Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 40: Đi nhà trẻ




Chúc Chúc nghe anh ba nói chuyện, bé cảm thấy giọng của anh rất dễ nghe, bé còn muốn nghe anh nói chuyện nhiều hơn nữa.

"Anh ba, anh mau nói chuyện với Chúc Chúc đi. Chúc Chúc sẽ trò chuyện cùng anh. Tối qua Chúc Chúc đã mơ thấy thật nhiều thật nhiều đồ ăn đó nha, có thịt viên nè, đùi gà to, xương sườn thơm thơm..."

Cố Thanh Diệu nghe em gái kể một loạt tên món ăn, cái miệng bé xíu đó không hề ngừng nghỉ một giây nào, em gái nhà cậu thật sự là một bé ăn hàng mà.

Cậu quay lại ngồi và tiếp tục ăn trong không gian tràn đầy vui vẻ này, bỗng nhiên cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất mà cậu từng ăn.

...

Sau bữa sáng.

Chúc Chúc ngồi trên sofa, nhìn vào tivi đang phát bộ phim mà bé đã tham gia diễn xuất, gia đình nói rằng bé đã nổi tiếng.

A, bé nổi tiếng rồi, bé ngồi đó cùng người một nhà xem chính mình trên tivi.

...

...

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây, in những vệt sáng lên mặt đất.

Hôm nay, Chúc Chúc dậy rất sớm vì bé phải đến nhà trẻ. Hôm nay là lần đầu tiên bé đi nhà trẻ nên bé rất hưng phấn.

Bé nhanh chóng sửa soạn cho mình rồi lon ton rời khỏi phòng, đi đến hành lang nhìn xuống dưới lầu, bên dưới vẫn yên tĩnh.

Bé không nghe thấy tiếng nấu cơm, chắc là anh cả vẫn chưa dậy.

"Anh cả ơi, anh đã dậy chưa ạ? Chúc Chúc có thể vào được không?"

Chúc Chúc đi đến phòng của anh cả, sau khi gõ cửa và nghe được tiếng đồng ý truyền ra từ bên trong thì bé mở cửa đi vào, nhìn thấy anh cả đang chỉnh cổ áo.

Bé biết mỗi khi anh cả mặc bộ quần áo này là anh sẽ đi đến một nơi gọi là công ty.

"Anh cả, đây là cái gì vậy ạ?"

Chúc Chúc bước chân bé xíu đến trước mặt anh cả, tò mò nhìn. Tại sao anh cả lại đeo một dây thừng ở cổ, anh cả sợ bị lạc hả?

Cố Thanh Diên vừa mới đeo cà vạt vào cổ áo liền nghe thấy âm thanh nghi ngờ của em gái: "Chúc Chúc, cái này là cà vạt."

"Cà vạt?"

Chúc Chúc nghiêng đầu nhỏ nhắn, nhìn vào sợi dây màu đen ở cổ anh cả: "Anh cả, Chúc Chúc muốn đeo cà vạt cho anh, có được không ạ?"

"Được chứ."

Cố Thanh Diên buông tay đang thắt cà vạt, ngồi xuống giường, cong lưng một chút, để em gái có thể dễ dàng thắt hơn.

Chúc Chúc hoàn toàn không biết cách thắt cà vạt, bé nhớ là chị hai đã dạy cho bé cách thắt nơ con bướm nên đã làm theo cách bé trong đầu và thắt cà vạt theo kiểu nơ bướm.

Cố Thanh Diên nhìn vào đôi tay nhỏ, cách thắt càng ngày càng không ổn.

"Anh cả ơi, em đã thắt xong, anh thấy thế nào ạ?"

Chúc Chúc hãnh diện nhìn cái nơ bướm mà bé vừa thắt, lần này là lần bé thắt đẹp nhất, bàn tay nhỏ điều chỉnh lại một chút: "Đẹp lắm."

Cố Thanh Diên nhìn xuống bản thân, cái nơ giữa cổ hơi lệch tí, không thể gọi là đẹp, một cái nơ bướm kỳ cục nhưng anh cưng chiều mỉm cười: "Chúc Chúc thắt đẹp lắm."

"Dạ." Chúc Chúc rất hài lòng với tác phẩm của mình.

Cố Thanh Diên đứng dậy, mặc áo vest, đeo nơ bướm mà em gái đã thắt cho anh, sửa sang lại một chút để che một phần nhỏ lộ ra ở dưới cổ áo, tổng thể trông vẫn ổn, có một phong cách mới lạ.

Anh bảo em gái xuống phòng khách dưới lầu chờ một tí, khi ăn sáng xong sẽ đưa bé đến nhà trẻ.

"Dạ, Chúc Chúc đợi anh ạ." Chúc Chúc chớp mắt với anh cả, sau đó chạy ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách dưới lầu.

Chúc Chúc ngồi trên sofa, nhìn chị hai đang đi tới, cùng với anh ba đang mặc một bộ quần áo mà bé chưa từng thấy.

"Chào buổi sáng chị hai và anh ba."


"Chúc Chúc dậy sớm thật đấy." Cố Thanh Uyển đi ngồi bên cạnh, chỉnh sửa chùm tóc của em gái.

Cố Thanh Diệu sửa sang lại đồng phục trên người rồi lấy cặp sách mà cậu để ở sofa, kiểm tra bên trong xem đã mang đủ đồ chưa, nhanh chóng ăn sáng rồi đến trường.

Cố Thanh Diên nhìn vào đồng hồ và nói: "Chúc Chúc, sắp đến giờ đi học rồi, anh cả đưa em đến nhà trẻ nhé."

Chúc Chúc nghe đã thật sự phải đi nhà trẻ, bé vui vẻ đeo cặp sách nhỏ lên: "Anh cả ơi, chúng ta đi thôi, xông tới nhà trẻ nào."

"Được."

Cố Thanh Diên dẫn em gái ra xe, lái xe đến nhà trẻ.

Chúc Chúc nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ xe, chỉ mấy phút sau, xe đã dừng lại.

Bé xuống xe ngay trước cổng nhà trẻ, nhìn ngoài cổng có rất nhiều bạn nhỏ, khắp nơi đang rất ồn ào.

"Anh cả, đây là nhà trẻ ạ? Khác với những gì Chúc Chúc nghĩ."

Cố Thanh Diên xuống xe đến bên cạnh em gái, nắm lấy tay nhỏ của bé: "Chúc Chúc, từ giờ em sẽ học ở đây nhé. Trong đó có rất nhiều bạn nhỏ đang chờ em và họ sẽ thành bạn tốt của em đấy."

"Bạn tốt, Chúc Chúc thích bạn tốt." Chúc Chúc vui vẻ đi theo anh ba.

"Bạn nhỏ Chúc Chúc, chào em. Cô là cô Lâm, cô là giáo viên của em."

Chúc Chúc nhìn thấy anh cả dẫn em đến gặp một chị lớn. Chị lớn đó bảo bé gọi chị là cô Lâm, bé hơi nhút nhát nói: "Chào, chào cô Lâm ạ."

Cố Thanh Diên thấy em đã chào hỏi xong, anh lui về phía sau em gái, vỗ nhẹ vào lưng em: "Chúc Chúc, đây là cô giáo Lâm của em đó."

"Dạ." Chúc Chúc gật đầu đáp lại anh cả.

Cô Lâm nhìn vào hạt đậu nhỏ đáng yêu đang nép sau lưng anh trai của bé, chỉ cần nhìn thế thôi, trái tim cô cũng được chữa lành.

"Chúc Chúc, em phải ngoan ngoãn ở đây, anh phải đi làm rồi."

Sau khi Cố Thanh Diên giao em gái cho giáo viên thì chuẩn bị rời khỏi đó, anh vừa bước một bước thì có một bàn tay nhỏ kéo mình lại.


"Anh cả, anh không đến trường với Chúc Chúc sao?"

Cố Thanh Diên cúi xuống: "Xin lỗi em, anh không thể đi với em được."

"Vậy là anh không cần, không cần Chúc Chúc nữa hả?"

Cố Thanh Diên nghe giọng của em gái đã bắt đầu nghẹn ngào, anh vội vàng nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của em, an ủi bé: "Chúc Chúc ngốc. Sao anh có thể không cần em được. Lúc tan học, anh cả sẽ đến đón em mà."

"Thật không?"

Cố Thanh Diên khẳng định: "Thật."

"Móc ngoéo hứa nhé."

Cố Thanh Diên nhìn vào bàn tay nhỏ trước mặt, thấy ngón tay út vẫn đang ngoắc ngoắc với anh, anh dịu dàng, giơ tay ngoắc lấy ngón út đó: "Được, móc ngoéo."

Chúc Chúc và anh cả móc ngoéo xong: "Anh cả nhất định phải đến đón Chúc Chúc, nếu không sẽ là cún con."

"Được, anh cả nhất định sẽ đến đón em." Cố Thanh Diên lại nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của em gái: "Phải ngoan nhé."

Nói xong, anh đứng dậy, vẫy tay với em gái, sau đó xoay người lên xe đi đến công ty.

Chúc Chúc vẫn vẫy tay theo hướng đó, cho đến khi chiếc xe biết mất, bé mới hạ tay xuống.

Cô Lâm nhìn viên sữa đáng yêu, dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé: "Bạn nhỏ Chúc Chúc, vào lớp cùng cô nhé."

"Dạ."

Chúc Chúc nâng chân ngắn đi theo bên cạnh cô Lâm, đến một nơi gọi là lớp học.

Cô Lâm dẫn Chúc Chúc đến một chỗ trống trong lớp học: "Bạn nhỏ Chúc Chúc ngồi ở đây chờ nhé, nếu có chuyện gì thì con nói với cô Tiểu Lệ ở đây nhé."

"Dạ." Chúc Chúc gật đầu đáp lại.

Cô Lâm an tâm rời khỏi đó, tiếp tục đi ra ngoài đón các bạn nhỏ khác.

Chúc Chúc ngồi trên chỗ ngồi, đôi mắt lớn nhìn xung quanh, thấy có nhiều bạn nhỏ khác cũng đang ngồi ở đó, trong đó có một số bạn nhỏ đang khóc và có một chị lớn đang an ủi họ.

Bé hít mũi một cái, nhìn thấy họ khóc, bên ngoài cũng có tiếng khóc khác, bé bỗng cảm thấy muốn khóc, bé nhớ đến anh cả, chị hai và anh ba, còn cả ba mẹ nữa.

Cô Lâm dẫn học sinh cuối cùng đến phòng học, nhìn thấy một bên khóc một bên la, vô cùng hỗn loạn.

Cô rất quen thuộc với cảnh này, đây là cảnh tượng cô luôn trải qua mỗi khi bắt đầu một kỳ học mới, cô nhanh chóng gia nhập kiểm soát tình hình giúp cô Tiểu Lệ.

Chúc Chúc cúi đầu nhỏ, ôm chiếc cặp thỏ con trong ngực, tay nhỏ như có như không bóp bóp tai của thỏ con, môi bĩu ra.

Ở đây bé không quen biết ai hết, mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, bé cảm thấy hơi sợ hãi bất an.

"Chúc Chúc."

Chúc Chúc nghe thấy có người gọi tên bé, đầu nhỏ ngẩng phắt lên. Bé nhìn thấy hình bóng quen thuộc, vui mừng nói: "A! Hữu Hữu!"

Hữu Hữu đeo cặp sách, được cô Lâm dẫn vào lớp học, tâm trạng thấp thỏm vì không biết Chúc Chúc có ở trong đó không, nếu không có thì cậu sẽ rất buồn.

Cậu đi vào, vừ nhìn thì thấy ngay thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc, cậu lập tức tươi cười hớn hở, bước nhanh về phía đó.

Chúc Chúc nhìn thấy Hữu Hữu xuất hiện trước mặt, bé vui lên một chút, trong mắt bé đầy kinh hỷ: "Hữu Hữu đã đến rồi, hai chúng ta học cùng một nhà trẻ nè, thật tốt quá."

"Ừ, Chúc Chúc, cùng, cùng một nhà trẻ." Hữu Hữu ngồi vào vị trí bên cạnh của Chúc Chúc.

Chúc Chúc nhìn vào cặp sách màu xanh của Hữu Hữu, ngay lập tức bé đưa cặp sách thỏ hồng của mình ra trước mặt cậu: "Hữu Hữu, nhìn này. Đây là cặp sách thỏ hồng của Chúc Chúc, vô cùng đáng yêu phải không, cặp sách màu xanh của cậu cũng đẹp nữa."

Hữu Hữu đặt cặp sách của mình kế bên cặp của Chúc Chúc, để cô bé nhìn cặp sách của mình. Cậu cảm thấy cặp sách của mình và cặp sách của Chúc Chúc rất xứng đôi, khuôn mặt nhỏ của cậu hơi ửng đỏ.

Chúc Chúc nhìn cặp sách của Hữu Hữu rồi bé nắm lấy tay nhỏ của cậu và kể cho cậu nghe về chuyện của mình, bây giờ bé có rất nhiều điều muốn nói với Hữu Hữu.

Hữu Hữu ngồi bên cạnh nghiêm túc lắng nghe Chúc Chúc kể chuyện. Giờ đây, cậu cảm thấy rất hạnh phúc vì cậu có thể đến trường cùng Chúc Chúc, còn trở thành bạn cùng bàn với nhau nữa.

Cậu hy vọng mọi thứ sẽ luôn luôn như vậy.