Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 1: Mở đầu




Nam An An cúi đầu nghiêm túc phiên dịch một đống tài liệu chuyên ngành lịch sử tiếng nước ngoài, lúc cửa phòng bị đẩy ra cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khương Minh mặc một áo khoác đen đi vào, từ bên ngoài đi vào bên trong ấm áp khiến mắt kính của anh thoáng chốc bị một tầng sương trắng che phủ, trước khi tháo kính xuống Khương Minh rót một ly trà sữa đẩy tới trước mặt cô, sau đó mới bắt đầu từ từ chăm chú cởi áo khoác màu đen treo lên giá áo, áo len màu trắng cổ chữ V tôn lên làn da trắng bóc của anh không hiểu sao mang theo loại cảm giác cấm dục thiêng liêng.

Trà sữa vẫn còn nóng, Nam An An ngậm ống hút nhìn Khương Minh ngồi đối diện cô mở máy tính trên bàn làm việc, màn hình màu xanh phản chiếu gương mặt như than, Nam An An căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tối hôm qua rốt cuộc cô không giữ được nên sau khi bày tỏ với Khương Minh, cô suy nghĩ tới sáng cũng không biết phải dùng vẻ mặt nào đối diện với anh, cuối cùng quyết định lấy ‘bất biến ứng vạn biến’ --- bởi vì tối qua uống rượu, mà kết quả sau khi tỏ tình xong…. Cô đã quên.

Buổi sáng lúc cô tỉnh lại trên giường nhà mình, quần áo đầy đủ, thân thể đầy đủ, ngay cả ga trải giường đều rất bằng phẳng. Cũng không có ân ái, không 419 (tình một đêm), ngay cả môi cô cũng không sưng.

Cô nhớ rõ trước khi tỏ tình có màn dạo đầu thật thê thảm, lêquýđôn~n trước mặt mọi người cô khiêu khích Khương đại thần ~!~.

Truyền thống của đại học phía Tây là đầu năm tư học hết các môn, kỳ hai năm tư thì tùy ý, cho nên bọn họ tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô vào ngày hôm qua.

Tối hôm qua sau khi tham dự buổi tiệc rượu cảm ơn thầy cô giáo còn bị bọn họ kéo đi quán bar chơi đùa với hai thầy giáo trẻ tuổi, Khánh Đại Quân dị ứng với rượu, Khương Minh là đối tượng vàng duy nhất bị các chàng trai chuốc rượu, lúc thấy Khương Minh bị 38 tên rót rượu một vòng rồi, sau đó sắc mặt đã có chút đỏ, thương nam thần nên rốt cuộc Nam An AN không nhịn được chen vào trong đám người hiên ngang lẫm liệt nói: “Thầy….”

Khương Minh híp mắt sau khi thấy rõ là cô thì khoát tay: “Không sao, tôi còn có thể uống….” Dường như anh có chút say, vốn giọng mát lạnh hơi khàn khàn, âm cuối có chút kéo dài ra.

Nhận được lời bảo đảm, Nam An An yên tâm.

Một giây sau, vơ lấy sáu chai bia chen tới trước mặt Khương Minh, khí phách ngất trời: “Thầy ơi, một người uống đúng ba chai, ai không uống người đó là cẩu.”

Không sai, cô nói chính là cẩu, cô chính là dũng cảm như vậy, dứt khoát như vậy, trẻ trung như vậy! Không! Có! Yêu! Đều có nguyên tắc! “Em còn là nghiên cứu sinh của thầy không cần giao cho giáo sư khác làm phí sức lao động vì thế em rót cho thầy chết tâm” khiêu khích người hướng dẫn cô.

Nam An An nhìn khuôn mặt Khương Minh không chút thay đổi đón lấy chai rượu, gọn gàng dứt khoát mở một chai, hơi ngửa cổ lên đổ vào trong, một chai, hai chai, ba chai.

Cô đứng dưới ngọn đèn quán bar lúc sáng lúc tối, cách một bàn trà nhìn yết hầu nam thần của cô có chút kích thích, nhìn anh vì uống rượu mà cởi hai nút áo sơmi ra, khuôn mặt anh tuấn lịch sự và đôi mắt sau kính không gọng, cô thừa nhận rốt cuộc chính mình bị gợi lên chút thương cảm, bốn năm đại học cô không có gì tiếc nuối, ký túc xá bốn người bọn họ trong đó có cô và A Bàn cùng học nghiên cứu, Cố Li và An Ngưng cùng đi làm, ngay cả chia tay cũng không có chỉ có kẻ giang hồ An Ngưng tạm biệt với vẻ u buồn.

Nhưng mà Khương Minh…. Là nỗi buồn lớn nhất của cô.

Những thầm mến chưa kịp nói ra miệng càng hi vọng xa vời, mấy ngày trước cô bỗng được biết năm nay số người nghiên cứu sinh theo Khương Minh đã đủ, lúc cô bị điều đến chỗ học viện kinh tế, thì nên buông xuống, không bệnh mà mất.

Cô thích anh, anh không thích cô --- đáp án rõ ràng khắc nghiệt đơn giản cỡ nào.

Lúc Nam An An lấy lại tinh thần tầm mắt có chút mơ hồ, ngọn đèn lúc tối lúc sáng kia được giọt nước mắt lởn vởn trong hốc mắt phản chiếu thành vầng sáng xinh đẹp, mà nam thần của cô, đứng trước mảng vầng sáng xinh đẹp ấy hơi nâng cằm hướng về cô --- ý bảo cô nên uống rồi.

Nhớ tới lúc nãy khí phách ngất trời, Nam An An hít hít cái mũi không đổi sắc mặt: “Ẳng, Ẳng Ẳng…”

“….”

May mắn phẩm chất khi uống rượu của Nam An An khá tốt, uống rượu cũng cực kỳ ngoan, cô nhớ mang máng tối hôm qua là Kương Minh cõng cô ra khỏi quán bar, cô nằm úp sấp trên lưng anh cằm đặt trên vai anh hít lung tung cần cổ anh như một con chó nhỏ, trên người Khương Minh luốn có hơi thở khiến cô an tâm, hấp dẫn cô cẩn thận từng bước một đi tới gần.

Cô cảm giác được cơ thể Khương Minh cứng đờ trong thoáng chốc, sau đó, cô hôn gò má anh.

Rất cẩn thận, hèn mọn mà kính trọng.

***

Văn phòng cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng bấm bàn phím.

Khương Minh cũng rất bình tĩnh, ngoại trừ lúc vào cửa đưa cho cô một ly trà sữa.

Nam An An hắng giọng phá vỡ thế im lặng này, “Thưa thầy, em dịch xong những tài liệu lịch sử dịch vụ quốc tế tiếng nước ngoài này rồi.”

“Ừm” Khương Minh đầu cũng không ngẩng lên, “Tôi gửi mấy bài về trang thiết bị kỹ thuật tiếng nước ngoài vào hòm thư của em rồi.”

Nam An An nhìn khuôn mặt anh tuấn lịch sự của Khương Minh năm giây, cam chịu số phận mở hòm thư bắt đầu phiên dịch khởi đầu một ngày mới của trợ lý nhỏ, lq,đ Khương Minh đúng là quyết tâm đào tạo cô thành một người điên cuồng học tập, quá điên rồ, khi còn trẻ không biết phiên dịch một bài sau khi làm luận văn tốt nghiệp bị Khương Minh phát hiện, đã bị Khương Minh không đổi sắc mặt bồi dưỡng thành tay phiên dịch nhỏ cừ khôi.

Nam An An yếu ớt thở dài, lén lút mở Weibo, vừa mới mở giao diện thì thấy Cố Li gửi một bức tranh hai cơ thể người và máy móc ôm nhau chặt khít qua Weibo, với một câu “Ngay cả máy móc cũng đã ôm nhau chặt khít một chỗ, nhưng mà tôi vẫn một mình.” Phía dưới kèm theo một câu bình luận --- “Đáng tiếc trứng tròn, nhìn nhau mà không thể ôm nhau.”

Nam An An quả quyết gửi thêm một bình luận nữa ---

Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Đáng thương… Cũng như cậu.

Vài giây sau, di động cầm trong tay rung mấy lần.

Nam An An mở khóa màn hình thì thấy được một bình luận mới, vốn tưởng là Cố Li nói cô phát điên gì đấy, nhưng mở ra lại nhìn thấy

---

Khương Minh: Sao em vẫn còn chưa đổi tên?