Ngày hôm sau, Giang nhận được một chiếc điện thoại di động mới và tất cả phần mềm trong đó đều được dựa theo thói quen của cậu mà tải xuống.
Hơn nữa, WeChat và những thứ tương tự đều đã được đăng nhập, Lục Vô Túy thậm chí còn cẩn thận nhập lịch sử trò chuyện trên WeChat vào điện thoại mới - ngoại trừ Đào Ra Nam.
Tất nhiên, việc không nhập vào là bình thường.
Nếu thật sự nhập vào, Giang Hoài sẽ tự hỏi hắn có phải điên rồi không.
Lúc đầu cậu thực sự rất ngạc nhiên vì sao Lục Vô Túy lại tức giận.
Nhưng dần dần, cậu hiểu ra, khi thích một người thì không có nhiều lý trí, nếu không thì sao trong phim truyền hình lại có nhiều tình tiết phi logic như vậy?
Sau khi hiểu mình được yêu, thật ra việc hiểu Lục Vô Túy cũng không khó đến thế.
Ngay cả khi Lục Vô Túy mang điện thoại mới đến và yêu cầu cậu xóa Đào Xuân Nam.
Giang Hoài cũng nhanh chóng xóa mà không hề do dự.
Bởi vì cậu xóa đi nhanh như vậy, cũng không có vẻ gì là bị ép buộc, Lục Vô Túy sửng sốt một lát, mãi đến khi Giang Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, Lục Vô Túy mới ho khan một tiếng, không thể kiềm chế được khóe miệng nhếch lên.
Chuyện này có thể nói là một bước ngoặt.
Gần một tháng sau, trong nước truyền đến tin tức Đào Thanh Lị và Giang Dục sắp kết hôn, thiệp mời cũng được gửi tới Lục Vô Túy và Giang Hoài.
Rõ ràng họ là anh em nhưng thậm chí còn không đích thân đưa thiệp mời đám cưới.
Mà là qua email.
Nếu không phải công việc của Lục Vô Tuý phải thường kiểm tra hộp thư, không chừng hôn lễ đã qua được một tuần Giang Hoài còn không biết em ruột mình kết hôn.
Nhưng bản thân Giang Hoài cũng không thực sự muốn đi.
Bức ảnh cưới trên thiệp mời trong hộp thư, cô dâu và chú rể đều mỉm cười cứng ngắc. Hai người không phải cùng phong cách, Đào Thanh Lị đại tiểu thư tính khí thất thường, lần này phải chọn một chiếc váy công chúa màu trắng không hợp với mình chút nào, Giang Dục thiếu gia tính tình cũng không thua cô, nhưng cũng không mặc đồ đối lập với Đào Thanh Lị - chỉ là dáng người cậu ta tương đối gầy căn bản không thể chống đỡ nổi bộ đồ, trông giống như một đứa trẻ mặc quần áo của người lớn.
Giang Hoài nhìn hai người đang giả vờ vui vẻ trên màn hình.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Cậu quay sang Lục Vô Túy hỏi: “Giang Dục hình như còn chưa đến tuổi kết hôn, làm sao có thể kết hôn được?”
Lục Vô Túy không cho là đúng: “Tôi đoán là tổ chức hôn lễ trước, đợi đến khi đủ tuổi mới lãnh chứng.”
"Hả? Về sau còn có cơ hội hối hận sao?" Giang Hoài có chút nghi hoặc.
Lục Vô Túy khóe miệng nhếch lên, có lẽ cũng cảm thấy buồn cười: “Nhìn hoàn cảnh hiện tại của hai nhà bọn họ, khi Giang Dục đủ lớn để lãnh chứng, phỏng chừng cũng không đỡ hơn được bao nhiêu. Nếu hiện tại bọn họ chọn trói định cùng nhau, trừ khi một bên xoay chuyển tình thế đá bên kia rớt đày, nếu không thì sẽ không thể tách ra."
Mà hắn sẽ không cho bọn họ có cơ hội lật ngược tình thế.
Giang Hoài thấy hắn cười, chỉ cảm thấy nó kỳ kỳ.
Cứ như thể... cuộc hôn nhân của Giang Dục và Đào Thanh Lị có liên quan gì đó đến hắn.
Nhưng Lục Vô Túy suốt thời gian qua đều ở nước ngoài, lấy đâu ra thời gian để giải quyết chuyện trong nước?
Nhắc mới nhớ, Lục Vô Túy muốn thu thập là Giang Kỳ Dân và Giang Dục, còn Đào gia chỉ là vô tình gặp phải tai họa.
Nhưng đánh bậy đánh bạ lại trả thù việc Đào gia đã làm với Giang Hoài kiếp trước.
Bình thường Lục Vô Túy có thể sẽ cho Đào gia một ít trấn an cùng giúp đỡ, nhưng hiện tại biết được Giang Hoài từng có quan hệ Đào Ra Nam ở kiếp trước, hắn suy đoán, kiếp trước Giang Hoài chết ở Đào gia, Đào gia có lẽ chưa từng đối xử tốt đẹp với Giang Hoài.
Thế thì, gặp nạn thì gặp nạn đi.
Phỏng chừng trong một năm tới, cuộc hôn nhân giữa Đào Thanh Lị và Giang Dục sẽ trở thành chuyện cười trong giới
Lục Vô Túy hỏi: "Hiếm thấy có chuyện sôi động như vậy, em có muốn tham gia không? Em muốn đi thì chúng ta đi, nếu không muốn đi, thì chúng ta không đi."
Hắn hoàn toàn nghe theo Giang Hoài.
Nhưng Giang Hoài lại lắc đầu nói: "Tôi không đi."
Cậu đưa ra quyết định này gần như không chút do dự.
“Vì cái gì?” Lục Vô Túy có chút tò mò, “Em không muốn nhìn xem, những người ức hiếp em bây giờ biến thành bộ dạng gì sao?”
Giang Hoài sờ sờ cái bụng vốn đã nặng trĩu của mình: “Nếu ngồi máy bay, có thể sẽ không tốt cho con, họ không quan trọng bằng con của chúng ta.”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Vô Túy dịu lại.
Hắn ôm lấy Giang Hoài, sờ bụng Giang Hoài, phụ họa: “Đúng vậy, bọn họ không quan trọng bằng em và con.”
*
Dù không thể tham dự buổi lễ nhưng gia đình Chu Tiểu Ngải được mời và y đã trà trộn vào.
Vì thế Giang Hoài đã nghe được từ Chu Tiểu Ngải toàn bộ tin tức đám cưới của Giang Dục được.
(*Chắc kiểu giống Lê Dương Bảo Lâm đi đám cưới GinPu kkkk ở nhà vẫn được ăn cưới.)
Những người từng cười nhạo Giang Hoài bây giờ đều quay về Giang Dục.
[ Nghe nói có rất nhiều người tới đây xem hài, vốn dĩ tớ cũng không muốn tới, nhưng sau khi nghĩ lại những gì tên ngốc này đã làm, tớ vẫn tới đây. ]
[Tin buồn là bố tớ đi xã giao, còn tớ thì được xếp vào bàn trẻ em. ]
[Tin vui là bàn trẻ em rất gần cô dâu chú rể. ]
Giang Hoài tò mò hỏi:[ Là trẻ em như thế nào?” Dễ thương sao? ]
Trân tỷ cười gần chết: [Được rồi, tôi biết cậu sắp sinh con còn quan tâm đến trẻ con hơn, nhưng ngoài trẻ con ra, cậu không tò mò về em trai mình và vợ của cậu ta sao?Vừa nhìn thấy ảnh cưới Chu Tiểu Ngải gửi, mắc cười gần chết.]
Chu Tiểu Ngải nói: [ Ra rồi, cô dâu chú rể cuối cùng cũng ra rồi. ]
Chu Tiểu Ngải nói: [Tớ tuyên bố rằng trong số tất cả các đám cưới mà tớ đã tham dự, đây là cặp đôi không hợp nhau nhất mà tớ từng thấy. Uma, hahahaha. Không biết nói gì luôn á. ]
Một lúc sau, y gửi một bức ảnh.
Trong ảnh, rõ ràng là Đào Thanh Lị đang ôm cánh tay Giang Dục, nhưng vì Giang Dục quá gầy nên trông như thể cậu ta đang bị Đào Thanh Lị kéo đi.
Khuôn mặt hai người tối sầm, còn tệ hơn cả trong ảnh cưới.
Nhìn qua, giống như vừa đánh một trận sống còn ở hậu trường.
Nghĩ mà xem, với tính tình của hai người họ, không ai phục ai, bây giờ không đánh thì sau này cũng sẽ xảy ra đánh nhau.
Trong góc ảnh là Giang Kỳ Dân hốc hác, bên cạnh là Khương Tú mặt không biểu cảm, dáng vẻ không bằng lòng.
Chu Tiểu Ngải nói: [ cha tớ về, tớ hỏi được rất nhiều tin tức. ]
[Một là Đào gia cùng Giang gia liên hôn, hai nhà còn chưa có quyết định là để cho Giang Dục ở rể hay là gả Đào Thanh Lị mà tranh cãi không ngừng, vừa nãy nè Đào Thanh Lị với Giang Dục muốn đúm nhau ở phía sau luôn.]
Trân tỷ nói: ["Dm, dữ dội rồi. Hào môn của mấy cậu dữ dằn vậy sao?"]
[Nhà tui là gia đình khá giả, đừng có đem nhà tui gộp vô nha trời.] Chu Tiểu Ngải nhanh chóng từ chối, [ Một cái khác, có lẽ là chuyện giường chiếu hai người không hòa hợp, không thể có con, Đào gia mắng Giang Dục bất tài. Ê Giang Hoài, em trai cậu có bị bệnh liệt dương không? ]
Trân tỷ bị sốc: [Dm, cái này càng dữ dội hơn nè chèn. ]
Giang Hoài: […]
Sao mà cậu biết chuyện đó?
Chu Tiểu Ngải từ ba chấm của cậu đã nhìn ra sự bất đắc dĩ.
Chu Tiểu Ngải nói thêm: [Tớ đoán chắc không ít người nghị luận chuyện này, lần này Giang Dục và Đào Thanh Lị hoàn toàn mất hết mặt mũi. ]
Y cười nói: [Hôm nay đi xem náo nhiệt, dù sao cũng thấy vui vẻ. Nghĩ tới lúc Giang Hoài còn ở Giang gia, mời tui về dùng bữa còn phải xem sắc mặt em trai, vậy mà nó cũng có ngày hôm nay.]
Trân tỷ nói: [Quả thực là xứng đáng. ]
Hiện giờ luân hồi xoay chuyển, Giang Dục phải trải qua những gì Giang Hoài phải chịu.
*
Khi bụng của Giang Hoài được tám tháng, đã lớn đến mức không thể che đậy được nữa.
Trước đây người ta nhìn thấy cậu sẽ nghĩ cậu béo, nhưng bây giờ dù cậu có nói béo cũng không giải thích được tại sao bụng lại to như vậy.
Khi mang thai, một số người mang không chỉ tăng cân ở bụng mà còn bị phù nề, béo phì toàn thân, khi đi trên đường, người qua đường thậm chí có thể thắc mắc không biết người đó béo hay đang mang thai.
Nhưng Giang Hoài thì khác, cậu thuộc loại chỉ to bụng.
Lượng thịt nhỏ mà Lục Vô Túy nuôi ra có thể kéo dài đến tháng thứ ba của thai kỳ rồi không tăng lên nữa.
Suy cho cùng, việc đàn ông mang thai là tương đối hiếm.
Mặc dù Giang Hoài không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa, nhưng Lục Vô Túy vẫn không chịu được ý nghĩ cậu bởi vì mang thai mà phải chịu những ánh mắt kỳ lạ, hắn chịu không nổi.
Sau khi bàn bạc với Giang Hoài, Lục Vô Túy quyết định cho cậu nghỉ phép sớm.
Cứ như vậy, Giang Hoài lại một lần nữa xin nghỉ ở nhà.
Cậu cũng không ở nhà lâu, vì đã hẹn bác sĩ sinh mổ nên phải đến bệnh viện sớm để tiện cho việc kiểm tra và chờ mổ.
Đây là một thử thách lớn đối với Giang Hoài.
Nỗi sợ hãi bệnh viện đã ăn sâu vào xương tủy khiến cậu nhất thời không thể điều hòa được, nó giống như căng thẳng sau chấn thương tâm lý, trong đầu cậu đánh đồng hai từ “chết” và “bệnh viện”.
Dù đã cố gắng thuyết phục bản thân đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể làm được gì.
Bác sĩ sờ bụng cậu, thấy toàn thân cậu run rẩy, có chút kỳ quái: "Sao lại sợ hãi như vậy? Mấy lần trước không phải đều tốt sao?"
Bởi vì Giang Hoài biết lúc đó chỉ là kiểm tra, sẽ qua rất nhanh.
Nhưng bây giờ, cậu phải sống ở đây rất nhiều ngày và cảm giác như cơn ác mộng kiếp trước đang tái diễn.
Lục Vô Túy đã biết nguyên nhân nỗi sợ hãi của cậu, hắn chỉ cảm thấy đau lòng, không hề trách móc, vòng tay qua vai Giang Hoài, nói với Trâu Hiên: “Tôi sẽ an ủi em ấy, ngài kiểm tra một chút là được.”
Trâu Hiê sau khi khám cho cậu, vẫn cảm thấy không ổn, "Cậu ấy sợ phẫu thuật sao?"
“Không,” Lục Vô Túy dừng một chút, "Em ấy sợ bệnh viện, trước đây em từng có trải nghiệm không tốt ở bệnh viện."
"Vậy thì, cũng không có gì đáng ngạc nhiên," Trâu Hiên nói, "Nhưng tôi khuyên cậu nên an ủi cậu ấy càng sớm càng tốt. Dù là phẫu thuật gì, tâm trạng của bệnh nhân rất quan trọng. Nếu tâm trạng tốt thì khả năng sẽ tốt còn nếu tâm trạng không tốt khả năng miễn dịch sẽ giảm đi."
Lục Vô Túy ôm chặt Giang Hoài nói: “Được.”
Chờ Trâu Hiên ra khỏi phòng bệnh, Giang Hoài liền chui vào trong lòng Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy sờ sờ mặt cậu, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hắn không dám tưởng tượng những ngày cuối đời của Giang Hoài ở kiếp trước.
Mỗi lần nghĩ đến, điều hiện lên trong đầu là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Giang Hoài nằm trên giường, hơi thở yếu ớt đến mức khó có thể cảm nhận được lồng ngực lên xuống và các loại ống luồn vào trong cơ thể.
– Giống như khi Lục lão phu nhân qua đời.
Lòng Lục Vô Túy đau thắt.
Hắn hôn lên trán Giang Hoài, nhỏ giọng nói: “Bé ngoan, anh sẽ ở bên em.”
Giang Hoài sờ sờ bụng.
Lục Vô Túy ôm cậu, bọn họ một nhà ba người ôm nhau trên giường bệnh, Giang Hoài cảm nhận được từ trong lòng bàn tay của mình chuyển động của thai nhi cùng với hơi thở của Lục Vô Túy bên tai, dần dần ngừng run rẩy.
Cậu cảm thấy rất kỳ diệu.
Giống như chưa từng có khoảnh khắc nào như khoảnh khắc này, cậu dường như đã có một gia đình trọn vẹn.