Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 14




Đoạn đối thoại kia anh phát lại mấy lần, hẹn xong rồi tối hôm đó Tiểu Quyển cũng không trả lời anh.

Khương Minh thấy cuộc trò chuyện cũng không nhắc nhở báo gửi tin đi thất bại, để ổn thỏa nhất thì đêm đó sẽ đi sớm tới cửa đông đại học phía Tây chờ đợi.

Tiểu Quyển không tới.

Khương Minh nghĩ có lẽ cô rời khỏi vừa đúng thời gian anh trên đường đi tới đây, không đợi được anh đi tới, hoặc là cô vốn lừa gạt anh, hoàn toàn không đi qua đây….

Cũng chính tối hôm đó, Khương Minh giật mình phát hiện --- anh đặt sự chú ý trên người Tiểu Quyển, có chút quá.

Nhưng mà ảnh đại diện màu xám của cô cuối cùng cũng không sáng lên….

Thậm chí anh cho rằng cô xuất hiện là ngoài ý muốn, nhưng mà bây giờ cô vui vẻ,

Còn có mười người bạn trai cũ….

Khương Minh dơ tay rút điếu thuốc giữa ngón tay, nhấn tắt đầu thuốc lá trong gạt tàn thuốc, mắt liếc di động thuận tay cầm cái ly ra ngoài lấy nước.

Vừa mở cửa thì nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trong phòng khách ở lầu hai.

Ti vi trong phòng khách đang mở, trên màn hình lớn chiếu bộ phim câm, Nam An An ngồi ôm gối nghiêng chân dựa vào ghế sô pha, màn hình ti vi chiếu vào hai mắt sáng lấp lánh, hình như xem phim dưới ánh đèn lờ mờ mắt không được thoải mái, cô dơ tay dụi dụi mắt, cúi thấp đầu như là đang xem phim hoặc đơn giản chỉ là đang ngẩn người.

“Tạch” Nháy mắt trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng.

Nam An An theo bản năng dơ tay che mắt trong thoáng chốc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thấy bóng dáng thon dài Khương Minh đứng ở cửa, trong tay còn cầm một chiếc ly,

Cô nhanh chóng điều chỉnh thế ngồi, ngoan ngoãn ngồi có chút mất tự nhiên nói: “Xin lỗi, đánh thức thầy sao, em không ngủ được….”

“Sao không bật đèn?” Khương Minh nhăn nhăn mày, con mắt Nam An An bị cô xoa có chút hồng.

“Em sợ làm phiền thầy, cửa thầy không được tốt… Thầy cũng không ngủ được sao?” Nam An An để lộ nụ cười nói: “Phim này rất đẹp mắt, thầy muốn xem cùng không?”

Khương Minh nghe vậy gật gật đầu, lấy ly nước ấm đi tới ngồi trên ghế sô pha, hơi ngửa về phía sau, hai cẳng chân thon dài thong dong đè lên nhau, đưa tay dùng điều khiển tắt đèn phòng khách, rồi thuận tay mở dàn âm thanh nổi.

Nam An An thấy bộ dạng Khương Minh thảnh thơi lười biếng cũng thả lỏng dựa vào sô pha xem phim, L,ê Qu.ý Đôn,n, ánh mắt luôn muốn nhìn Khương Minh, dưới ánh đèn lờ mờ gò má anh cực kỳ mê người…

Giữa lúc đang vui vẻ thì chạm phải ánh mắt Khương Minh, Khương Minh thấy tay cô ôm bụng nhíu mày hỏi: “Đau bao tử?”

Nam An An có chút xấu hổ “Dạ” một tiếng, cô đau đến không ngủ được mở weibo, Nam Vi không nói chuyện phiếm với cô mới đi xem phim dời sự chú ý.

Tiếng nói vừa dứt, thì Khương Minh đứng dậy đi lấy hòm thuốc, bước vài bước đi qua cúi người đưa viên thuốc trong lòng bàn tay lên bên môi cô, “Xin lỗi, lần đầu tiên tôi nấu cơm…”

Lòng bàn tay anh thật sự gần quá, nếu Nam An An dơ tay cầm viên thuốc ngược lại có chút làm điều dư thưa, cô theo bản năng cúi đầu lè lưỡi cuốn viên thuốc kia vào trong miệng, vỏ bọc đường còn chưa tan thì thấy mép ly nước ấm đặt môi dưới của cô, cô nhấp một hớp nuốt viên thuốc trong tay Khương Minh xuống, mặt lại nóng lên….

Cô liếm lòng bàn tay nam thần!

Nam thần còn đút thuốc cho cô uống!

Khương Minh bình tĩnh như thường đặt ly nước ấm xuống trở lại chỗ ngồi còn nhàn hạ dựa vào chỗ dựa lưng mềm mại của ghế sô pha, nửa tay bên trái cuộn tròn, lòng bàn tay ẩm ướt mang theo chút cảm giác mát lạnh, ánh mắt anh quét qua lỗ tai hồng hồng của Nam An An, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“….” Nam An An đỏ mặt tự mình xoa bụng: “Cũng có thể là do bản thân em tiêu hóa không tốt.”

“Xoa xoa cho em?” Khương Minh hỏi thật sự không có thành ý, vì trong lúc anh nói chuyện đã dơ tay phủ lên trên bụng cô, tai Nam An An càng lúc càng đỏ, mỗi một lần bị chạm thì: “Ha ha ha ha hô hô ….”

Khương Minh: “…..” Ánh mắt anh hướng vào màn hình, hai nhỏ vô tư --- trong ấn tượng đây không phải là một bộ hài kịch.

Ngón tay Khương Minh dời lên trên một chút, còn chưa xoa….

Nam An An ôm bụng: “Ha ha ha ha hô hô…”

Khương Minh bày ra gương mặt tuấn tú hiền lành thu tay: “Ở đây là công tắc của em?”

“Ha ha … khà khà….” Nam An An rất không dễ dàng ngưng cười, cúi đầu giải thích nói: “Em sợ nhột…”

Khương Minh gật gật đầu, động tác trên tay mạnh hơn một chút, cuối cùng lần này công tắc mất hiệu lực, rốt cuộc Nam An An không cười nữa.

Ngón tay Khương Minh thon dài mạnh mẽ, cảm giác lòng bàn tay mát lạnh như xuyên qua áo len mỏng manh tiến vào trong, dường như ý thức được nhiệt độ lòng bàn tay mình thấp Khương Minh dơ tay bưng ly nước ấm lên một lúc, xoay một vòng….

Áo len rất mỏng, cách một lớp mỏng manh dường như cô cảm giác được hình dạng ngón tay và đường vân lòng bàn tay của Khương Minh…. Tần suất hít thở của Nam An An đã tăng nhanh, cảm giác máu toàn cơ thể đều tập trung qua bụng, mỗi một động tác của ngón tay Khương Minh làm cơ quan cảm giác của ô phóng đại đến mức tận cùng.

Nhiệt độ phòng khách điều chỉnh vừa vặn, LQĐô@n, trong bóng tối chỉ có phim chiếu dưới ánh đèn mờ nhạt, bối cảnh trong phim vang lên âm nhạc trữ tình, giọng nữ hơi chút khàn khàn trầm xuống nhẹ nhàng chậm rãi.

Thật ra Nam An An luôn sợ bóng tối, ngay cả buổi đêm đi ngủ đều luôn để đèn sáng, đêm nay nếu không phải sợ đánh thức Khương Minh cô cũng sẽ không một mình xem phim trong bóng tối.

Mà bây giờ dưới ánh đèn lờ mờ, cô lại không chút nào cảm thấy không thoải mái, anh cách cô rất gần rất gần, cô luôn không thích tiếp xúc với đàn ông, giờ phút này lại cảm thấy yên tâm trước nay chưa từng có….

Bụng được Khương Minh xoa nhẹ một lúc, Nam An An dễ chịu có chút buồn ngủ, đầu nghiêng lệch dựa vào vai Khương Minh, sợi tóc mềm mại cọ vào cổ anh.

Bị cô cọ có chút ngứa, Khương Minh chuyển bờ vai xuống thấp, đầu Nam An An liền trượt một đường xuống ngực anh, Khương Minh cong đùi để cô dựa vào người anh, điều chỉnh nhỏ âm lượng cúi đầu thì nhìn thấy áo len của Nam An An trải qua cọ xát vén lên một góc, lộ ra một đoạn eo trắng nõn nà, còn hai đùi tự nhiên khoác lên tay vịn ghế sô pha để cơ thể thoải mái duỗi thẳng, cũng giống như con mèo béo trước kia mẹ anh nuôi chỉ thích người ta vuốt lông.

….

Lúc Nam An An thức giấc trời đã sáng hẳn, cô vừa tỉnh dậy thì đối diện với đường cong lưu loát cằm Khương Minh, mới phát hiện cô lại có thể gối đầu lên đùi nam thần ngủ một đêm, Khương Minh nhắm mắt lười biếng tựa vào ghế sô pha một tay gối sau ót, tay kia thì vẫn khoác lên bụng cô, một chiếc chăn lông vũ màu vàng nhạt quấn kín mít người cô, nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên người cô làm cả người ấm áp.

An An cẩn thận nâng tay Khương Minh, nhưng lúc chạm vào mu bàn tay anh bị anh trở tay nắm lấy, cô ngẩng đầu thấy Khương Minh vẫn còn nhắm mắt cũng không dám lộn xộn nữa cơ thể cứng ngắn mặc cho anh nắm tay cô, Khương Minh ngủ cả đêm như vậy nhất định rất khó chịu.

Một lát sau, Khương Minh mở mắt, Nam An An lập tức bật dậy từ trên người anh bởi vì kích động thậm chí cúi đầu với anh: “Thật xin lỗi, em đè thầy cả đêm….”

“Ừ, tôi cũng ngủ thiếp đi….” Khương Minh di chuyển cổ tay, dơ tay nhìn thoáng qua thời gian, mới hơn sáu giờ, “Nghỉ thêm lát nữa đi, tôi đưa em về.” Nói xong có chút mệt mỏi khép đôi mắt, anh không quá mệt, nhưng mà tê chân.

Chờ lúc anh tỉnh lại lần nữa Nam An An đã chạy mất, trên bàn dài trong phòng ăn bày một đĩa nhỏ bánh pút – ding sữa, một chén cháo đậu xanh và một cái trứng ốp lết, phía dưới đè một tờ giấy ghi chép ---

Thầy giáo:

Em về trường đi học trước, tạm biệt.

Nam An An.

Khương Minh cầm tờ giấy kia, phủi phủi.

Cháo đậu xanh ngọt lịm, màu sắc trứng ốp lết vàng óng lại vừa lớn vừa tròn.

Giữa lúc Nam An An đang cười tủm tỉm ôn tập trong thư viện, tâm tình tốt đẹp khiến cô ngay cả nhìn thấy sách cũng rất hứng thú, thừa dịp Cố Ly ra ngoài lấy nước nhàn rỗi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn weibo mới ---

Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Nam thần cho tớ uống thuốc.

Là chè trôi nước không phải đêm rằm tháng giêng: Rốt cuộc anh ấy cũng biết cậu là nữ thần bệnh thần kinh rồi hả?

Cây cao lương tôi là An Ngưng: Nghìn vạn lần đừng bỏ qua chữa trị.

Vi Vi không cười: Thuốc cũng không thể ngừng nhé.

Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Nam thần xoa bụng cho tớ, tay rất lạnh.

Cây cao lương tôi là An Ngưng: Có người nói….

Là chè trôi nước không phải đêm rằm tháng giêng: Đàn ông tay lạnh….

Vi Vi không cười: Thận…. Hư…. Ồ ~

Nam An An lặng lẽ mang điện thoại kẹp vào trong sách, cầm cái chén đi tìm thanh mai nhà cô, mới vừa ra khỏi cửa thư viện đụng phải người cô không mong muốn đụng tới nhất trên hành lang.

Hà Nhạc giơ toán cao cấp trong tay về phía cô, nhếch nhếch khóe miệng: “An An, anh cũng về đại học phía Tây.”

Nam An An vừa nhìn thấy bìa xanh toán cao cấp thì đau cả đầu, bởi vì trong học kỳ cuối cô nợ môn toán cao cấp, do đại học phía Tây chỉ có học lại không có thi lại có nghĩa là học kỳ sau cô vẫn còn học lại toán cao cấp, nhìn thấy Hà Nhạc càng đau đầu… Nếu như Hà Nhạc dạy cô mà nói, cô có thể trực tiếp xin kéo dài thời hạn tốt nghiệp rồi.

Lúc cô học cấp ba Hà Nhạc giúp cô học bổ túc toán học, Cố Cầu Cầu cô ấy đã hâm mộ cô có người học khoa bác sĩ đại học phía Tây hướng dẫn học toán trước khi thi, thật ra là như thế này

---

Nam An An: Hà Nhạc, câu hỏi cả câu trả lời này em đều xem không hiểu.

Hà Nhạc nhíu mày: Câu hỏi này có một cách cực kỳ đơn giản, hai bước có thể làm được…

Nam An An: Cách gì?

Hà Nhạc cười thần bí: Trước tiên em hôn anh một cái.

Nam An An cúi đầu xuống lật tới trang kế tiếp,

Hà Nhạc lại gần vẻ mặt thần bí: Thật ra còn có một cách khác.

Nam An An: Gì?

Hà Nhạc cười: Trước tiên để anh hôn em một cái.

Trên thực tế, cô không hôn anh ta một cái, anh ta cũng chưa giảng cho cô câu hỏi.

Hà Nhạc chính là người đàn ông mắt để ý như vậy, lúc ở cùng với cô tuyệt đối không làm cho cô vui vẻ, lúc chia tay cũng cần phải cho cô một kích sảng khoái….

Cho nên Nam An An có thể đoán được tương lai một mảng tối tăm của bản thân mình, cho dù mỗi ngày cô phải ngâm lưng ở thư viện học tiền vốn tài chính ngân hàng, học kỳ sau cũng khó thoát khỏi số phận rớt lớp như trước.

Cũng may, cô còn trẻ chịu đựng được rớt lớp….