên mặt tuyết.
Nam An An chạy chầm chậm mấy bước, lúc đón lấy túi xách chìa tay ôm Khương Minh một lát, không chờ anh kịp phản ứng gì đã chạy vèo đi.
Sự kiện náo nhiệt ồn ào huyên náo bbs, Nam An An vừa quay về ký túc xá đã bị bao vây, Nam An An dừng lại thành thành thật thật kể chuyện buổi chiều, chân thành hỏi: “Cố Cầu Cầu, cậu cảm thấy vì sao Khương Minh làm như vậy…” Cô muốn nói vì bài đăng sao, chợt nghe thanh mai trúc mã nhà cô từ từ nói: “Chắc không muốn để cho chủ bài ăn ph*n.”
Nam An An: “Thì ra vậy, tớ không bao giờ hỏi cậu thấy thế nào nữa.”
May mà thi nghiên cứu sinh xong, cả người Nam An An thật sự thoải mái, sau đó kỳ thi cuối cùng của mấy đứa trẻ đáng thương học lại cũng thi xong, họ sắp chào đón tiệc rượu cảm ơn thầy cô, truyện của L*ê Qu)ý Đô$n, năm tư đại học có rất nhiều người đi thực tập, ra nước ngoài trước thời hạn, trên cơ bản tụ tập đã không còn nhiều, quyết định sắp xếp tiệc rượu cảm ơn thầy cô ở cuối học kỳ.
Và cũng như trong học kỳ cuối, bọn họ vẫn đi tới quán bar Tây Ban Nha lúc trước, khi Khương Minh bị nhóm nam anh hùng và nữ anh hùng của lớp lưu thông tiền tệ thay nhau rót rượu, Nam An An không chịu yếu kém cũng lên luôn.
Một đám uống đến xiêu vẹo sau đó mọi người giúp dìu nhau tiếp tục chiến đấu ở chiến trường KTV (hát Karaoke) bên cạnh, đèn trong phòng KTV có chút mờ ảo, đèn trang trí hình quả cầu màu sắc rực rỡ trên trần nhà chuyển động chầm chậm xuyên qua lỗ nhỏ phản chiếu ra nhiều điểm sáng lấm tấm vào vách tường bằng đá và trên sàn nhà, mà phía sau màn hình lớn trên vách tường dòng nước nhỏ men theo vách tường chảy xuống, ánh đèn chiếu vào làn nước bốc hơi nhuộm thành màu lam huyền bí, cả căn phòng được che phủ trong ánh đèn màu vàng ấm áp.
Gần tới khuya, uống rượu xong thì tới ca hát là lúc đám nhóc hưng phấn nhất, cả đám ngã trái ngã phải khóc lóc om sòm..
Khương Minh uống quá rượu nhiều đầu hơi đau, anh tìm góc ghế sô pha lười biếng dựa vào, chân dài khoát lên bàn trà, giơ tay xoa mi tâm mình muốn thả lỏng một chút.
“Bài hát tiếp theo của ai?” Trong hoàn cảnh ồn ào lớp trưởng hét lớn một tiếng, nâng microphone ném về phía sau: “Nhanh lên.”
Khương Minh thấy Nam An An bắt lấy microphone, còn cầm chiếc microphone trên bàn băng xuyên qua đám người.
Cô mặc một chiếc váy len màu đen, eo thu vào rất nhỏ, làn váy dài tới gối, tà váy tung bay theo từng bước chân cô.
Ánh đèn màu sắc rực rỡ lúc tối lúc sáng trong phòng bao KTV chiếu vào trên mặt cô, có cảm giác không chân thực.
Nam An An cố lấy dũng khí, hít một hơi thật sâu cầm microphone của mình, tầm mắt hướng về phía người trong góc ghế sô pha kia, hát theo lời bài hát mà mình đã từng luyện qua vô số lần ---
“Tôi muốn hát cho bạn, sẵn lúc bây giờ trong khi trẻ như hoa….” Cô hát rất căng thẳng, còn mang theo chút run rẩy.
Tầm mắt Khương Minh trực tiếp đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh được ngọn đèn chiếu vào của cô, trước khi cô hát cô ngân nga một giai điệu.
“Bông hoa mặc sức nở rộ đi, nhành hoa trang điểm bạn năm tháng của tôi….” Nam An An hát rất chăm chú, có lẽ cô có thể thi đậu nghiên cứu sinh, nhưng cũng không phải của anh, có lẽ cô hoàn toàn không thi đậu nghiên cứu sinh, sau này cũng chỉ có thể ở cùng với anh ở nhà họ An.
“Ai có thể thay thế được chỗ của bạn, thừa dịp tuổi còn trẻ thỏa thích yêu đương đi…” Cho dù bị từ chối cũng được, cô muốn dũng cảm một lần, Nam An An cầm microphone men theo đường mọi người tách ra đi về phía Khương Minh, thấy chân dài anh bước qua bàn trà nhận chiếc microphone khác trong tay cô.
Lúc đầu ngón tay chạm nhau, giọng hát Nam An An run rẩy, trong đám người bùng nổ một trận thét chói tai có ý tốt, cô nghe giọng mát lạnh trầm thấp của Khương Minh hát cùng với cô, khuếch tán vào trong tai cô: “Chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ hạnh phúc tươi sáng….”
Nam An An nhìn sâu vào mắt Khương Minh: “Tôi muốn tôi hát cho bạn nghe, dùng tình cảm nồng nàn của tôi làm bạn rung động có được không?”
Một đám anh hùng nhỏ tiếp tục lớn tiếng ồn ào: “Được!”
“Năm tháng là nỗi nhớ không muốn rời xa thẹn thùng đỏ mặt….” Mặt Nam An An rất đỏ, không biết là say hay là xấu hổ.
Dưới ánh đèn, cô chăm chú nhìn anh ngân nga: “Người thân yêu nhất ơi, khoảng cách rất xa chúng ta vẫn ở cùng một chỗ…”