Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 33: Ba mẹ tỉnh lại




Chúc Chúc nghe lời của anh cả, thắc mắc hỏi "nhà trẻ là cái gì", bé hỏi xong miệng nhỏ tiếp tục nhai.

"Nhà trẻ chính là nơi có rất nhiều bạn nhỏ đó. Chúc Chúc có thể làm quen được rất nhiều bạn tốt ở đó. Nơi đó còn có cô giáo nữa, cô giáo có thể dạy em rất nhiều điều mới."

Cố Thanh Diên vừa nói một chút chuyện ở nhà trẻ với em gái vừa nghĩ chắc bé vẫn còn cần chút thời gian mới đi nhà trẻ được.

Chúc Chúc nghe lời anh cả, nhà trẻ thật sự là một nơi hay ho nha. Bây giờ bé đã rất muốn đi nhà trẻ rồi, trong đầu bé vừa nghĩ miệng nhỏ cũng không ngừng ăn uống.

...

...

Thoáng cái đã nửa tháng qua đi.

Chúc Chúc ở trong phòng bệnh, nhìn ba mẹ nằm trên giường bệnh, bé đang nghĩ sao ba mẹ còn chưa tỉnh lại, bé đã rất muốn dẫn họ về nhà.

"Hả?"

Bé cảm nhận được cánh tay bên dưới bàn tay nhỏ của mình hơi động đậy, mắt bé lập tức nhìn xuống thì thấy ngón tay của ba đang nhúc nhích: "A! Tay của ba động đậy rồi! Ba, ba sắp tỉnh lại để về nhà với Chúc Chúc sao?"

Cố Thanh Diên nghe thấy giọng nói hưng phấn của em gái, vội vàng qua nhìn cánh tay đang động đậy, anh không nghĩ được gì, lập lức ấn chuông ở đầu giường gọi bác sĩ đến.

Cố Thanh Uyển nghe thấy giọng nói của em gái, nhìn cánh tay trên giường bệnh vẫn còn đang động đậy rõ ràng, rồi cô nhìn sang người nằm ở giường bệnh bên cạnh, tay mẹ cũng có động đậy rồi.

"Tốt quá rồi! Anh cả, bên chỗ mẹ cũng có động tĩnh."

Cô vừa nói lại bắt đầu nghẹn ngào, phản ứng như vậy cũng là tốt rồi, tình hình cả hai đều đang chuyển biến tốt đẹp, bây giờ tâm tình của cô kích động đến có chút khó kiềm chế.

Cố Thanh Diệu mở mắt lớn hơn mấy phần, nhìn ba mẹ trên giường bệnh, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và vui vẻ.

Chúc Chúc thấy ba mẹ trên giường bệnh cũng mở mắt, bé lập tức tiến lên: "Cuối cùng ba mẹ cũng tỉnh rồi. Chúc Chúc đợi hai người rất lâu rồi đó."

Ba Cố mở mắt ra, tầm nhìn còn hơi mờ mờ, ông chớp chớp mắt mấy lần, sau khi thích ứng được, ông nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của con gái xuất hiện ngay trước mắt, tất cả đều như đang nằm mơ vậy.

Mẹ Kiều nhíu mày, mở mắt ra nhìn trần nhà trắng như tuyết, chỉ chốc lát, một cái đầu mềm mại mang hương sữa xuất hiện trước mắt của bà.

Chúc Chúc bò lên giường, vẫy vẫy tay nhỏ với mẹ: "Mẹ ơi."

Cố Thanh Uyển vô cùng kích động, ôm em gái từ trên giường bệnh xuống, để bác sĩ đưa ba mẹ vừa mới tỉnh dậy đi kiểm tra.

Cố Thanh Diên nén tâm tình kích động, bây giờ anh cần bình tĩnh lại để phối hợp với bác sĩ đi làm các loại kiểm tra cho ba mẹ.

Cố Thanh Diệu chủ động qua giúp anh cả, cùng đi kiểm tra cho ba mẹ.

Cố Thanh Uyển giữ em gái chờ trong phòng bệnh, cô ôm chặt em gái, vùi đầu vào cổ bé: "Chúc Chúc ơi, tốt quá rồi, ba mẹ đều tỉnh lại hết rồi."

Tay nhỏ của Chúc Chúc ôm chị hai, vỗ vỗ bả vai đang run lên của chị gái, cổ bé có chút ẩm ướt.

Chị hai đang khóc.

Đây là lần thứ hai bé thấy chị hai khóc, bé dùng giọng nói non nớt an ủi: "Chị hai, không khóc, không khóc, có Chúc Chúc ở đây. Ba mẹ đều khỏe rồi, không buồn, Chúc Chúc cũng muốn khóc..."

Cố Thanh Uyển nghẹn ngào một chút rồi ngừng khóc. Cô phải mạnh mẽ lên, đây là chuyện vui, không thể khóc.

"Chúc Chúc không cần lo. Chị hai không buồn mà là quá vui nên mới thế."

Cô nhìn em gái mặt đầy lo lắng thì giơ tay xoa đầu bé.

Chúc Chúc hít mũi nhỏ, giơ tay mũm mĩm của mình lau nước mắt trên mặt chị hai: "Chị hai không khóc, không khóc. Chúc Chúc cũng không khóc, ba mẹ đều sẽ khỏe mạnh."

"Ừm, Chúc Chúc giỏi quá."

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đôi mắt đỏ bừng nhịn rơi nước mắt, khẽ nhéo nhéo mặt bánh bao của bé: "Chúc Chúc là người kiên cường nhất, ngoan ngoan."

Cô dẫn em gái rời khỏi phòng bệnh đi về phía anh cả, muốn biết tình hình của ba mẹ như thế nào.

Cố Thanh Diên nhìn em hai dẫn em gái nhỏ đến, trước khi cô hỏi đã nói hết tình hình của ba mẹ cho cô biết.

Cố Thanh Uyển nghe được các hạng mục kiểm tra sức khỏe của ba mẹ đều bình thường, chỉ cần điều dưỡng lâu dài là được.

Chúc Chúc thấy anh cả nói gì đó với bác sĩ, bé không hiểu chút nào, có điều, bé biết được tin tức ba mẹ không sao từ hai người họ.

Bé kéo tay chị hai, vui vẻ lắc lắc mấy cái: "Chị hai, ba mẹ có thể về nhà rồi đúng không?"

Cố Thanh Uyển dịu dàng nói: "Vẫn chưa được, ba mẹ vẫn còn phải điều dưỡng một thời gian nữa. Đợi sức khỏe của ba mẹ tốt hơn thì mới có thể về nhà."

"Vậy Chúc Chúc sẽ giúp ba mẹ nhanh chóng khỏe lên. Chúc Chúc sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon đến cho ba mẹ."

Chúc Chúc biết là ăn nhiều đồ ăn ngon thì mới khỏe được.

Không bao lâu, bé thấy ba mẹ được một đống người đẩy trở về trong phòng bệnh.

Chúc Chúc đi theo bên người chị hai, cùng đi xem ba mẹ.

Cố Thanh Diên nhớ kỹ lời bác sĩ dặn dò là điều dưỡng lâu dài rất quan trọng, anh nhất định sẽ làm theo lời dặn dò của bác sĩ, điều dưỡng cho ba mẹ thật tốt.

Chúc Chúc đến trước giường bệnh, nhìn mẹ đang nằm trên giường, tay nhỏ nắm tay bà: "Mẹ ơi, mẹ nhất định phải khỏe lên nha. Chúc Chúc đợi mẹ ở nhà đó."

Mẹ Kiều nhìn con gái ngoan ngoãn, bà há miệng nhưng không phát ra được thành tiếng, bây giờ bà cảm thấy không có sức, chỉ đành động động ngón tay đáp lời bé.

Chúc Chúc in một nụ hôn trên mặt mẹ, sau đó đi sang bên phía ba.

Tay nhỏ của bé nắm tay to lớn của ông, hơi kiễng mũi chân lên, cả người bò về phía trước, cũng in một nụ hôn lên gò má ba.

Chúc Chúc cùng mấy anh chị ở cùng ba mẹ trong phòng bệnh mãi cho đến trời tối.

Cố Thanh Diên bảo bọn họ về nhà đi, bác sĩ nói sẽ có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc nơi này. Bây giờ ba mẹ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, không tiện để nhiều người ở đây.

Anh hiểu vấn đề nên dẫn các em về nhà, dặn dò y tá nơi này khi có chuyện gì thì liên hệ với anh ngay lập tức.

Trước khi đi, Chúc Chúc đã móc hết tất cả đồ ăn ngon trên người mình đặt lên bàn ở đây, bé muốn cho ba mẹ những đồ ăn ngon này để họ có thể khỏe lên.


"Bái bai ba mẹ nha."

Bé mỉm cười nhìn ba mẹ trên giường bệnh, bé thật sự rất vui vẻ, nhảy chân sáo theo mọi người về nhà.

...

Sáng sớm hôm sau.

Một tiếng kêu to phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng.

"Thanh Uyển, sao vậy?"

Cố Thanh Diên nghe được tiếng, lập tức từ dưới lầu chạy lên, đến cửa phòng em hai gõ cửa.

Cố Thanh Diệu nghe được tiếng, cơn buồn ngủ cũng bớt đi mấy phần, nhanh nhẹn xuống giường chạy sang phòng của chị hai.

Chúc Chúc từ phòng mình ra ngoài, dép lê cũng không kịp đi, chỉ chạy chân trần qua: "Chị hai, sao vậy! Chúc Chúc đến rồi."

Cố Thanh Uyển nhìn bản thân mình trong gương, da mặt trắng nõn căng bóng, khuôn mặt đầy chấm đỏ mấy ngày trước đã tốt hơn.

Hôm nay khi tỉnh dậy nhìn vào gương, cô không dám tin mà cho rằng mình đang nằm mơ. Hiện giờ mặt cô đã tốt rồi, không hề nhìn được chút dấu vết nào, khôi phục như này cũng quá tốt rồi, cô không khỏi ngạc nhiên vui mừng hét thành tiếng.

Cố Thanh Uyển nghe được tiếng bên ngoài cửa, đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa, để mấy người ngoài cửa không cần lo lắng cho mình.

"Oaaa! Chị hai xinh đẹp quá, là đại mỹ nhân còn xinh đẹp hơn cả công chúa."

Chúc Chúc thấy cửa mở, nhìn trên mặt chị không còn vết đỏ, miệng nhỏ kinh ngạc lên tiếng.

Cố Thanh Diệu nhìn chị hai đã khỏi thì rất mừng cho chị.

Cố Thanh Diên nhìn em gái lớn tràn đầy tự tin như lúc trước, việc tốt đến liên tục, anh nhất thời không biết nói gì: "Chúc mừng."

Cố Thanh Uyển khom người, xoa đầu em gái nhỏ: "Chúc Chúc cũng là tiểu mỹ nhân."

Cô nhìn em gái vẫn còn mặc đồ ngủ, đầu óc rối bù, ngay cả dép lê cũng chưa kịp đi, cô ôm em gái lên: "Chúc Chúc, chị hai dẫn em đi rửa mặt nha."

Chúc Chúc ngoan ngoãn nằm trong lòng chị hai, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm mặt cô: "Oa, chị hai thật xinh đẹp. Chúc Chúc thích lắm."

Cố Thanh Diên vui vẻ, bảo em ba cũng mau đi sửa soạn. Anh nói xong rồi xuống phòng bếp dưới lầu, chuẩn bị bữa sáng thật ngon cho mọi người.

...

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.

Bên trong một gian phòng.

Chúc Chúc nhíu mày nhỏ, ngủ không yên ổn, bé mơ một giấc mơ rất đáng sợ.

Trong mơ, bé ở một nơi đen kịt, chỉ có ánh sáng phía trước. Bé đi về phía đó, đi một lúc thì bé nhìn thấy có một người xuất hiện ở đó.

Bé đến gần và nhận ra đó là anh ba, chưa đợi bé nói chuyện thì xung quanh đều là lửa, trong nháy mắt lửa đã vây lấy anh ba. Bé vội vàng tiến lên thì phát hiện mình bị bức tường vô hình chặn lại, chỉ có thể nhìn anh ba biến mất trong đám lửa.

Chúc Chúc mơ đến khúc này thì giật mình tỉnh lại, bé bật dậy, sợ hãi vỗ vỗ ngực, nhanh nhẹn xuống giường, chân nhỏ chạy về phía phòng anh ba.

"Anh ba, Chúc Chúc vào nha."

Bé nói xong thì mở cửa đi vào, thấy anh ba nằm trên giường. Bé dựa gần lại thì anh ba không để ý tới bé. Bé giơ tay nhỏ sờ trán anh ba thì cảm thấy rất nóng.

Mơ thành thật rồi?

Chúc Chúc thoáng bối rối, đôi mắt to rưng rưng nước, bé không muốn anh ba như vậy, bé lập tức nghĩ đến anh cả.

Bé xoay người chạy ra khỏi phòng, trực tiếp chạy về phòng của anh cả, vừa chạy vừa kêu to...

"Anh cả, không hay rồi! Không hay rồi! Anh ba chín rồi!"