Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 35: Làm cơm hộp




Cố Thanh Diệu bỏ tay em gái đang nắm áo mình ra, sau đó lấy chăn đắp trên người mình đắp lên người em gái.

"Ha ha ha..."

Cậu không biết tại sao, khi mình đắp chăn lên thì em gái lại cười "ha ha ha", giây tiếp theo lại ngủ một cách an tĩnh, giống như không hề xảy ra chuyện gì.

Cố Thanh Diên dẫn em ba đến phòng khám của bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra một lượt chắc chắn rằng không có chuyện gì nữa, em ba chỉ cần uống chút thuốc, nghỉ ngơi cho tốt là được.

Cố Thanh Uyển chủ động cầm đơn thuốc, đến quầy thuốc lấy thuốc.

Cố Thanh Diệu đi theo bên người anh cả từ trong phòng khám ra, biết bọn họ chuẩn bị về, cậu kéo kéo áo anh cả, sau đó giang hai tay về phía em gái.

Cố Thanh Diên thấy những động tác này của em ba: "A Diệu muốn ôm Chúc Chúc sao?"

Anh thấy em ba khẳng định mà gật đầu một cái, sau khi suy nghĩ một chút thì đưa em gái nhỏ trong lòng cho cậu: "Cẩn thận chút, ôm chắc nha."

Cố Thanh Diệu đón lấy em gái nhỏ, cúi đầu nhìn em gái mềm mại đang ngủ say trong lòng, mắt cậu nhiễm một tầng ý cười, khóe miệng cậu bất giác giương lên.

Cố Thanh Diên nhìn em ba cười với em gái nhỏ, có thể cảm nhận được tình cảm của em ba với em gái nhỏ đã thay đổi rất nhiều, thay đổi như vậy là tốt, anh nhìn em ba đã ôm em gái nhỏ đi xa rồi bước dài đuổi theo.

Cố Thanh Uyển cầm thuốc quay lại, đi theo bọn họ ra ngoài, ngồi vào xe, cô nhìn em ba ôm em gái nhỏ: "A Diệu, hay là đưa Chúc Chúc cho chị hai ôm đi, em vừa mới khoẻ thôi."

Cố Thanh Diệu lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao, để chị hai không cần lo lắng.

Cố Thanh Uyển nhìn một màn hài hòa này rồi nhìn về phía anh cả ngồi ở ghế lái, cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ cái gì đó.

Cố Thanh Diên nghiêng đầu nhìn em hai một cái, ngón trỏ để lên môi trước, mấy giây sau, anh quay lại, khởi động xe.

Cố Thanh Uyển hiểu được anh cả chỉ cái gì, yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, không quấy rầy bầu không khí hài hòa đó.

Cố Thanh Diệu về nhà cũng không buông em gái trong lòng, cậu càng nhìn em gái thì càng thấy bé đáng yêu, cảm thấy bé thuận mắt hơn nhiều.

Cậu nói với anh cả và chị hai là hôm nay em gái ngủ với cậu là được, nói xong thì đi về phòng mình.

"Hả?!!"

Cố Thanh Diên và Cố Thanh Uyển: "???"

Cố Thanh Diên không ngờ em ba chủ động nói chuyện này, anh tiến lên xoa xoa đầu cậu, bảo cậu chăm sóc em gái cho tốt, nếu như có chỗ nào không thoải mái thì phải nhanh chóng báo cho bọn họ.

Cố Thanh Uyển để thuốc vào phòng em ba, bảo cậu nghỉ ngơi sớm một chút, cũng không được quên uống thuốc, sau đó lại dặn dò thêm vài câu thì rời khỏi phòng.

Cố Thanh Diệu bảo anh cả và chị hai yên tâm, cũng bảo họ nghỉ ngơi sớm rồi cậu đóng cửa phòng, ôm em gái đến trước giường, nhẹ nhàng đặt bé xuống.

Cậu khom người đắp chăn cho bé, sau khi tắt đèn thì cậu cũng nằm lên giường, nhìn chăn nhô lên một đống. Lần này, cậu cảm nhận được thì ra cậu quan trọng với em gái như thế, cậu nhắm mắt lại ngủ và trên môi vẫn treo một nụ cười vui vẻ.

Không lâu sau, Cố Thanh Diệu cảm giác có hương sữa trong lòng mình, vừa mở mắt ra liền thấy em gái lại không an phận, từ đầu kia lăn đến đầu này, chăn trên người cũng bị bé đá đi.

Cậu hơi vươn người dậy, kéo chăn lại và đắp lên người em gái. Sau khi đắp kín chăn cho bé thì ôm bé vào lòng, như vậy cậu sẽ không cần lo lắng em gái sẽ lăn đi lăn lại, lăn xuống giường.

"Hi hi... Anh, anh ba, phải khỏe khỏe..."

Miệng nhỏ của Chúc Chúc còn lẩm bẩm, chép chép miệng, đổi tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Cố Thanh Diệu mỉm cười, theo hương sữa trong lòng dần dần chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng sớm, trong không khí còn mang theo sương mai nhàn nhạt.

Chúc Chúc duỗi chân ngắn, muốn vươn người một cái, thoải mái xoay người, cảm thấy chân nhỏ đá phải thứ gì, đôi mắt to tròn của bé thoáng cái mở to.

Trước mắt bé xuất hiện áo ngủ quen thuộc, nhìn lên phía trên, thấy khuôn mặt của anh ba.

"Hả?!!!'

Chúc Chúc thấy anh ba kìa, chớp chớp đôi mắt long lanh, tay nhỏ véo mặt mình, bé nghi ngờ mình đang nằm mơ chứ không thì sao bé lại ở trong phòng của anh ba.

Đôi mắt to tròn của bé lại nhìn mấy lần, xác nhận mình không phải nằm mơ thì rất vui vẻ, tay nhỏ đặt lên trán anh ba, không có cảm giác nóng nóng như ngày hôm qua nữa rồi.


"Anh ba khỏe rồi, không bị 'chín' nữa, quá tốt rồi."

Chúc Chúc thở phào nhẹ nhõm, tay nhỏ vỗ vỗ ngực mình, chỉ cần anh ba khỏe thì mọi thứ đều tốt.

"Ting."

"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 11, +2 điểm."

"Số điểm có thể sử dụng của ký chủ là 2 điểm."

Chúc Chúc nghe được âm thanh của hệ thống, gật đầu nhỏ, trong đầu tiếp tục nghĩ sao mình lại ở đây.

Cố Thanh Diệu cảm nhận được động tĩnh trong lòng, cậu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bé đáng yêu vẫn luôn lẩm bẩm nhỏ giọng nói chuyện một mình, không biết là đang nói gì.

Chúc Chúc đang lẩm bẩm nói: "Anh ba khỏe rồi, vậy thì Chúc Chúc phải thưởng cho anh đồ ăn ngon như là bánh quy nhỏ, kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn, khoai tây chiên..."

Bé đắm chìm trong việc lựa chọn món ngon để khen thưởng anh ba nên không biết có một đôi mắt nhìn bé chằm chằm.

Cố Thanh Diệu vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy một màn đáng yêu như này, trong chốc lát thì tâm trạng của cậu trở nên tốt hơn, trong mắt là ý cười sắp không giấu nổi.

Chúc Chúc đếm hết đồ ăn vặt muốn cho anh ba, muốn duỗi tay lần nữa sờ xem anh ba còn nóng hay không.

Bé vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đang an tĩnh nhìn mình.

"A! Anh ba tỉnh rồi, anh còn đau không?"

Chúc Chúc thấy anh ba đã tỉnh rồi thì lập tức ngồi dậy vội vàng hỏi, thấy cậu lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, bé lại thở phào một hơi.

"Chào buổi sáng anh ba, vậy Chúc Chúc đi đây."

Bé nghĩ mình ở lại thêm một chút nữa chắc sẽ bị anh ba xách ra ngoài, vậy nên bé chủ động một chút, không cần anh ba động thủ.

Chúc Chúc dịch mông nhỏ đến bên mép giường chuẩn bị trượt xuống, không nghĩ đến anh ba vẫn tự mình động thủ.

"Anh ba, Chúc Chúc có thể tự đi được."


Chúc Chúc cho rằng nghênh đón mình sẽ là cảnh tượng bên ngoài cửa phòng, không ngờ giây sau, bé đã rơi vào trong lồng ngực ấm áp.

Bé chớp chớp đôi mắt mơ màng, ngẩng đầu nhỏ, nhìn anh ba ôm bé còn cười với bé nữa, bé lập tức véo má mình: "Đau quá, Chúc Chúc không nằm mơ!"

Cố Thanh Diệu bị phản ứng của em gái chọc cười, giơ tay xoa xoa đầu bé, ôm bé ra khỏi phòng, cùng đi rửa mặt.

Cả quá trình Chúc Chúc đều cảm thấy ngơ ngác, đầu nhỏ còn chưa kịp phản ứng, đây không phải là anh ba mà bé biết.

Bé đợi rửa mặt xong, chân nhỏ chạy về phòng bếp dưới lầu, trực tiếp chạy về phía anh cả, giọng điệu nóng vội: "Anh cả không xong rồi! Anh ba bị 'nóng' hư rồi, ảnh đối xử với Chúc Chúc rất khác thường ngày!"

Cố Thanh Diên vừa làm xong bữa sáng trong phòng bếp thì nghe được giọng nói của em út, nhìn thấy bóng dáng vội vàng chạy đến, anh biết ngay là em gái sẽ có phản ứng này mà.

Anh khẽ cười nói: "Chúc Chúc không cần lo lắng. Anh ba của em không sao, không phải em vẫn luôn muốn như này sao? Bây giờ không phải là thành hiện thực rồi sao?"

Chúc Chúc nghe anh cả nói vậy, trong lòng cũng hiểu một chút, nhưng bé không quen nhìn anh ba dịu dàng như vậy.

"Không sao, dần dần em sẽ quen thôi."

Cố Thanh Diên nhìn biểu cảm trên mặt em gái, biết bé đang nghĩ gì, anh bày đồ ăn sáng ra dĩa: "Chúc Chúc không cần nghĩ nhiều, ăn sáng trước đi."

"Dạ."

Chúc Chúc không chống cự nổi từng đợt mùi thơm của đồ ăn sáng, bé nuốt nuốt nước miếng, đi đến phòng ăn ngồi vào vị trí của mình.

Miệng nhỏ của bé đựng đầy bữa sáng ngon lành, bé có thể cảm nhận được tâm tình của anh ba rất tốt, khi bé ăn xong thì anh ba còn lau miệng giúp bé nữa.

Cố Thanh Diệu nghiêm túc lau miệng cho em gái, nhân tiện véo khuôn mặt bụ bẫm của bé. Em gái nhà cậu đáng yêu quá đi.

Chúc Chúc như có thể nhìn thấy rất nhiều hoa bay xung quanh người anh ba, bé cảm thấy anh ba làm như này khiến cho bé có chút xấu hổ.

Cố Thanh Diên ăn sáng xong, chào tạm biệt em gái em trai rồi đến công ty.

Cố Thanh Uyển ở nhà với em gái và em trai. Cô rất hiểu cảm giác của em gái, phản ứng của em ba trước sau khác nhau như vậy, đổi là cô cũng sẽ cảm thấy là lạ.

Chúc Chúc ăn sáng xong thì dính lấy chị hai, bởi vì có thêm một người bên cạnh bé nên bé cần chút thời gian để thích ứng.

....

Buổi trưa.

Kỹ năng nấu nướng của Cố Thanh Uyển không phải rất tốt, chỉ làm một vài món ăn đơn giản, để mọi người ăn tạm.

Chúc Chúc ăn trưa xong, thoải mái xoa xoa bụng tròn xoe của mình, bé thấy anh cả vẫn chưa về nên đến phòng bếp tìm chị hai.

"Chị hai, sao anh cả vẫn còn chưa về?"

Cố Thanh Uyển dừng việc trong tay lại: "Chúc Chúc à, anh cả vẫn còn đang bận ở công ty, buổi tối anh sẽ về."

Chúc Chúc biết anh cả bận rộn, vội vàng hỏi: "Chị hai, vậy anh cả ăn cơm chưa?"

Cố Thanh Uyển nghĩ nghĩ, anh cả gửi tin nhắn cho cô nói buổi trưa có buổi họp nên không kịp ăn cơm: "Ừm... có lẽ vẫn còn chưa ăn."

Chúc Chúc vừa nghe thì nóng vội: "Vậy không phải anh cả sẽ đói sao. Chị hai ơi, Chúc Chúc muốn mang đồ ăn ngon đến cho anh cả, không để anh cả bị đói."

Cố Thanh Uyển nghĩ nghĩ, nhìn ánh mắt em gái nhìn mình, bộ dáng đáng yêu đó làm cô đồng ý ngay lập tức: "Vậy hai chị em mình làm cơm hộp cho anh cả nha."

"Cơm hộp là đồ ăn ngon sao?"

Cố Thanh Uyển nghe được câu hỏi của em gái, gật đầu: "Là đồ ăn ngon."

Chúc Chúc hưng phấn giơ tay nhỏ: "Vậy Chúc Chúc cũng làm cơm hộp."

"Được." Cố Thanh Uyển gật đầu, đi chuẩn bị một chút nguyên liệu.

Cố Thanh Diệu ở bên cạnh phụ giúp chị hai vài việc vặt.

Chúc Chúc cũng tham gia đặt những đồ ăn ngon kia vào trong một chiếc hộp nhỏ, dùng nước tương mà chị hai cho bé vẽ một con thỏ đáng yêu lên trên cơm.

"Yeah, làm cơm hộp xong rồi!"