Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 36: Dì đó là khách




Cố Thanh Uyển khen bé, nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của em gái: "Chúc Chúc giỏi quá."

Cô nói xong thì gói kỹ hộp cơm lại và đặt vào trong túi giữ nhiệt, tạm thời không nói cho anh cả biết để tạo bất ngờ cho anh.

Chúc Chúc lẽo đẽo đi theo chị hai, bé cũng muốn đi đưa cơm cho anh cả: "Chị hai, Chúc Chúc cũng muốn đi."

"Được, chúng ta cùng đi, A Diệu thì sao? Có muốn đi chung không?"

Cố Thanh Diệu nghe chị hai nói, sau vài phút suy nghĩ thì cậu quyết định ở nhà.

Thật ra cậu cũng muốn đi lắm, nhưng nhìn phản ứng của em gái với mình chắc cậu vẫn nên giữ khoảng cách trước, tích cực quá thì thành phản tác dụng mất.

Cố Thanh Uyển dặn dò em ba ở nhà chú ý an toàn, nhớ uống thuốc rồi cô nắm tay em gái nhỏ ra khỏi nhà.

"Anh ba ở nhà phải ngoan ngoãn nha."

Chúc Chúc vẫy vẫy tay nhỏ với anh ba, thấy cậu gật đầu đáp lại mình thì vui vẻ bật cười, đi theo chị hai ra khỏi nhà.

...

Chúc Chúc ngồi xe chưa được bao lâu thì bé và chị hai đã đến công ty rồi.

Cố Thanh Uyển thấy bảo vệ ngoài cửa biết hai người nên đã để hai người họ đi vào ngay lập tức. Cô dẫn em gái đi theo sau trợ lý, chuẩn bị đến phòng làm việc chờ anh cả.

"Cô Cố, cô có việc gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào." Trợ lý dẫn em gái của Cố tổng đến đây thì ra khỏi phòng làm việc.

Chúc Chúc ngồi trên sô pha, trong lòng vẫn luôn ôm túi đựng hộp cơm, lắc lắc hai chân ngắn, đợi anh cả đến.

Cố Thanh Uyển ngồi bên cạnh em gái, cùng bé chờ anh cả đến.

Cố Thanh Diên từ trong phòng họp đi ra, nhìn đồng hồ trên cổ tay thấy cũng trễ rồi, nhớ đến trong phòng làm việc có đồ ăn nhanh, hay là mình cứ tùy tiện ăn là được.

Anh đẩy cửa đi vào phòng làm việc, lập tức cảm thấy có gì đó mềm mại ở cẳng chân, anh cúi đầu nhìn thấy em gái bảo bối nhà mình đã xuất hiện ở nơi này.

"Chúc Chúc, sao em lại ở đây?"

Cố Thanh Uyển nghe được giọng nói rất ngạc nhiên của anh cả: "Anh cả, là em dẫn em ấy đến."

"Anh cả, em làm cơm hộp cho anh đó. Đây là Chúc Chúc, chị hai và anh ba cùng làm đó."

Cố Thanh Diên nhìn hộp cơm trong tay em gái nhỏ, anh chợt cảm thấy ấm áp nhận lấy hộp cơm, dắt bé đến sofa.

"Cực khổ hai đứa rồi."

Anh ngồi xuống sofa, nhìn hai em gái của mình, dù thế nào anh cũng không ngờ là có bất ngờ như này đợi mình trong phòng làm việc.

"Anh cả, là anh cực khổ mới đúng." Cố Thanh Uyển thấy anh cả đã giờ này rồi mà còn chưa ăn, càng thêm xót anh.

Chúc Chúc thúc giục: "Anh cả, anh mau mở ra xem đi, bên trong có bất ngờ mà Chúc Chúc làm cho anh đó."

"Được."

Cố Thanh Diên nhanh chóng mở hộp cơm ra, nhìn thấy hình vẽ con thỏ nhỏ nghiêng nghiêng vẹo vẹo và một hình trái tim đều được vẽ bằng nước tương.

"Anh cả, con thỏ nhỏ với trái tim này là Chúc Chúc vẽ đấy, cái khác đều là chị hai và anh ba làm, đẹp không ạ?"

Cố Thanh Diên nghe em gái vui vẻ ở bên cạnh giới thiệu: "Ừm, đẹp lắm."

Cố Thanh Uyển bảo anh cả mau thử xem hương vị như thế nào, cô nghe thấy anh cả khen ngon, trong lòng có chút cảm giác thành tựu.

"Ting, ting, ting..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cố Thanh Uyển lấy điện thoại trong túi ra, nhìn người gọi đến thì đứng dậy: "Anh cả, em ra ngoài nghe điện thoại."

"Ừ."

Cố Thanh Diên gật đầu, nhìn em hai ra khỏi phòng làm việc.

Đôi mắt của Chúc Chúc sáng lấp lánh, bảo anh cả mau ăn đi, đừng ngại ngùng.

Cố Thanh Diên vừa ăn vừa nghĩ, đây là hộp cơm ngon nhất mà anh từng ăn. Anh vừa ăn vừa nhớ đến cái gì đó nên gửi tin nhắn cho trợ lý, bảo anh ta mang ít đồ ăn vặt đến.

...

Một lúc sau.

Chúc Chúc ngồi trên đùi anh cả, vui vẻ chờ đút đồ ăn, cô bé cũng sẽ đút cho anh cả đồ ăn ngon.

"Xin lỗi cô Trương. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, nếu cô cần bàn chuyện công việc thì mời cô đến vào buổi chiều ạ."

"Ngoại trừ công việc thì không thể tìm Cố tổng của các cô sao? Nực cười."

...

Chúc Chúc nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, có một giọng nói làm cô bé không thoải mái, cô bé ngẩng đầu, nhìn thấy anh cả cau mày.

Nhân viên lễ tân không ngăn được vị đại tiểu thư tập đoàn Trương thị này, cô ta ngang ngạnh xông vào phòng, nhân viên lễ tân thấy Cố tổng bảo mình ra ngoài trước, chỗ này không có việc gì.

Cô nhân viên xin lỗi rồi rời khỏi phòng.

Trương Mai trang điểm tinh xảo, mang đôi đôi giày cao gót được chế tác riêng, một thân đồ hiệu bước vào phòng làm việc gặp vị Cố tổng nhỏ mà cô ta vừa gặp đã yêu.

Cô ta tháo kính râm xuống, thấy trong lòng Cố Thanh Diên có một đứa bé đang ngồi, cô ta vô thức chau mày nhưng rất nhanh lại bình thường như lúc ban đầu.

Cô ta ghét nhất là trẻ con, mùi sữa trên người chúng làm cô ta mắc ói.

Trương Mai trên mặt nở nụ cười từng bước từng bước đi đến sofa tiếp khách: "Cố tổng..."

Cố Thanh Diên nghe thấy giọng nói điệu chảy nước này, muỗng trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, còn cảm nhận được cả người em gái nhỏ cũng hơi run run.

Chúc Chúc nhìn người đi vào này, miếng bánh ngọt sắp đến miệng bé thiếu chút nữa thì rơi xuống đất theo chiếc muỗng, cả người bé không nhịn được mà hơi run, bé không thích cảm giác này.

"Mời Cô Trương ngồi."

Cố Thanh Diên nhìn người con gái trước mặt này, anh chỉ hợp tác làm ăn với ba của cô ta có một lần, nhưng cô ta cứ hai ba ngày là chạy đến chỗ này một lần.

Những lần cô ta đến anh đều tránh đi và ngữ khí của anh cũng khách sáo, xa cách không ngờ lần này cô ta lại đến nữa và còn bị cô ta bắt gặp nữa.

"Cố tổng khách sáo quá, cậu gọi tôi Mai Nhi là được rồi, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đến đây kết bạn thôi."

Cố Thanh Diên khách sao: "Cô Trương có lòng rồi."


Anh nhanh chóng giơ tay về phía đối diện, ám chỉ rõ ràng với Trương Mai là cô ta ngồi sang sofa phía đối diện đi, anh thấy khoảng cách được duy trì rồi thì tiếp tục đút cho em gái ăn.

Chúc Chúc ăn miếng bánh ngọt mà anh cả đút, tay nhỏ kéo kéo vạt áo anh, khẽ hỏi: "Anh cả, dì này là ai vậy?"

"Dì đó là khách."

Cố Thanh Diên khẽ đáp lời em gái, tay cầm khăn giấy lau miệng dính bánh ngọt của em gái.

Trương Mai nhìn tương tác giữa hai người, nghĩ nghĩ không thể nào là ba con, đứa nhỏ kia cũng đã ba, bốn tuổi mà Cố Thanh Diên chỉ mới mười tám tuổi, vừa mới thành niên không lâu, không thể nào có con lớn như vậy.

"Cố tổng, vị này là?"

Chúc Chúc đã giành nói trước: "Là bảo bối."

"Ừm, là bảo bối lớn." Cố Thanh Diên xoa xoa đầu em gái nhỏ, ôm em gái nhỏ từ trên đùi mình đặt sang vị trí bên cạnh.

Trương Mai nghe được câu này lại nghĩ kỹ lại, trong lòng mừng thầm, cô ta tính toán thời gian thì có thể loại bỏ quan hệ ba con, vậy thì cơ hội của cô ta sẽ càng lớn hơn.

Cô ta chính là người phụ nữ giàu có thành thục lại quyến rũ, vừa có một gương mặt xinh đẹp vừa có thân hình hình chuẩn tự nhiên, dù sao người theo đuổi cô ta có thể xếp hàng đầy cả ba con phố.

Trương Mai chưa bao giờ thật sự rung động với ai, bây giờ cô ta gặp được người làm mình rung động, cô ta nhất định phải theo đuổi cho bằng được.

Cô ta phải biểu hiện thật tốt, show hết tất cả mị lực của mình để cho đối phương động lòng, chưa có người nào mà cô ta không theo đuổi được đâu: "Thanh Diên..."

"Cô Trương, xin chú ý từ ngữ." Cố Thanh Diên lên tiếng nhắc nhở.

Trương Mai hơi mím môi, nhìn Cố Thanh Diên tỏ thái độ lạnh nhạt: "Cố tổng, cậu có khát không, tôi rót nước cho cậu."

Cô ta nói xong, khóe miệng hơi cong lên, đứng dậy tỏ vẻ rất tích cực đi rót nước.

Bây giờ, trong đầu cô ta đang nghĩ sau khi mình đi rót nước thì có thể nhân cơ hội đó vấp té rồi ngã nhào về phía Cố Thanh Diên, để cậu bảo vệ cô ta, nếu như quần áo ướt thì có thể tiến thêm một bước nữa.

"Anh cả, uống sữa."

Chúc Chúc mở một chai sữa, đưa đến trước mặt anh cả: "Khát nước thì uống sữa."

Trương Mai nghe được giọng nói của đứa trẻ kia thì không vui mà nhíu mày, rất nhanh lại khôi phục lại, dùng nụ cười che giấu: "Vẫn là uống nước mới có thể giải khát, tôi đi rót cho cậu."

"Không cần đâu, tôi có sữa rồi." Cố Thanh Diên từ chối Trương Mai, uống sữa mà em gái đưa cho mình.

Trương Mai cười mỉa mấy tiếng ngồi xuống: "Uống sữa tốt, uống sữa bổ sung dinh dưỡng."

Cô ta vừa nói vừa duỗi tay ra bàn trà lấy, trên đó vẫn còn một chai sữa, muốn uống giống như đối phương.

Lúc này, một bàn tay nhỏ bé nhanh hơn cô ta một bước, lấy được chai sữa kia.

"Anh cả, Chúc Chúc cũng muốn uống sữa."

Chúc Chúc không muốn dì này ở đây. Sau khi bé biết cô ta muốn làm gì, bé nhanh chóng duỗi tay nhỏ ra lấy chai sữa cuối cùng đó.

Cố Thanh Diên nhanh chóng mở chai sữa cho em gái, đưa cho bé: "Cho em nè."

Anh thấy em gái bưng chai sữa uống, anh nhìn về phía Trương Mai: "Xin hỏi Cô Trương còn việc gì sao?"

"Có, chính là việc kết bạn với cậu."

Trương Mai biết ý của câu nói đó, cô ta nhanh chóng nói ý đồ của mình. Cô ta không dễ dàng gì mới gặp được Cố Thanh Diên, sao có thể không nắm chắc cơ hội chứ.

Cô ta thấy tay của Cố Thanh Diên ở trên bàn như đang lấy đồ ăn vặt, nghĩ đây là cơ hội tốt có thể tạo cơ hội bất ngờ chạm tay nhau rồi có cảm giác như điện giật kia.

Tay của Trương Mai có mục đích mà hướng về phía đó, từ từ đưa ra, lúc này, một túi đồ ăn vặt chặn trước tay cô ta.

"Dì, ăn đồ vặt đi."

Chúc Chúc nhìn thấy tay của đối phương duỗi ra, muốn động vào anh cả, đầu dưa hấu của cô bé nhanh chóng suy nghĩ, kịp thời lấy túi đồ ăn vặt đặt vào đó.

"Khụ, ha ha... Chúc Chúc, phải gọi chị là chị, gọi xong chị sẽ cho em đồ ăn ngon hơn, có phải em thích nhất là đồ ăn vặt không?"

Trương Mai nghĩ lấy đồ ăn vặt ngon hơn ra thì trẻ con nhất định sẽ thích.

Như vậy, cô ta có thể mua loại đồ ăn vặt đắt nhất cho đứa nhỏ này để ra vẻ mình là người tốt bụng trước mặt Cố Thanh Diên.

Giây tiếp theo, Chúc Chúc non nớt trả lời vừa chắc chắn vừa kiên định: "Không thích."