Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 9: Dính người




Cố Thanh Diệu nhìn thấy chị hai đang đi tới nên bước về phía cô, định đưa bé mít ướt cho cô. Nhóc này được đấy, khóc đến mức đó mà còn có thể ngủ thiếp đi.

Cố Thanh Uyển thấy em ba đến gần, ý là muốn cô bế em gái đi. Cô nhẹ nhàng giơ tay lên cố gắng bế em gái, nhưng cô không tài nào bế được.

Cô liếc mắt sang thấy bàn tay nhỏ của em gái còn túm chặt áo của em ba, đến nỗi nhàu nát áo như sợ cậu sẽ ba đi vậy.

Cố Thanh Diệu thấy bé mít ướt đã được chị hai bế sang một chút, nhưng vẫn không thể bế đi được và trên áo mình còn bị kéo căng. Cậu cố gắng tách bàn tay mũm mĩm ra khỏi áo của mình, nhưng không dám dùng lực quá lớn, sợ làm đau bé mít ướt.

Cả hai thử vài lần cũng không thành công.

Chúc Chúc thế mà ngủ ngon lành như thể mọc rễ trên đó vậy, bàn tay nhỏ vẫn túm chặt lấy cái áo.

Cố Thanh Uyển thấy không bế được thì thôi, vừa hay nhân dịp này thúc đẩy tình cảm giữa hai anh em, cô nói nhỏ: "A Diệu, chị giao Chúc Chúc cho em nhé."

Cố Thanh Diệu: "..."

Hả? Bé mít ướt này, em có phải là loài thằn lằn không?!

Cố Thanh Diệu nhìn chị hai đang cười cười với cậu, sau khi cô dọn dẹp đồ ăn rơi trên sàn thì rời đi. Cậu giơ tay muốn gọi cô quay lại, nói cô đừng ném bé mít ướt cho cậu chứ, nhưng có gọi cũng vô ích.

Cậu nhìn xuống cái miệng nhỏ của em gái mình đang chóp chép, thôi thì đành chịu vậy, cứ xem bé như một cái gối mềm mại đi.

Cố Thanh Diệu ôm lấy thứ mềm nhũn trong lòng đi vào phòng của mình.

...

"Ô ~ a ~"

Không biết đã qua bao lâu, Cố Thanh Diệu nghe thấy giọng sữa em bé, biết rằng bé mít ướt trong lòng cậu đã tỉnh dậy.

Cố Thanh Diệu: "..." Có thể coi là tỉnh ngủ.

Trước đó, cậu đã cố gắng đem bé mít ướt ra khỏi lòng nhưng nhìn thấy gương mặt yên bình của bé, cậu vẫn chịu đựng, bế em ngồi lên ghế.

Trong quãng thời gian đó, nếu Cố Thanh Diệu động đậy cánh tay đang đau mỏi thì bé mít ướt trong lòng sẽ không thoải mái nhăn mày, cậu ngay lập tức dừng lại không động đậy nữa.

Bây giờ, Cố Thanh Diệu thấy em gái đã tỉnh dậy, cậu hơi nhúc nhích cánh tay đang mỏi nhừ, trong lòng cảm thấy hơi bất lực --

Con bé này nhìn nhỏ xíu vậy mà nặng gớm.

Chúc Chúc tỉnh dậy, ngáp một cái, dùng bàn tay nhỏ xoa mắt to, chớp chớp mắt một lúc để nhìn rõ hơn.

Bé nhìn thấy một chiếc áo nhăn nheo, nâng tay lên vuốt phẳng nếp nhăn, giọng ngọng ngọng nói: "Bây giờ trông đẹp hơn rồi."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái ngốc vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu.

Bàn tay nhỏ của Chúc Chúc vỗ vỗ chỗ bằng phẳng lại có chút ấm áp đó, bé ngước mắt nhìn lên từ từ, thì thấy một đôi mắt đẹp: "Hi hi ~ Đẹp ghê."

Cố Thanh Diệu nhìn thấy em gái cười ngốc nghếch, giơ tay nhẹ nhàng búng lên trán bé, để bé tỉnh táo hơn.

"A, là anh ba. " Chúc Chúc ngạc nhiên nói.

Bé nâng tay lên che trán bị búng, nhìn anh ba đang ở trước mặt, phát hiện mình đang ngồi trên đùi của anh ba.

Chúc Chúc nhớ lại chính mình khi đó không biết sao lại ngủ gục mất, có lẽ bé đã ngủ ở chỗ của anh ba, có nghĩa là --

Anh ba đã ôm bé suốt thời gian đó.

Khi Chúc Chúc hiểu ra, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, giọng nói trở nên ngọt ngào: "Anh ba thật tốt với Chúc Chúc."

Hai bàn tay nhỏ của bé, đặt lên cánh tay của anh ba: "Anh ba, Chúc Chúc sờ sờ tay anh ba nha. Anh ba... Ồ?"

Cố Thanh Diệu nhìn thấy em gái sau khi tỉnh dậy thì không ngừng nói, như động cơ nhỏ chạy bằng điện vậy. Cậu nắm lấy phần cổ áo sau của em gái, nhấc lên, đứng dậy mang theo em đi về phía cửa.

Chúc Chúc: "? ? ?"

Chúc Chúc không biết mình đã ra ngoài như thế nào, khi bé lấy lại tinh thần thì đã thấy mình ở trước cửa rồi.

"Anh ba, anh ..." Chúc Chúc chưa kịp dứt lời thì cửa phòng đã đóng sầm lại. Bé nhún vai một cái giống như bà cụ non, bước chân ngắn đi về phòng khách.

Cố Thanh Uyển ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, cô thấy một hình ảnh bé nhỏ đang đi đến đây nên dò hỏi: "Chúc Chúc à, sao em lại ra ngoài rồi?"

"Chị hai, anh ba đưa Chúc Chúc ra ngoài á."

Chúc Chúc đi đến gần ghế sofa và ba lên ngồi dựa vào chị hai, xem tivi cùng chị.

Cố Thanh Uyển thấy khuôn mặt bé nhỏ luôn treo nụ cười, cảm thấy bé gặp chuyện tốt lành gì đó, cô hỏi: "Chúc Chúc có chuyện gì vui thế?"

"Chị hai ơi, Chúc Chúc kể cho chị nghe nha. Hôm nay anh ba bế Chúc Chúc rồi nên Chúc Chúc vui lắm luôn á." Nụ cười trên mặt Chúc Chúc trở nên sâu hơn nhiều, trong lòng chỉ nghĩ về anh ba.

Cố Thanh Uyển nhìn thấy em gái đáng yêu như vậy, nhếch môi nở nụ cười, bé cưng này quá dễ thỏa mãn ghê! Sau đó, cô lấy điều khiển tivi, chuyển sang ba phim hoạt hình mà em gái thích.

...

Buổi tối, Cố Thanh Diên trở về nhà, trông thấy em gái dễ thương đứng ở cửa chào đón anh.

"Anh cả ơi, Chúc Chúc có đồ muốn tặng anh nè." Chúc Chúc ngẩng đầu lên nói.

Cố Thanh Diên nghe em gái nói và thấy bàn tay nhỏ của em giấu sau lưng, anh cười nhẹ một vài tiếng: "Là gì vậy Chúc Chúc?"

Chúc Chúc nhìn thấy anh cười hỏi, bàn tay nhỏ càng giấu kỹ hơn, nói: "Anh cả không được lén nhìn nha, anh đoán xem là cái gì nào."

"Ừm... có phải là gấu nhỏ không?"

Chúc Chúc lắc đầu: "Không phải nha."

"Vậy là cài tóc xinh đẹp phải không?"

Chúc Chúc tiếp tục lắc đầu: "Cũng không đúng."

Cố Thanh Diên thật sự không thể nghĩ ra đành bày tỏ anh đầu hàng rồi: "Chúc Chúc, em nói cho anh biết đi mà, anh cả thật sự đoán được nữa."

"Hi hi ~" Chúc Chúc mỉm cười ngọt ngào.

Bé đưa tay nhỏ đang giấu sau lưng ra: "Anh cả nhìn này, hoa hoa rất đẹp nè. Đây là hoa mà Chúc Chúc đã nghiêm túc chọn được đó, giờ tặng cho anh."

Cố Thanh Diên nhận lấy bang hoa từ tay em gái, trong nháy mắt, cảm giác mệt mỏi của cả ngày biến mất không còn gì: "Hoa rất đẹp. Chúc Chúc giỏi quá đi anh cả thích lắm."

Khi nghe lời khen ngợi từ anh cả, Chúc Chúc vui vẻ phát ra tiếng cười giòn tan: "Anh cả ơi, Chúc Chúc muốn kể cho anh nghe chuyện này nè."

Cố Thanh Diên nhìn em gái đang ngoắc ngoắc tay nhỏ ra vẻ thần bí trước mắt, anh cúi xuống hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Chúc Chúc tiến gần hơn, vui vẻ nói: "Hôm nay Chúc Chúc đã kết bạn đó anh."

"Thật không? Vậy thì tuyệt vời quá rồi." Cố Thanh Diên cười và nhẹ nhàng vuốt đầu em gái.

"Bạn tốt của Chúc Chúc tên là Hữu Hữu."

"Hữu Hữu?" Sau khi nghe tên này, Cố Thanh Diên cảm thấy có chút quen thuộc, sau khi suy nghĩ một chút, anh nhớ ra đó là cậu bé hàng xóm ở bên cạnh, anh cũng biết một số chuyện của cậu nhóc.

"Chúc Chúc, em với Hữu Hữu chơi chung thì phải vui vẻ đấy nhé."

"Dạ, Hữu Hữu là bạn tốt nhất của Chúc Chúc. Chúc Chúc sẽ bảo vệ bạn ấy." Chúc Chúc dùng tay nhỏ vỗ lên ngực mình và đảm bảo nói.

"Chúc Chúc thật ngoan." Cố Thanh Diên kéo lấy tay nhỏ mũm mĩm của bé, dẫn bé đi vào phòng ăn để chuẩn bị bữa tối.

...

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong Chúc Chúc nghe anh cả nói phải đến bệnh viện để thăm ba mẹ nên bé đã chuẩn bị tốt.

Cố Thanh Diên ra cửa trước để lái xe đến, Cố Thanh Uyển nắm tay nhỏ của em gái, dẫn bé đi ra ngoài đợi.

Chúc Chúc nhìn thấy anh ba đứng bên cạnh chị hai, bé cảm thấy tay nhỏ không thể nắm tới anh, bé cúi đầu bap bap tay nhỏ thịt của mình, mong muốn nó lớn hơn một chút để có thể nắm được tay anh ba.


Cố Thanh Uyển thấy xe đã tới, bảo em trai lên xe trước, cô dẫn em gái ngồi sau.

Chúc Chúc ngồi lên xe, bắt đầu nhúc nhích, bé thấy bên cạnh là anh ba nên từ từ duỗi tay nhỏ ra nắm lấy tay của anh ba.

Cố Thanh Diệu cảm nhận được trên tay có chút mềm mại, cậu nhìn xuống và thấy tay nhỏ của em đang nắm lấy tay mình nên cậu từ từ rút tay ra.

Chỉ chốc lát, cậu thấy bàn tay nhỏ của em gái lại mò tới, cậu lại rút tay ra, để sát vào người mình.

Chúc Chúc thấy bàn tay của anh ba lại rụt lại, bé nhích nhích mông nhỏ của mình, lại duỗi tay nhỏ ra tiếp tục nắm lấy.

Cố Thanh Diệu thấy em gái hết lần này tới lần khác nắm lấy cậu, cậu nhăn mày quay lại nhìn thấy em gái đang cười vui vẻ với cậu.

Cậu nhìn vào gương mặt núng nính cười ngốc của em gái, nghĩ thôi được rồi, tay này để mặc bé nắm cũng được, chính mình cũng không mất miếng thịt nào.

Sau đó, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, phớt lờ bàn tay nhỏ ấy.

Chúc Chúc nhìn bàn tay trong tay nhỏ của mình không tiếp tục rụt lại nữa, bé nhéo nhéo tay kia, cũng không thấy nó rụt về.

Bé vui vẻ cười rộ lên, ôm lấy bàn tay lớn kia vào trong ngực.

...

Quãng đường khoảng mười phút.

Cố Thanh Diên lái xe đến bệnh viện, để mọi người xuống xe trước rồi anh mới đi đậu xe.

Chúc Chúc ngẩng đầu nhỏ nhìn bệnh viện, bé vẫn không thích cảm giác khi ở đây. Sau này, bé không muốn ba mẹ ở đây nữa, bé sẽ nhường phòng của mình cho ba mẹ.

"Vào thôi mấy đứa." Cố Thanh Uyển thấy anh trai đỗ xe xong đi đến, cô nắm tay nhỏ của em gái, dẫn đầu đi vào bên trong.

Chúc Chúc đi theo anh chị đến một căn phòng, bé thấy bên trong có ban người. Hai người nằm trên giường, hai người khác đứng ở bên cạnh.

Cố Thanh Diên mở cửa bước vào, hỏi tình hình của ba mẹ từ hai nhân viên chăm sóc bên trong.

Chúc Chúc đến bên giường, nhìn vào ba mẹ nằm trên giường, bàn tay nhỏ của bé trước tiên nắm lấy tay mẹ: "Mẹ ơi, Chúc Chúc đến thăm mẹ nè."

Cố Thanh Uyển đến gần, nhìn vào ba mẹ đang dần yếu đi trên giường, trong lòng cô rất đau xót, hận bản thân không thể sẻ chia với họ.

Cố Thanh Diệu cúi đầu nhìn ba mẹ, bàn tay đặt trên thanh chắn giường không ngừng siết chặt.

Chúc Chúc lại đến chỗ ba, bàn tay nhỏ cầm tay ba, nhìn thấy khí đen trên người ba còn đen hơn mẹ, bé nhẹ nhàng vuốt nhẹ bàn tay lớn của ba: "Ba, ba với mẹ phải nhanh chóng khỏe lên nha."

Chúc Chúc nói xong, mở miệng gặm vào vùng khí đen, sau khi gặm ba cái, bé âm thầm ợ một cái xong tiếp tục nhìn ba.

Cố Thanh Diên nghe nhân viên chăm sóc và bác sĩ báo cáo thì biết rằng ba mẹ gần đây khá ổn định, nhưng tỉ lệ có thể tỉnh lại thì rất nhỏ.

Anh với mấy đứa em ngồi chơi với ba mẹ, nhìn em gái nói chuyện với ba mẹ trên giường, nói những câu trước không liên quan gì tới câu sau lại đáng yêu khiến người ta muốn cười.

Chúc Chúc kể cho ba mẹ nghe, những điều mà bé đã nhớ từ trên tivi, bé kể cho họ nghe rất nhiều mãi cho đến khi phải ra về.

Bé bị chị hai kéo tay nhỏ, khi sắp ra khỏi căn phòng này, bé quay đầu nhìn vào ba mẹ đang nằm trên giường, vẫy tay nhỏ của mình.

Chúc Chúc nói một cách ngây thơ: "Ba mẹ, ba mẹ hãy mau khỏe lại nha. Chúc Chúc ở nhà chờ ba mẹ về ạ"

Cố Thanh Diên nhìn vào em gái ngoan như vậy, trong lòng anh lại càng thêm đau lòng cho em.

Cố Thanh Uyển đưa tay xoa đầu nhỏ của em gái: "Chúc Chúc, chúng ta phải về rồi em."

"Dạ." Chúc Chúc gật đầu nhỏ, chân ngắn ngủn bước theo chị hai.

Cố Thanh Diệu nhìn vào phòng bệnh của ba mẹ, khi rời đi không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, mang theo cảm xúc phức tạp đi theo anh chị.

Chúc Chúc ngồi lên xe, cùng gia đình trở về nhà.

...

Sau khi Cố Thanh Diên lái xe đưa em trai và em gái về nhà, anh phải đến công ty làm việc.

Chúc Chúc nhìn thấy anh trai muốn lên xe nên nắm chặt lấy tay anh: "Anh cả ơi, anh muốn đi đâu vậy ạ? Anh không về nhà cùng Chúc Chúc sao?"

"Anh cả phải tới công ty, tối anh lại về. Chúc Chúc ở nhà phải ngoan nha." Cố Thanh Diên dịu dàng cười với em gái.

"Tạm biệt anh cả." Chúc Chúc vẫy tay tiễn anh trai. Sau đó, bé vẫn nhìn theo chiếc xe đang xa dần nơi này.

Cố Thanh Uyển nhìn thấy chiếc xe của anh trai đi xa rồi nắm lấy tay nhỏ của em gái dẫn bé vào nhà.

...

Sau khi Chúc Chúc vào nhà, bé cởi giày, chạy thẳng vào phòng khách ba lên ghế sofa, lấy điều khiển tivi, thực hiện một loạt các động tác vô cùng thành thục.

Cố Thanh Uyển thấy em trai đi thẳng vào phòng, em gái ngoan ngoãn xem tivi, cô dặn dò em gái vài câu rồi đi về phòng của mình.

Cố Thanh Uyển về đến phòng, ngồi trên ghế, tháo khẩu trang ra chuẩn bị bai thuốc. Chợt cô nhận ra rằng hình như những "chấm đỏ" trên khuôn mặt đã mờ đi một chút.

Cố Thanh Uyển: "! ! !"

Cô nhớ lại những lời hôm qua em gái đã nói, liệu có phải là viên "kẹo" đã có tác dụng không?!

Một giây sau, Cố Thanh Uyển tự cười giễu một tiếng, cảm thấy không thể nào, một viên kẹo sao có thể chữa bệnh được. Cô nghĩ một lúc, sau đó đỡ trán lắc đầu than nhẹ rồi tiếp tục bai thuốc.