Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 39: Đội ngũ a a a




"Ba ơi, chiếc vòng tay xinh đẹp này cho ba nè, đây là cái Chúc Chúc thấy đẹp nhất đó."

Ba Cố nhìn chiếc vòng tay vỏ sò đầy màu sắc mà con gái đeo lên tay ông, chỉ cần là con gái tặng thì ông đều thích.

Chúc Chúc vỗ vỗ vào chiếc vòng tay trên cổ tay ba: "Ba, bây giờ ba là hoàng tử rồi đấy."

"Ồ, thế thì thật vinh dự." Ba Cố hơi nhướn mày, cười nhìn con gái ngoan ngoãn.

Chúc Chúc giấu một bàn tay sau lưng, bàn tay kia vẫy vẫy về phía mẹ: "Mẹ, mẹ, đến gần Chúc Chúc một chút đi."

Mẹ Kiều trong mắt mang ý cười, phối hợp cúi người về phía con gái: "Chúc Chúc muốn tặng mẹ cái gì vậy?"

"Chúc Chúc muốn tặng mẹ cái này..."

"Ừm?"

Mẹ Kiều cảm giác trên đầu mình có cái gì đó, bà đưa tay lên sờ sờ và nhận ra hình như là một chiếc vương miện.

Chúc Chúc học theo động tác trên tivi, một tay nhỏ để sau lưng, tay kia giơ lên và xoay vài vòng, sau đó đặt trước ngực, khẽ khom người về phía mẹ và ba, giọng con nít ngây ngô nói:

"Công chúa điện hạ và vương tử điện hạ mà Chúc Chúc Yêu quý nhất, hiệp sĩ Chúc Chúc đến bảo vệ hai người, chào mừng hai người về nhà."

Sau khi Chúc Chúc nói xong câu này với ba và mẹ, bé giữ nguyên tư thế, chờ đợi phản ứng của họ.

"Cục cưng Chúc Chúc, con thực sự là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ."

Mẹ Kiều cầm lấy tay nhỏ mà con gái vươn ra, kéo bé vào lòng và hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của bé.

Ba Cố cười rất hạnh phúc, vươn tay nhẹ nhàng bóp khuôn mặt thịt nhỏ nhắn của con gái: "Chúc Chúc, có con ở đây thật hạnh phúc."

"Ha ha..."

Chúc Chúc ở trong vòng tay của mẹ, cười mãi không thôi vì có một bàn tay đang động vào điểm ngứa của bé.

Bé cố gắng kiềm chế nụ cười, bĩu môi nhỏ : "Mẹ ơi, thịt ngứa của mẹ ở đâu? Chúc Chúc cũng muốn chọc mẹ."

Mẹ Kiều di chuyển tay sang một vị trí khác tiếp tục sờ: "Chúc Chúc à, mẹ không sợ ngứa, con cứ sờ thoải mái."

Cố Thanh Diên mang đến một chén súp cho ba mẹ, để cơ thể họ tốt hơn.

"Thanh Diên à, khoảng thời gian này vất vả cho con rồi." Ba Cố nhận chén súp, đau lòng nhìn con trai cả.

"Không vất vả ạ." Cố Thanh Diên cười một cái, xoay người đi tiếp tục xử lý những công việc dở dang.

Chúc Chúc rời khỏi lòng mẹ, nhìn mẹ cầm một chén súp, biết đó là đồ ngon, bé nhảy khỏi ghế sofa: "Ba mẹ, chờ Chúc Chúc một chút."

Ba Cố và mẹ Kiều, hoang mang nhìn về phía hình bóng bé xíu chạy xa, không biết bé con muốn làm gì.

Sau vài phút.

Chúc Chúc hai bàn tay ôm chặt bụng nhỏ, chân ngắn ngủn nhanh chóng chạy về phía ba mẹ.

Ba Cố nhìn con gái che bụng chạy đến, thấy phần áo dưới bụng nhỏ phồng lên, không biết bên trong chứa vật gì.

Chúc Chúc đến trước bàn trà, tay nhỏ buông lỏng áo, bên trong áo giấu tất cả đồ ăn ngon đều đổ ra.

"Ba mẹ, đây là món ngon Chúc Chúc giấu lâu lắm rồi mà không nỡ ăn, bây giờ Chúc Chúc đưa cho ba mẹ, ăn món ngon thì cơ thể sẽ khỏe mạnh."

Mẹ Kiều nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn trà, ý cười trong mắt bà sắp tràn ra rồi: "Chúc Chúc nè, đồ ăn ngon này đều cho con hết đó."

Tay nhỏ của Chúc Chúc đẩy đống đồ ăn vặt đó đến gần ba mẹ, lại đẩy thêm một chút: "Ba mẹ, ăn đi mà, ăn nha."

Bé tích cực muốn nhường ba mẹ ăn: "Ba mẹ, không phải nói là ăn đồ ngon giúp cơ thể mau hồi phục hơn sao? Đồ này đều ăn rất ngon đấy, mau ăn đi ạ."

Ba Cố tìm ra một lý do: "Chúc Chúc nè, không phải là ba mẹ không ăn đồ ngon này mà là loại đồ ngon này chỉ có tác dụng đối với trẻ con thôi, không có tác dụng với người lớn đâu."

"A ~"

Chúc Chúc nghe vậy thì cảm thấy rất tiếc, siết chặt nắm đấm nhỏ nhắn trắng hồng của mình: "Vậy thì Chúc Chúc sẽ tìm đồ ngon có tác dụng với ba mẹ, giúp ba mẹ mau hồi phục."


Mẹ Kiều cười một cái: "Chúc Chúc à, cơ thể ba mẹ tốt rồi, đã không sao rồi, con không cần lo lắng nha."

Chúc Chúc bò lên sofa, nhìn đi nhìn lại ba mẹ, bé con kiểm tra kỹ lưỡng: "Thật sự không sao ạ?"

"Thật sự không sao."

Trong lúc nói, vẻ mặt ba Cố đều đầy dịu dàng, ôm con gái vào lòng, bóp bóp bàn tay nhỏ mềm mại của bé con, ngửi mùi sữa thơm đã lâu không ngửi được từ cơ thể của bé.

Chúc Chúc ngoan ngoãn ngồi trong lòng của ba, cùng họ xem chương trình truyền hình.

...

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Cơ thể của ba Cố và mẹ Kiều đều đã hồi phục rất khá, họ hiểu rõ việc đi du lịch đối với thể xác lẫn tinh thần đều có chỗ tốt.

Hai người bọn họ đến cái tuổi này nên đi ra ngoài một chút, mọi thứ trong nhà đã ổn định, con trai lớn của họ có thể một mình đảm đương một phía, tất cả mọi thứ đều tiến triển theo hướng tích cực, họ cũng yên lòng.

Cố Thanh Diên và cả nhà đều ủng hộ ba mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới, bọn họ đã vất vả suốt nửa đời người rồi, ra ngoài đi chơi cũng là xứng đáng.

Hôm nay, Chúc Chúc đến sân bay, tiễn ba mẹ đi máy bay, nghe nói họ sẽ bay đến một nơi khác chơi.

"Ba mẹ ơi, Chúc Chúc sẽ nhớ ba mẹ lắm. Ba mẹ cũng đừng quên Chúc Chúc nha."

Mẹ Kiều mỉm cười nhẹ nhàng: "Chúc Chúc yên tâm nha, mẹ tuyệt đối không quên con đâu. Ngày nào mẹ cũng sẽ gửi hình ba mẹ đi du lịch cho con nhé."

Ba Cố cúi người, nhẹ nhàng vỗ đầu nhỏ của con gái: "Chúc Chúc ở nhà phải ngoan ngoãn đấy. Nếu có ai ăn hiếp con thì con cứ nói với ba, ba sẽ lập tức bay đến bên cạnh con."

"Dạ, Chúc Chúc nhớ ạ." Chúc Chúc gật đầu nhỏ nhắn đáp lời.

Bé cùng với anh chị trò chuyện với ba mẹ một chút, sau đó nghe thấy họ phải đi rồi.

"Tạm biệt ba mẹ. Ba mẹ phải nhớ Chúc Chúc mỗi ngày nha ~ Chúc Chúc cũng sẽ nhớ về ba mẹ mỗi ngày."

Ba Cố và Mẹ Kiều vẫy tay với bọn nhỏ, để họ yên tâm.


Chúc Chúc nhìn theo ba mẹ mãi cho đến khi bé không thấy được họ nữa, bé mới thu lại ánh mắt. Chị hai cầm tay nhỏ của bé rồi mấy anh em cùng đi về nhà.

...

Sáng hôm sau, bầu trời trong lành như được nước rửa qua.

Cố Thanh Diệu thức dậy, vuốt đầu tóc rối bời, xuống giường đi rửa mặt.

Cậu đứng trước gương trong phòng tắm, mở miệng ra và đặt tay ở cổ họng của mình, mấy ngày trước cậu đã phát hiện mình có thể nói chuyện nhưng giọng nói vẫn còn khàn và có cảm giác đau đớn.

Tình trạng này không thể để người nhà biết được.

Cậu cảm thấy cổ họng đang từ từ hồi phục, cậu nghĩ đến khi mình nói chuyện bình thường, giọng không còn khàn nữa thì sẽ tạo một bất ngờ cho bọn họ.

Cố Thanh Diệu vuốt nhẹ ở cổ họng, thử phát ra vài tiếng, cảm giác đau đớn ít hơn hẳn so với trước đây.

Cậu nói vài câu trước gương, âm thanh khàn khàn cũng không còn nữa, nhìn chung là đã tốt hơn nhiều so với vài ngày trước.

"Thật là... quá tốt... Mình có thể nói chuyện rồi!"

Cố Thanh Diệu mừng như điên, trong mắt đầy vẻ vui sướng, cậu chờ không nỗi, muốn thông báo tin tốt này cho người nhà.

Bước chân của cậu vừa bước đi thì lại thu về, nghĩ rằng nếu làm như vậy thì sẽ không còn cảm giác bất ngờ nữa, cậu quyết định nén lại cảm giác vui sướng trong lòng và tiếp tục công việc trong tay.

Chúc Chúc ngồi trong phòng ăn chờ ăn cơm, bé con nhìn thấy anh ba đi lại, cảm thấy anh ấy có điều gì là lạ nhưng bé không thể nói ra lạ ở chỗ nào.

Cố Thanh Diệu bước vào phòng ăn, đúng lúc này bữa sáng cũng đã sẵn sàng, cậu đi lên phía trước: "Chị hai, để em bưng cho."

"Ừ, cầm cẩn thận đấy."

Cố Thanh Uyển đưa bữa sáng trong tay cho em ba, lúc cô xoay người muốn đi bưng cái khác thì đứng ngây người tại chỗ.

Hử?!!!

Sao cô lại có cảm giác mình vừa nghe được một giọng nói vang lên, vừa nãy hình như có người nói chuyện với cô.

Cố Thanh Diên một tay bưng bữa sáng ra tới, nhìn thấy em hai đứng ngơ ngác ở đó như một khúc gỗ.

"Có chuyện gì vậy?"

Anh nghi ngờ nhìn sang, tiếp tục bước vào phòng ăn và đặt bữa sáng lên bàn.

"A, a, a..."

"Ừm?"

Cố Thanh Diên nhướn mày, nghe thấy em hai không ngừng kêu "a","a" mà không nói tiếp.

"Sau khi em bưng dĩa đồ ăn phụ chị hai thì chị bị vậy đó"

Cố Thanh Diên nghe thấy âm thanh trong trẻo lạnh lùng, có hơi khàn khàn thì ánh mắt chuyển sang em trai, thành công gia nhập vào đội ngũ của em gái: "A, a, a..."

"Anh cả, anh không nghe nhầm đâu, em đã có thể nói chuyện rồi." Cố Thanh Diệu nhìn hai người đứng ngốc tại chỗ vì kinh ngạc, cho họ có thời gian giảm sốc.

Vốn dĩ Chúc Chúc đang giơ tay nhỏ hướng vào miệng thì tay cũng dừng lại, giữ nguyên tư thế giơ lên, bé nghe được anh ba nói chuyện, sợ đến nỗi quên luôn cử động.

Cố Thanh Diên là người đầu tiên phản ứng, anh bước nhanh đến trước mặt em trai, nhấc tay lên kích động xoa đầu cậu, làm rối tung mái tóc của cậu.

"A Diệu, thằng nhóc nhà em cũng được lắm, nói được thì quá tốt rồi."

Cố Thanh Uyển tiến lên, ôm em trai vào lòng: "A Diệu có thể nói chuyện rồi, thật tốt quá. Em làm cho chị lo lắng muốn chết, giờ em đã khôi phục thì chị cũng yên lòng rồi."

Cố Thanh Diệu nhìn nụ cười trên khuôn mặt họ, cậu cũng cười vui vẻ, thấy anh cả không thể chờ đợi nữa, gọi điện thoại để báo tin vui này cho ba mẹ.

Còn vòng tay chị hai đang ôm cậu cũng không ngừng siết chặt, cỗ sức lực do kích động này làm cậu có chút khó thở.

Cố Thanh Diệu lúc này cảm nhận được trên chân của cậu có chút mềm mại, nhìn xuống thì thấy em gái đáng yêu đang ôm chặt chân cậu, ngẩng đầu nhỏ, dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú vào cậu.

"Anh ba, anh nói chuyện rồi! Chúc Chúc muốn nghe anh nói nhiều hơn nữa."