Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 31: Xem phim




Cố Thanh Diên ở trong phòng sách, nghe thấy giọng em gái thì đặt sách xuống, nhìn sang.

"Anh cả ơi, Chúc Chúc nhớ ba mẹ."

Đầu Chúc Chúc ló ra từ sau khe cửa, nhìn vào bên trong.

Cố Thanh Diên đứng dậy đi đến: "Vậy anh cả đưa em đi thăm ba mẹ nhé."

Anh bảo bé đợi ở cửa một chút, anh đi nói chuyện với em hai và em ba, thấy họ cũng muốn đi thăm nên cũng đưa họ đi cùng.

Chúc Chúc đi cùng gia đình ra ngoài, ngồi lên xe, lần này bé muốn nắm tay anh ba nên thử thăm dò vươn tay nhỏ của mình chạm vào tay của ảnh.

Bé nghĩ anh ba sẽ tránh né nhưng không ngờ là anh ba vẫn để yên cho bé nắm, bé cảm thấy vui vẻ ngay.

Anh ba đối xử với bé không giống như trước nữa!

Chúc Chúc nghĩ về điều này thì cười "ha ha ha" ra tiếng.

Cố Thanh Diệu nghe tiếng cười bên cạnh, liếc mắt nhìn qua, thực sự không biết bé rắc rối này đang cười cái gì.

...

Mười mấy phút sau.

Chúc Chúc được chị hai dẫn ra khỏi xe, bé nhìn lên bệnh viện mà bé không thích, vừa nhìn một cái thì bé càng muốn làm ba mẹ sớm rời khỏi nơi này hơn.

Bé nắm tay chị hai, đi đến phòng bệnh nơi ba mẹ đang ở.

"Ba ơi, mẹ ơi, Chúc Chúc đến rồi, con sẽ đưa ba mẹ về nhà."

Chúc Chúc nhấc chân ngắn bước tới giường bệnh, lấy ra lá bùa, dán lên từng người, bé thấy lá bùa dần trở nên trong suốt, sau đó biến mất trên cơ thể ba mẹ.

Bé biết rằng việc đưa ba mẹ về nhà sẽ không còn xa nữa.

...

Chúc Chúc ở lại phòng bệnh với ba mẹ được một lúc thì bé nói ở đây lâu sẽ làm phiền ba mẹ nên muốn về.

Bé đi cạnh chị hai và cùng mọi người đi đến xe.

"Chị hai, có Thỏ Dễ Thương ở đây, nó làm gì ở đây vậy?"

Cố Thanh Uyển nghe em gái nói, nhìn vào hướng bé chỉ thì thấy trên tường của nơi đậu xe có một tấm áp phích tuyên truyền phim điện ảnh.

Cô chăm chú nhìn vào tấm áp phích đó: "Chúc Chúc à, bộ phim hoạt hình mà em xem đã được chuyển thành phim điện ảnh rồi, em có muốn đi xem không?"

"Muốn xem ạ."

Chúc Chúc không biết phim điện ảnh là gì, nhưng bé biết mình có thể xem "Thỏ Dễ Thương" rồi, lập tức vui mừng giơ lên tay nhỏ, bày tỏ bé muốn đi xem.

Cố Thanh Uyển thấy em gái đã rất muốn đi, cô nói với anh cả và em ba là cô sẽ dẫn Chúc Chúc đi xem phim.

Cố Thanh Diên nghe xong, nhìn vào đồng hồ, anh biết gần đây có một rạp chiếu phim: "Chúng ta cùng đi đi."

Chúc Chúc thấy anh cả và chị hai đều nói muốn đi, bây giờ chỉ còn anh ba chưa nói gì, bé nhìn anh ba với đôi mắt to: "Anh ba, anh thì sao ạ? Đi nha?"

Cố Thanh Diệu cảm nhận được ánh mắt của em gái, cậu nhìn vào tấm áp phích trên tường một chút, thực sự là một bộ phim trẻ con.

Cậu vừa nghĩ lắc đầu từ chối, cậu không muốn xem một bộ phim trẻ con như vậy nhưng nhìn thấy cả người em gái dán sát vào mình, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của em ấy nhìn cậu không chớp mắt.

"Anh ba, anh không đi hả?"

Chúc Chúc lại đến gần anh ba hơn một chút, đôi mắt lớn dùng sức chớp chớp, đặc biệt muốn anh ba đi cùng họ.

Cố Thanh Diệu bị đôi mắt to này nhìn chằm chằm, nuốt nước miếng, sau đó, gật đầu đồng ý.

Cậu không phải là bị bé rắc rối đánh bại, cậu đây là muốn giữ vững đội hình, muốn người một nhà có mặt đầy đủ.

"Anh ba, anh đã đồng ý rồi phải không? Tuyệt vời quá."

Chúc Chúc vui mừng giữ lấy tay anh ba, kéo cậu đi vào xe: "Anh ba, chúng ta nhanh chóng lên xe đi xem 'Thỏ Dễ Thương' thôi."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái hăng hái, cảm thấy mình hơi qua loa!

Cố Thanh Diên ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn thấy cả nhà đã ngồi ổn định, anh khởi động xe và lái ra ngoài.

Cố Thanh Uyển đang mua vé phim trên điện thoại di động, chọn vị trí xem phim tốt nhất.

Chúc Chúc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, càng ngày càng vui vẻ vì "Thỏ Dễ Thương" đang đợi bé đó.

...

Một lúc sau.


"Sắp tới rồi."

Cố Thanh Diên nhìn thấy rạp chiếu phim phía trước, quẹo xe vào trong, tìm được một chỗ đậu xe rồi dừng lại.

"Thỏ Dễ Thương, Thỏ Dễ Thương, Thỏ..."

Chúc Chúc lôi kéo tay chị hai xuống xe, miệng nhỏ liên tục gọi tên nhân vật bé thích.

Cố Thanh Uyển dẫn mọi người đi thang máy lên chỗ xem phim.

"Chị hai, ở đây có nhiều người quá."

Chúc Chúc bước ra khỏi thang máy, nhìn chỗ náo nhiệt này. Bé còn thấy có rất nhiều bạn nhỏ nữa, bỗng dưng bé nghĩ rằng nơi gọi là rạp chiếu phim chắc cũng giống như một công viên giải trí cho trẻ em. Bé thích nơi này rồi đấy.

Cố Thanh Uyển để ba người bọn họ ngồi nghỉ ngơi ở gần đó, đợi cô đi lấy vé xem phim.

"Chị hai, bái bai, chị mau về nha ~"

Cố Thanh Uyển nhìn em gái vẫy tay về phía mình, thấy bé đáng yêu, cô cười và đáp lại: "Ừm, chị hai sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."

Chúc Chúc ngồi trên sofa ở đó, lắc lư đôi chân ngắn, mắt to nhìn chỗ này chỗ kia, bé cảm thấy mới lạ với tất cả mọi thứ xung quanh đây.

"Anh cả, anh ba, mau nhìn bên kia đi, chỗ giấy nhiều màu đó sáng lên á, còn đằng kia..."

Cố Thanh Diệu cảm thấy cánh tay mình bị kéo bởi một bàn tay nhỏ, chủ nhân của bàn tay này khi thấy gì đó thú vị là bé lại hưng phấn và dùng sức lắc, làm cả người cậu cũng lắc theo.

Bé rắc rối này không thể yên tĩnh tí sao?

Cậu hơi nhức đầu, đỡ trán, ánh mắt nhìn sang một bên, tạm thời không muốn quan tâm đến bé rắc rối này.

Cố Thanh Diên nghiêm túc ngồi bên cạnh em gái, giải thích cho bé những điều bé không biết: "Chúc Chúc nè, tờ giấy nhiều màu đó sáng lên là vì có đèn phía sau, và nhân vật mà em nói là người ta chiếu lên đó, còn cái kia..."

Chúc Chúc nghe anh cả nói, những thứ đó nghe có vẻ rất thú vị, đôi mắt bé càng lúc càng sáng, rạp chiếu phim này thực sự là một nơi quý báu.

Bé nhìn anh cả dịu dàng giải thích cho mình nên không ngần ngại hỏi anh về những thứ mà bé đã thấy nhưng không biết là gì, hỏi hết mọi thứ.

Cố Thanh Diên cười khẽ, nhìn bé con không biết khách sáo với anh và rất vui lòng giải đáp từng câu hỏi cho bé.

Sự tương tác giữa họ cùng với giá trị nhan sắc không thấp của họ, đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

"Ý, hai người này là ngôi sao à? Cả hai đều là kiểu người mình thích, ưng quá chừng."

"Bé kia có phải là thiên thần nhỏ không? Làm sao lại đáng yêu thế? Trái tim thiếu nữ của bà cô già tôi đây sắp bị sự đáng yêu đó làm tan chảy rồi!"

"Kiếp trước nhà họ có công cứu vớt dải ngân hà sao? Giá trị nhan sắc thần tiên này làm tôi muốn chết luôn đây nè, còn có cả viên sữa đáng yêu như vậy, đối với một nhan cẩu (*) như tôi mà nói, đây quả thực đúng là thiên đường."

(*) Nhan cẩu: tín đồ yêu gương mặt đẹp, hay còn gọi là nhan khống, mê trai mê gái đồ đó.

"Xin hỏi ở đâu có thể nhận được em gái đáng yêu như vậy?"

...

Cố Thanh Uyển cầm vé quay lại thì thấy hầu hết mọi người đều đang nhìn chăm chú về một hướng.

Cô không cần phải nghĩ cũng biết, chắc chắn là họ đang nhìn mấy người anh cả rồi, tình huống như vậy đã từng xảy ra trước đây.

Cô cảm thấy hơi bất đắc dĩ, đến bên họ và ngồi xuống: "Em đã xem thời gian rồi, còn 20 phút nữa mới bắt đầu. Chúng ta vẫn có thể nghỉ ngơi thêm chút nữa."

"Chị hai, chị có thể cho Chúc Chúc xem tờ giấy trên tay chị được không?"

Chúc Chúc chỉ vào tay của chị hai, bé rất muốn biết vé phim nhìn như thế nào.

"Cho em." Cố Thanh Uyển rút ra một tấm vé phim và đặt vào bàn tay nhỏ của em gái.

"Wow ~"

Chúc Chúc nhận lấy tấm vé xem phim, cảm thấy nó trơn trơn, sờ sờ rất đã, bé dùng hai bàn tay nhỏ của mình để sờ loạn tấm vé phim đó: "Sờ thích lắm ạ."

Bé nghiên cứu tấm vé xem phim một chút, sau đó trả lại nó cho chị hai: "Chị hai, chị giúp Chúc Chúc bảo vệ tụi nó nha."

Cố Thanh Uyển cười: "Ừm, chị chắc chắn sẽ bảo vệ tụi nó thật tốt."

"Thơm quá."

Lúc này, một hương thơm phức tiến vào trong mũi nhỏ của Chúc Chúc, bé ngửa đầu nhỏ lên, muốn ngửi hương thơm này kỹ hơn.

Bé thấy một cô bé được mẹ dẫn đi qua trước mặt bé. Cô bé kia đang ôm một cái thùng trong ngực, bên trong chứa thứ gì đó vàng óng ánh, hương thơm dường như là bay ra từ đó.

Cố Thanh Diên thấy em gái nhìn chăm chú vào bỏng ngô, người nọ cũng đã đi xa, mà ánh mắt của bé vẫn dõi theo hướng đó, anh đứng dậy: "Chúc Chúc, anh cả đưa em đi mua bỏng ngô."

"Hả? Thì ra mùi thơm kia gọi là bỏng ngô (*) à, hoa hoa cũng có thể thơm như vậy ạ, nó khác hoàn toàn so với loại hoa mà Chúc Chúc thường thấy."

(*) Bỏng ngô trong tiếng trung là 爆米花 - Bạo Mễ Hoa nên Chúc Chúc hay gọi là hoa hoa.

Cố Thanh Diên nghe lời em gái nói, rõ ràng là con bé đã hiểu nhầm, anh cười và giải thích cho bé là hai thứ đó hoàn toàn khác nhau.

Ban đầu Chúc Chúc đã sẵn sàng chuẩn bị ăn hoa rồi, trong đầu bé còn nảy ra ý tưởng tại sao không được ăn hoa cùng với lá, giờ đây sau khi nghe anh cả giải thích như vậy, bé hiểu ra ngay.

"Ăn ạ, Chúc Chúc muốn ăn loại hoa này."

Cố Thanh Diên sửa lại: "Chúc Chúc, đây là bỏng ngô, em nhớ kỹ nha."

Anh kéo lấy bàn tay nhỏ của em gái, hỏi hai đứa em còn lại có muốn ăn bỏng ngô không, hay có muốn ăn thứ gì khác không.

Cố Thanh Uyển lắc đầu: "Em cũng không cần ạ. Anh đưa Chúc Chúc đi ăn là được rồi."

Cố Thanh Diệu lắc đầu, đây đều là thứ mà chỉ có trẻ con mới thích ăn, cậu không còn là trẻ con nữa nên không làm những việc ngây ngô như vậy.

Cố Thanh Diên gật đầu đã hiểu, bảo họ đợi ở đây một lúc, anh ấy dẫn em gái đi mua bỏng ngô.

Chúc Chúc vẫy vẫy tay nhỏ với chị hai và anh ba vẫn còn ngồi lại: "Anh chị ngoan ngoãn đợi Chúc Chúc trở lại nhé ~ đừng đi lung tung, nếu đi lạc thì Chúc Chúc và anh cả sẽ buồn đó."

"Được, chị sẽ ngồi ngoan chờ em." Cố Thanh Uyển vẫy tay với em gái và đáp lại lời nói của bé.

Cố Thanh Diệu nhẹ nhàng gật đầu, chỉ có bé rắc rối mới đi lung tung thôi.

Dù trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoan gật đầu đáp lại em gái.

Chúc Chúc thấy cả hai người đều đồng ý liền nắm lấy tay của anh cả, nhảy tung tăng về phía đó: "Hoa hoa thơm, Chúc Chúc đây rồi."

Cố Thanh Diên nghe em gái lại nói sai, anh cũng sửa lại: "Chúc Chúc, đó là bỏng ngô."

Chúc Chúc nhón chân, hai bàn tay nhỏ của bé bám trên quầy, bé cố gắng nhìn vào bên trong, muốn biết có gì ngon.

Cố Thanh Diên nhìn em gái bám lên quầy, hai chân ngắn ngủn đang nhảy nhảy, làm cả thân hình nhỏ nhắn nhướn lên, miễn cưỡng có thể nhìn thấy bên trong.

Anh cúi xuống và ôm em gái lên: "Chúc Chúc, ngoài bỏng ngô ra em còn muốn ăn gì nữa không?"

Chúc Chúc cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bên trong. Bên trong quầy có rất nhiều rất nhiều đồ ăn, bé nuốt nước miếng, tay nhỏ nâng lên, cách không khí sờ qua đồ ăn bên trong một lượt.

Cái nào bé cũng yêu, đều muốn chúng nó chui vào trong bụng nhỏ của mình, bé biết không thể chỉ thích một cái, nếu không những món ngon khác sẽ buồn.

Cố Thanh Diên nhìn vào động tác của em gái, cùng với biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của bé, sao lại cảm giác như bé đang ngắm giang sơn vậy cà.

Một giây sau, anh nhận được câu trả lời của em gái làm cho anh phải nhíu mày.