Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 21: Nằm mơ




Chúc Chúc cảm thấy chân của mình bị gì đó, bé thử mấy lần rồi mà vẫn không đứng dậy được. Bé cảm giác như chân mình mềm nhũn, mềm như kiểu không có chân vậy.

Bé thả đồ ăn vặt trong tay xuống, dùng hai tay nhỏ chống lên sofa để kéo người mình di chuyển từng chút từng chút một về bên kia.

"Anh cả ơi, tiêu rồi! Chân của Chúc Chúc mất rồi!"

Cố Thanh Diên đang sửa sang đồ trong bếp, nghe được em gái hoảng hốt nói là mất chân rồi.

Anh sợ đến mức không nghĩ được gì, bỏ hết mọi chuyện đang làm rồi chạy về phía em gái đang ở phòng khách.

"Chúc Chúc, chân em bị sao? Mau đưa anh cả xem nào?"

Anh lo lắng cho rằng em gái ngã nên chân bị thương, còn là bị thương rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi mất hết cảm giác.

Chúc Chúc nhìn anh cả đi đến, chỉ vào chân mình: "Anh cả, là chân này. Chúc Chúc muốn động mà không động được."

Cố Thanh Diên ngồi xuống bên cạnh em gái, kiểm tra chân mà em gái chỉ, anh thử đưa tay khẽ chạm một chút.

Anh lập tức nghe thấy em gái nói có cảm giác kỳ lạ: "Chúc Chúc, em cảm thấy châm chích phải không? Còn có cảm giác...."

Chúc Chúc nghe lời anh cả nói, gật đầu thật mạnh: "Đúng ạ, là cảm giác mà anh nói."

Sau khi Cố Thanh Diên xác nhận thì thở phào một hơi. Em gái ngồi lâu quá nên bị tê chân thôi, may là không có chuyện gì lớn.

Sau đó anh nhẹ nhàng xoa bóp chân kia cho em gái một chút.

Những động tác xoa bóp làm cho Chúc Chúc cảm thấy rất thoải mái, bé dựa về phía sau, nghiêm túc hưởng thụ dịch vụ xoa bóp của anh cả.

Cố Thanh Diên nhìn vẻ mặt thích ý của em gái, trong mắt không giấu được dịu dàng: "Chúc Chúc thử cử động chân lại xem sao."

"Dạ."

Chúc Chúc nghe lời động động chân mình, nhướng chân mày, nhìn anh cả bằng cặp mắt sáng bừng: "Wow! Thật thần kỳ, chân quay lại rồi. Anh cả giỏi quá đi."

Cố Thanh Diên nhìn em gái nhỏ giơ ngón tay cái lên với mình, cười xoa đầu bé: "Bé ngốc, em ngồi một tư thế trong thời gian dài nên chân bị tê đấy, không phải là mất chân đâu."

"Ồ... Thì ra là vậy."

Chúc Chúc nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía đồ ăn vặt, bé thiếu chút nữa là quên mất mình định làm gì.

Bé nắm lấy đồ ăn vặt, đưa về phía trước mặt anh cả: "Anh cả, cái này ngon lắm đó. Chúc Chúc muốn mang đồ ăn ngon cho anh."

"Chúc Chúc, anh cả không...."

Cố Thanh Diên nhìn miệng nhỏ của em gái bĩu ra, câu nói được một nửa liền dừng lại, bộ dạng này của em gái là nếu anh không ăn em sẽ khóc cho anh xem.

Anh vội vàng duỗi tay, cầm miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng: "Ừm, ngon lắm."

Chúc Chúc lập tức cười tươi: "Ngon thì anh ăn nhiều một chút đi."

Tay nhỏ của bé kéo tay anh cả, để lòng bàn tay của anh hướng về phía mình, bé đổ khoai tây chiên mỹ vị lên bàn tay đó.

"Anh cả ơi, cho anh ăn những thứ này nè. Chúc Chúc cũng mang đồ ăn ngon cho chị hai và anh ba đây."

Cố Thanh Diên nhìn em gái nói xong thì rời đi và chăm chú bóng dõi theo dáng nhỏ bé đã đi xa của bé mấy giây.

Sau đó anh cúi đầu nhìn mấy miếng khoai tây chiên trong tay, cầm một miếng lên ăn, càng ăn càng thấy ngon.

Anh đứng dậy vừa đi vừa ăn, về phòng bếp tiếp tục công việc lúc nãy chưa làm xong.

Chúc Chúc ôm đồ ăn vặt trong lòng, bước nhanh về phía phòng của chị hai, cho chị hai đồ ăn ngon.

"Chị hai, Chúc Chúc đến đưa đồ ăn ngon cho chị đây."

Cố Thanh Uyển ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn sang: "Hả? Mang đồ ăn ngon gì vậy?"

Chúc Chúc đến trước mặt chị hai, giơ đồ ăn vặt trong tay đến trước mặt cô: "Chị hai, là cái này này, anh cả ăn rồi cũng nói là ngon."

Bé bảo chị hai duỗi tay ra rồi đổ đồ ăn vặt ngon này lên tay chị: "Chị hai, cái này ngon lắm đấy, chị phải ăn nhiều vào nha."

"Đủ rồi, đủ rồi."

Cố Thanh Uyển bảo em gái có thể dừng lại rồi, cô không cần nhiều như vậy: "Chúc Chúc, cái kẹo này cho em, xem như là chị đổi với em nha."

"Dạ chị."

Chúc Chúc cười nhận kẹo: "Vậy Chúc Chúc đi đây."

"Được."

Cố Thanh Uyển cười với quả bóng nhỏ nhỏ kia, nhanh chóng giải quyết đồ ăn vặt em gái cho, rồi tiếp tục công việc đang làm.

Chúc Chúc đến cửa phòng của anh ba, giơ tay nhỏ lên gõ cửa: "Anh ba, anh ba, Chúc Chúc mang đồ ăn ngon cho anh nè, anh ba..."

Bé rất muốn kéo gần quan hệ với anh ba, muốn giành hết đồ tốt cho anh.

"Cạch... Cạch..." Cánh cửa phòng mở ra.

Chúc Chúc lập tức ngẩng đầu, nhìn anh ba phía sau cánh cửa, tay nhỏ của bé đưa cả gói đồ ăn vặt đến: "Anh ba, cho anh đồ ngon nè."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái đang cười ngu ngơ, rồi nhìn túi đồ ăn vặt trong tay bé, biết mình phải nhận túi đồ ăn vặt đó, nếu không thì bé phiền phức này chắc chắn sẽ ở lỳ chỗ này không đi.

Chúc Chúc thấy anh ba duỗi tay ra cầm đồ ăn vặt của bé, sau đó thì đóng cửa lại.

Chúc Chúc thấy đồ ăn vặt của mình được cầm đi thì lập tức nở nụ cười, cả người bé dán sát lên cửa, nói với người bên trong: "Anh ba nhớ phải ăn hết đó nha."

Bé áp tai lên cửa muốn nghe động tĩnh ở bên trong, sau khi đợi mấy giây, bé tin rằng anh ba đã nghe thấy lời nói của mình thì vui vẻ nhảy chân sáo đi về phía phòng khách.

...

Ban đêm.

Cố Thanh Diệu rửa mặt xong, xoa xoa mắt, lên giường tắt đèn đầu giường chuẩn bị đi ngủ.

"Hi hi."

Hả?

Cố Thanh Diệu nghe thấy tiếng cười khe khẽ, nghi ngờ liệu có phải mình nghe nhầm không, cậu lại nghiêm túc lắng nghe thì không nghe thấy tiếng cười trước đó nữa.

Cậu cảm thấy là do bản thân mình quá nhạy cảm, nằm xuống kéo mền lên, vừa mới nhắm mắt thì cảm thấy có vật thể mềm mại dựa vào, cậu lập tức duỗi tay bật đèn đầu giường.


"Anh ba ơi, Chúc Chúc đến đưa ấm áp cho anh."

Cậu thấy trong mền của mình lộ ra một cái đầu xù nho nhỏ, thấy bé phiền phức đó đang nằm trong ngực mình, đôi mắt to tròn sáng long lanh đang nhìn chằm chằm cậu.

Chúc Chúc nhân lúc anh ba đi rửa mặt mà lặng lẽ chạy vào phòng của anh ba, bé đã nghĩ ra cách hoàn thành nhiệm vụ như thế nào rồi.

Bé nhớ lúc trước khi chị hai ôm bé thì có nói bé mềm mại ấm áp như cái lò sưởi nhỏ. Bé muốn tặng cho anh ba ấm áp như vậy nên chủ động ôm anh ba.

Cố Thanh Diệu khẽ cau mày, nhìn em gái nằm trong ngực cười ngây ngô với mình, cậu có chút đau đầu, nắm sau cổ áo ngủ của em gái, nhấc em gái dậy.

Cậu xách em gái đi về phía cửa phòng.

Chúc Chúc biết tiếp theo mình sẽ ở nơi nào, bé vội vàng ôm chặt anh ba, giơ con thỏ bông mà bé mang sang cùng mình lên trước mặt anh ba.

"Anh ba, Chúc Chúc mang theo thỏ bông, như vậy buổi tối anh ba sẽ không lạnh nữa."

Cố Thanh Diệu dừng bước, nhìn con thỏ bông được đưa ra trước mặt mình, lại nhìn em gái đang chớp chớp mắt với mình, tầm mắt dừng lại mấy giây, sau đó lại tiếp tục bước về phía cửa phòng.

"Anh ba, anh ba."

Chúc Chúc bắt đầu sốt ruột, bé không thể ra khỏi phòng của anh ba, bé còn phải mang lại ấm áp cho anh ba nữa.

Cố Thanh Diệu cảm thấy sức nặng ở cánh tay nhiều hơn nên dừng bước về phía trước, nghiêng đầu thấy em gái giống như gấu Koala ôm chặt cánh tay cậu, bé giống như sợ mình bị bỏ xuống nên dùng cả hai chân nhỏ bám vào cánh tay cậu và ôm cậu cứng ngắt.

Chúc Chúc vì không để anh ba vứt mình ra ngoài nên bé co cả người lại, hai tay nhỏ ôm chặt, còn không yên tâm mà kẹp chặt hai chân.

"Anh ba, Chúc Chúc không đi, không đi. Chúc Chúc muốn mang cho anh ba cảm giác ấm áp, Chúc Chúc biết anh ba sợ tối nên muốn ở bên cạnh anh ba. Anh ba không sợ, không sợ nha."

Cố Thanh Diệu nghe vậy cau mày, cái gì? Cậu sợ tối? Sao ngay cả cậu cũng không biết? Quỷ nhỏ phiền phức này cũng lắm lý lẽ thật.

Chúc Chúc thấy anh ba không có biểu hiện gì khác, nhìn tay ảnh đã đặt trên chốt cửa rồi.

Bé kẹp chặt hai chân hơn nữa, dùng sức lắc đầu nhỏ: "Không đi, không đi, Chúc Chúc không đi."

Cố Thanh Diệu mở cửa mang "phụ kiện đeo tay" rũ rũ ở ngoài cửa, muốn rũ bé xuống.

Sau khi cậu thử mấy lần đều không thành công thì dùng một cánh tay khác nắm lấy sau cổ áo em gái, muốn kéo bé xuống.

"Ưm... Không muốn, Chúc Chúc không muốn xa anh ba."

Chúc Chúc nhắm chặt hai mắt, chân tay đều dùng lực ôm chặt lấy cánh tay của anh ba, cho dù có chuyện gì bé cũng quyết không buông tay.

Cố Thanh Diệu nhìn em gái dính chặt không buông, bây giờ cậu đã rất buồn ngủ rồi, trên cánh tay là cảm giác mềm mại, chỉ cần cậu không để ý là hoàn toàn có thể bỏ qua sự tồn tại của quỷ nhỏ phiền phức này rồi.

Cậu để cửa khép hờ trước, nghĩ chắc lát nữa em gái thấy chán sẽ tự rời đi.

Chúc Chúc vẫn luôn ôm chặt cánh tay anh ba không buông, mãi cho đến khi bé cảm thấy mềm mại, lại qua một lúc bé mới hơi hé hé một mắt ra quan sát xung quanh.

Bé thấy mình đã ở trên giường, bên cạnh là anh ba đang nằm. Bé mở hai mắt ra, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh ba, nằm sấp người nhích tới một chút, nghe được tiếng hít thở đều đều của anh ba thì cười mỉm.

"Chúc anh ba ngủ ngon."

Chúc Chúc nói nhỏ bên tai của anh ba, khẽ đặt con thỏ bông vẫn luôn cầm trong tay vào bên cạnh gối của anh ba.

"Thỏ nhỏ, em phải ở bên cạnh anh ba với chị đó."


Bé vừa nói vừa bò dậy, tắt đèn đầu giường.

Sau đó, Chúc Chúc chui vào trong mền, ôm chặt cánh tay anh ba, đặt khuôn mặt mũm mĩm lên gối. Bé thầm nghĩ là cả người mình mềm thế này nhất định có thể mang đến ấm áp cho anh ba, bé nghĩ một chút rồi ngủ.

....

Đêm khuya.

Rất, rất... Khó chịu?!

Chân mày Cố Thanh Diệu vẫn luôn cau lại, cậu cảm thấy ngực mình hơi khó chịu, cậu mơ thấy mình bị một con quái vật to lớn đuổi theo, cậu cố gắng chạy khỏi nó nhưng trong lúc hoảng loạn thì chạy vào một ngõ cụt.

Cậu nhìn con quái vật to lớn đó cách mình ngày càng gần, khi con quái vật đến gần cậu, cậu nghe thấy con quái vật phát ra những tiếng gọi "anh ba" rất quen thuộc.

Cố Thanh Diệu mơ đến đây lập tức hoảng sợ mở mắt ra, cậu nhìn xung quanh một vòng, sau đó lập tức hiểu được tại sao mình lại ngủ khó khăn và khó thở như vậy.

Cậu thấy em gái nhỏ nằm bò cả người lên ngực cậu mà ngủ, ngón tay còn để trước miệng, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm mê sảng.

"Anh ba... Anh ba... Suỵt suỵt..."

Chúc Chúc chép miệng, quay đầu tiếp tục ngủ.

Cố Thanh Diệu nhìn em gái ngủ say, nhờ ánh trăng nhàn nhạt chiếu từ cửa sổ mà nhìn rõ tình hình hiện tại như thế nào. Dưới ánh sáng của trăng, cậu cảm thấy da của em gái càng trắng hơn, giống như búp bê sứ vậy.

Cậu bất giác duỗi tay khẽ chọc chọc vào mặt nhỏ phúng phính kia, ngón tay vừa ấn vào là đã lõm xuống.

Đầu ngón tay trỏ của cậu dừng mấy giây sau đó rời đi, thịt trên mặt bé lại giãn ra, còn hơi tự nhiên mà lung lay mấy cái, giống như thạch trái cây vậy.

Này, này quá mềm rồi!

Cố Thanh Diệu nhịn suy nghĩ muốn chọc tay vào khuôn mặt phúng phính kia lần nữa, xách sau cổ áo em gái dậy, trong nháy mắt hô hấp của cậu thông thuận hơi rất nhiều.

Cậu từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng mang em gái ra ngoài cửa, chuẩn bị đưa bé về phòng của mình, trong lúc đó nhất định không thể để bé tỉnh dậy, nếu không bé lại quấn lấy cậu không buông.

"Anh ba, Chúc Chúc bảo vệ anh... Anh, phì phì... Không sợ, Chúc Chúc đến..."

Cố Thanh Diệu nghe thấy giọng nói mớ và giọng cười ngu ngơ của em gái, cậu xách bé lắc lắc mấy cái, xác nhận bé vẫn ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bước đi, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng một bước thì nghe thấy giọng nói như muốn khóc của em gái.

"Hu hu... Anh, anh ba..."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái nhíu chặt đôi mày nhỏ, bé hơi há miệng như là sẽ tỉnh dậy, mở mắt là khóc bất cứ lúc nào thì lập tức quay lại. Ngay sau đó mày của em gái cũng không còn nhíu nữa, miệng nhỏ cũng không há ra, bé khôi phục bộ dạng lúc đầu.

Sau đó mấy giây cậu lại mang em gái bước ra khỏi cửa một lần nữa thì bộ dạng lúc trước của em gái lại xuất hiện.

"Hu, hu hu... Anh ba... Anh ba..."

Cố Thanh Diệu nghe xong lại lập tức lùi lại, em gái cũng lập tức trở lại bình thường.

Cậu không tin, cảm thấy không thể đúng lúc như vậy được. Cậu lại bước ra như lúc trước, em gái lại có biểu cảm giống như lúc trước, chốc muốn khóc, chốc lại trở về bình thường, chốc lại muốn khóc, chốc lại bình thường.

Cố Thanh Diệu: "..." Quỷ nhỏ phiền phức này cố ý đúng không!

Khóe miệng Cố Thanh Diệu co rút, cậu nhấc một cánh tay khác véo vào một bên mặt phúng phính của em gái, nắm thịt trên má bé lắc lắc mấy cái.

Động tác véo véo, lắc lắc của cậu mạnh hơn chút, thấy em không những không tỉnh mà còn bật cười ngây ngô.

Quỷ nhỏ phiền phức nhà mình là heo à? Trêu như này cũng không tỉnh lại?

Cố Thanh Diệu lắc đầu ngao ngán, đóng cửa kẹp em gái quay về, khom người đặt bé xuống giường, đắp mền cho bé, sau đó, đặt một chiếc mền đã gấp gọn vào bên cạnh bé, dùng nó làm “ranh giới” giữa cậu và bé.

Cậu ngủ ở bên trái, em gái ngủ ở bên phải, không cần đụng phải bé là tốt rồi.

Sau khi Cố Thanh Diệu sắp xếp tất cả xong, thì nằm xuống, nhanh chóng nhắm mắt ngủ.

Hử? Chân...

Cố Thanh Diệu cắn răng mà ngủ nhưng cũng không yên. Cậu lại mơ giấc mơ không tốt lắm. Lần này là một con quái vật khác đuổi theo cậu, sau khi cậu bị con quái vật đuổi kịp thì bị đá một cái bay ra ngoài.

Cậu khó chịu tỉnh dậy, mở mắt chớp chớp mấy cái, cậu cảm thấy một bên mặt hình như có cái gì mềm mềm đang đạp lên.

Ưm? Chân?!

Cố Thanh Diệu duỗi tay bỏ vật thể mềm mại đó từ bên mặt mình xuống, nhìn chằm chằm vào đó, thì ra là chân nhỏ của em gái.

Cậu ngồi dậy, thấy mền che hết cả người em gái rồi, tư thế ngủ hình chữ "đại" (大) của bé rất hào phóng, hoàn mỹ vượt qua "ranh giới" mà cậu sắp xếp, cả người bé nghiêng vẹo, chân hướng về phía cậu.

Quỷ nhỏ này, bình thường không ngoan ngoãn thì thôi đi, sao đến cả lúc ngủ cũng không ngoan vậy chứ.

Cố Thanh Diệu nghĩ thầm trong lòng, nhịn xúc động muốn ném em gái ra ngoài, chỉnh lại tư thế ngủ cho bé, đắp mền, sắp xếp "ranh giới" một lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm ngủ.

...

Hồi lâu.

Cố Thanh Diệu lại lại lại tỉnh dậy, chân của em gái lại lại lại đạp vào mặt cậu, tư thế lần này khác với những tư thế lần trước.

Một chân khác của em gái đè lên bụng cậu, quan trọng là cái chân nhỏ ở bụng kia cứ mấy giây thì đá một cái.

Cậu gạt chân em gái ra khỏi người, lập tức ngồi dậy, nhìn em gái đang ngủ say sưa, gân xanh trên trán giật giật.

Quỷ nhỏ phiền phức này quả nhiên danh bất hư truyền.

Cậu duỗi tay định xách em gái ném ra ngoài thì nghe được giọng nói non nớt, cánh tay cậu duỗi ra được một nửa ngừng lại.

"Anh ba... Chúc Chúc bảo vệ anh, ta, ta, ta... Xấu xa biến hết đi... Hi hi, ken két..."

Cố Thanh Diệu nghe âm thanh phát ra từ miệng nhỏ của em gái, lại thêm động tác khua chân múa tay, cậu hơi cong khóe miệng, với tay nhỏ chân ngắn này của bé mà còn muốn bảo vệ cậu.

Bỗng nhiên cậu lóe lên một suy nghĩ, cảm thấy bị bé con đáng yêu quan tâm bảo vệ cũng là cảm giác không tồi, trong lòng cậu như có dòng nước ấm chảy qua.

Trong mắt Cố Thanh Diệu là ý cười nhàn nhạt, cậu chỉnh lại tư thế ngủ cho em gái, cất cái mền được gọi là "ranh giới" kia đi.

Cậu vừa nằm xuống không bao lâu thì lại ngồi dậy nhìn đủ kiểu dáng ngủ của em gái.

Cố Thanh Diệu kéo em gái đến gần, ôm bé vào trong ngực mình, như vậy thì em gái không thể lăn khắp giường, cũng không thể bày ra được tư thế ngủ kỳ quái nào nữa.

Sau khi cậu nằm xuống, trong ngực là một cục bông mềm mại, khắp ngực đều là hương sữa, trong tình huống như vậy cậu dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Miệng nhỏ của Chúc Chúc vô thức giương lên, treo lên nụ cười đầy thỏa mãn đáng yêu, như phản ứng vô thức bé rúc vào nơi ấm áp, sau khi chui vào vị trí thoải mái thì dừng lại, an tâm ngủ say.