Sau khi trở về từ nhà cũ Lục gia, thời điểm ngủ, Giang Hoài ở bên người Lục Vô Túy, nửa giờ đầu là thành thật chưa từng có.
Trước đó, mặc dù Lục Vô Túy đã đề ra không ít điều khoản.
Nhưng Giang Hoài chưa bao giờ từ bỏ đấu tranh.
Buổi tối hai người đi ngủ, Giang Hoài không bao giờ dừng lại.
Lục Vô Túy thỉnh thoảng có thể tìm thấy những gói đồ ăn vặt còn sót lại của Giang Hoài từ dưới chăn, và thỉnh thoảng còn có thể tìm thấy một cây cọ vẽ giấu trong gối của mình.
Cũng may cọ vẽ sạch sẽ.
Bằng không Lục Vô Túy thậm chí không thèm quan tâm đến phân phó của lão phu nhân, trực tiếp đem Giang Hoài cuống người vào chăn ném ra ngoài.
Tình huống thành thật hôm nay của Giang Hoài kết thúc sau khi hai người nằm được nửa tiếng.
Trời đã về khuya.
Trên đầu giường của hai người có một con thú bông mà Lục Vô Túy cho phép đặt lúc trước.
Lần đầu tiên, Giang Hoài không quay lưng lại với Lục Vô Túy, mà quay mặt về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Lục Vô Túy.”
Đã lâu lắm rồi Lục Vô Túy mới được gọi thẳng họ tên như vậy.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới, hôm nay ban ngày Giang Hoài gọi thẳng họ tên Đào Thanh Lị.
Tính tình của Đào Thanh Lị nổi tiếng là xấu trong vòng.
Cũng không biết vật nhỏ này làm sao dám khiêu khích cô ta.
Giang Hoài thấy hắn không nói lời nào, lại kêu hai tiếng: “Lục Vô Túy, Lục Vô Túy anh ngủ rồi sao?”
Khóe miệng Lục Vô Túy giật giật, vẫn là "ừm" một tiếng.
Giang Hoài ghé đầu vào bên người Lục Vô Túy, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Lục Vô Túy bị nhìn như vậy, trở nên có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng nói: "Có lời gì nói nhanh lên."
Giang Hoài xem mặt đoán ý, cảm thấy hắn hiện tại tâm tình không tồi, lớn mật nói: “Tôi có thể ôm tiểu công chúa ngủ hay không?”
Công chúa nhỏ tên đầy đủ là Công chúa Kỳ Kỳ, là nữ.
Ngay trên đầu họ lúc này là một trong những con búp bê duy nhất còn sót lại của Giang Hoài.
Lục Vô Túy: “……”
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Giang Hoài.
Giang Hoài cao hứng nói: “Anh đồng ý?”
Lục Vô Túy lập tức nói: “Không có.”
Giang Hoài: “……”
Nếu Lục Vô Túy thực sự đồng ý, con búp bê có thể vẫn ở trong vòng tay của Giang Hoài vào nửa đêm.
Nửa đêm không biết tìm đến ai.
Ồ, cũng có thể xuống đất.
Giang Hoài không có nghe hắn nói, thăm dò vươn tay, sờ sờ đầu thử tính vươn tay, sờ đến đầu công chúa Kỳ Kỳ.
Trong im lặng, cậu từ từ bế Công chúa Kỳ Kỳ xuống khỏi đầu giường.
Lục Vô Túy thanh âm lập tức vang lên, "Đặt lại."
Giang Hoài dừng tay lại, lập tức với tốc độ cực nhanh đem búp bê xuống đặt vào trong ngực. Lục Vô Túy quay lại, duỗi cánh tay dài và nắm lấy hai bím tóc của Công chúa Kỳ Kỳ.
Giang Hoài cũng lập tức dùng sức, sống chết không buông tay.
Căn phòng lại một lần nữa trở về im lặng, và dưới sự im lặng là hai con người đang phân cao thấp với nhau
Lục Vô Túy không nghĩ tới, Giang Hoài ngày thường không hiện sơn không lộ thủy, nghiêm túc lên sức lực cũng không nhỏ.
Hắn cần thêm một chút sức lực để kéo con búp bê ra khỏi vòng tay Giang Hoài.
Giang Hoài là họa sĩ, tay cùng cánh tay cậu không thể bị thương được, Lục Vô Túy chỉ có thể một chút một chút gia tăng sức lực.
Đang trong quá trình kéo thì.
Hai cái bím tóc Kỳ Kỳ công chúa bỗng nhiên phát ra một tiếng vải vóc xé rách.
Giây tiếp theo, tay Lục Vô Túy buông lỏng---Giang Hoài phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Lục Vô Túy trong tay nắm hai cái bím tóc của Kỳ Kỳ công chúa, lâm vào mờ mịt.
Giang Hoài trực tiếp ngồi dậy, đèn đầu giường cũng bởi vì thanh âm của cậu nháy mắt sáng lên, chiếu sáng Kỳ Kỳ công chúa trụi lủi đỉnh đầu.
Lục Vô Túy nhắm mắt, cắn răng đem ý cười đè ép xuống.
“Tại sao lại như vậy……” Giang Hoài vô thố mà nhìn về phía Lục Vô Túy nắm chặt bàn tay, hốc mắt đã ngấn nước, “Như thế nào……”
Lục Vô Túy dừng lại một lúc, đem hai bím tóc một lần nữa đặt ở trên đỉnh đầu công chúa.
Hắn thậm chí thuận tay giúp công chúa sửa sang lại kiểu tóc.
“Còn tốt, kỳ thật cũng không sao mà, cậu xem, về sau còn có thể đổi tạo hình cho nàng ……”
Giang Hoài thận trọng kéo chặt lại, khóe miệng rũ xuống, nước mắt tiếp theo rớt xuống dưới.
Lục Vô Túy: “……”
Hắn ở chuyện chọc Giang Hoài khóc này tựa hồ phá lệ có thiên phú.
Giang Hoài một bên rớt nước mắt một bên vuốt đỉnh đầu Kỳ Kỳ công chúa, dùng một loại ánh mắt phá lệ cừu thị nhìn Lục Vô Túy, giống một con cún con bị người ta khi dễ.
Lục Vô Túy bỗng nhiên có chút chịu không nổi loại ánh mắt của cậu, ý cười cũng ẩn đi xuống, “Chỉ là làm hỏng của cậu một món đồ chơi, cậu liền hận tôi?”
“Đây không phải món đồ chơi,” Giang Hoài khụt khịt nói, “Đây là Kỳ Kỳ công chúa, anh đem nàng làm hỏng rồi.”
Nói xong lại từ giữa lời nói, rốt cuộc khóc ra âm thanh.
Lục Vô Túy: “……”
Hắn sai rồi, hắn không nên cùng Giang Hoài so đo.
Lục Vô Túy sống đến lớn như vậy, lúc trước mới vừa tiếp quản Lục gia, đối mặt hạng mục vài tỷ đôi mắt đều không chớp một chút.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn sinh ra cảm xúc hối hận.
Nguyên nhân là hắn kéo hỏng bím tóc búp bê của bạn đời.
*
Đêm đó, Giang Hoài được ngủ với con búp bê trong tay.
Lần này, cậu không chỉ ôm mà thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng khụt khịt, khi Lục Vô Túy quay đầu lại có thể nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của cậu, trên hàng mi đang nhắm chặt còn đọng lại những giọt nước mắt li ti.
Nhìn vào khuôn mặt này, luôn cảm thấy rằng đây là một đứa trẻ rất ngoan.
Có ai ngờ người có khuôn mặt thiên thần này lại là một đống hỗn độn, kiều khí đến mức khi bị chọc một chút liền khóc.
Lục Vô Túy vươn tay lau đi nước mắt rơi trên mặt Giang Hoài.
Khuôn mặt Giang Hoài non mềm, nhưng bản thân lại không trân trọng, hắn lau nước mắt mấy lần, trên mặt liền có vệt đỏ.
…… Thật là một đứa nhỏ ngốc.
Lục Vô Túy cảm thấy hơi bất lực.
Hắn chà xát lòng bàn tay, đem đầu ngón tay ướt át xoa xoa đi, ngay sau đó ở trên trán Giang Hoài búng một cái, xem như hả giận.
Giang Hoài chìm vào giấc ngủ say, sau khi bị búng liền đưa tay ra vẫy vẫy.
Lục Vô Túy rút tay lại, vừa định xoay người đi ngủ.
Lại thấy Giang Hoài lại lần nữa giật giật hai tay, không kiên nhẫn mà buông lỏng Kỳ Kỳ công chúa hói đầu ra.
Sau đó, chân cũng di chuyển, một chân đem công chúa đá thẳng xuống giường.
Lục Vô Túy: “……”
Cho nên vừa mới vì cái này thứ đồ hư này cùng hắn cáu kỉnh rốt cuộc là ai?
*
Ngày hôm sau, sau khi Giang Hoài tỉnh dậy, thấy Lục Vô Túy vẫn chưa thức.
Cậu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, đang nhìn xung quanh thì đồng tử đột nhiên co rụt lại, kinh ngạc hỏi: "Tiểu công chúa đâu?"
Lục Vô Túy nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.
Giang Hoài ánh mắt rơi trên mặt đất, vội vàng xuống giường, ôm công chúa trọc vào trong ngực, thấp giọng xin lỗi nàng: "Thực xin lỗi, tôi lại đá cô xuống giường."
Nghe cái lời này, hẳn là cũng không phải lần đầu tiên.
Lục Vô Túy thực sự đã tưởng tượng ra cảnh đó.
Ngay sau đó, hắn xoa xoa giữa mày, ngồi dậy.
Dưới ánh mắt đề phòng của Giang Hoài, Lục Vô Túy nói: "Hôm nay có tiết không?"
Giang Hoài có chút hoang mang.
Nhưng cậu vẫn là lắc lắc đầu.
“Vậy vừa lúc.” Lục Vô Túy nói, “Đi theo tôi đến công ty.”
Giang Hoài: “Hả?”
*
Sáng sớm 8 giờ, tại trụ sở của Lục thị, trợ lý Lục Vô Túy Phạm Mạnh đã sớm tới công ty, sứt đầu mẻ trán mà dò hỏi đồng nghiệp.
"Cậu có biết Kỳ Kỳ công chúa không?"
Đồng nghiệp ngơ ngác đáp: "Đó là cái gì? Nhân vật hoạt hình yêu thích mới của con trai anh à?"
Phạm Mạnh thật dài thở dài thườn thượt, "Không phải con tôi, mà là đứa nhỏ nhà Lục tổng. Nửa đêm hôm qua, Lục tổng gửi tin nhắn hỏi tôi có tìm được con búp bê nhân vật này không."
“Cái gì, vãi” các đồng nghiệp kinh ngạc nói “Lục tổng không phải vừa mới kết hôn sao? Hiện tại đã có con?”
"Không đúng, đứa nhỏ có thể biết nhân vật hoạt hình hẳn là ba bốn tuổi mới có thể hiểu được. Lục tổng năm nay mới kết hôn, cho dù lúc cưới vợ mà có mang thai, đứa nhỏ cũng không nên lớn như vậy mới đúng.”
“Ngọa tào, đứa con ngoài giá thú?”
“Dừng, dừng, dừng,” Phạm Mạnh không muốn tiết lộ quá nhiều, trực tiếp nói: “Chỉ cần nói cho tôi biết Kỳ Kỳ công chúa là ai, cái khác cũng đừng đoán, đoán sai sẽ không tốt."
Các đồng nghiệp im lặng ngay lập tức.
Ở Lục thị, ít nói bao giờ cũng đúng.
Chỉ là miệng ngậm mà trong lòng không, bọn họ càng thêm tò mò, bọn họ trao đổi ánh mắt, trong mắt mỗi người đều truyền ra một tia bát quái.
Lúc này, một nữ đồng nghiệp bên cạnh nói: "Hình như tôi biết là ai."
Phạm Mạnh tức khắc tỉnh táo tinh thần.
*
Lục Vô Túy tam thôi tứ thỉnh, cuối cùng đem Giang Hoài tới trong công ty.
Hắn thực sự bận rộn với công việc, bằng không cũng không đem Giang Hoài đi làm.
Nhưng không thể vì một con búp bê hỏng mà để Giang Hoài thực sự nổi cơn tam bành với mình lâu như vậy được.
Trong khoảng thời gian ở chung này, cái khác hắn không biết, chỉ riêng tính khí của Giang Hoài, Lục Vô Túy nhận thức rất rõ.
Trước khi đi, mọi người trong công ty đều biết hôm nay Lục Vô Túy sẽ mang “đứa nhỏ” của mình đến công ty.
Mọi người đều nghĩ rằng đứa trẻ này đã ba hoặc bốn tuổi.
Khoảnh khắc Giang Hoài bước vào Lục thị, quầy lễ tân gần như sụp đổ.
…… Này mẹ nó nhìn qua đã mười sáu mười bảy đi?
Được biết, Lục Vô Túy nay hai mươi lăm tuổi, nếu như đứa bé hắn mang tới đây là con của hắn, như vậy Lục Vô Túy... tám chín tuổi đã có con sao?
Quầy lễ tân bị nứt ra rồi.
Ngoài mặt, cô ấy mỉm cười với Lục Vô Túy và Giang Hoài, đợi hai người rời đi, sau đó điên cuồng gửi tin nhắn trong nhóm công ty.
[ Không đúng đi, ai nói Lục tổng muốn mang theo đứa con ngoài giá thú tới đây? Khẳng định không phải con ruột! ]
[ Không thể, tin tức từ Tiểu Quyên, Tiểu Quyên nói là trợ lý Lục tổng nói. ]
[Nhưng mà đứa nhỏ mười sáu mười bảy tuổi làm sao có thể, làm sao vậy? ]
[ Đó chính là Lục tổng năng lực cường hãn. ]
[ Lục tổng ngưu bức. ]
[ Lục tổng ngưu bức. ]
Lễ tân:……
[ Tôi chính là nói, có một loại khả năng khác hay không, người này là bạn đời Lục tổng không? Lão bà cũng có thể kêu thành là “Đứa nhỏ nhà mình” đi? ]
[ Không có khả năng đi, sản nghiệp Lục gia lớn như vậy, Lục tổng tìm một nam nhân kết hôn, tương đương với việc không có con nối dõi, đồng thời cũng từ bỏ quyền thừa kế Lục gia, đúng không? ]
[Thật ra thì không phải là không thể. ]
[ Nhưng mà các người tưởng tượng một chút bộ dáng Lục tổng yêu đương, còn có bộ dáng Lục tổng vì một người từ bỏ lợi ích, có thể tưởng tượng ra được không? ]
[Không thể nào. ]
[Không thể +1]
[ Bất quá có gì nói đó, đứa nhỏ này lớn lên quá đẹp, nhìn qua rất ngoan ngoan ngoãn ngoãn, trực tiếp làm tình thương của mẹ trong tôi tràn lan. ]
[À, đừng nói về nó nữa, tôi cũng thấy họ rồi. ]
*
Giang Hoài ngoan ngoãn đi theo sau Lục Vô Túy, khi Lục Vô Túy bước một bước, cậu sẽ bước một bước.
Lục Vô Túy dừng lại, cậu liền va vào lưng Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy: "... Giang Hoài, cậu có thể nhìn đường hay không?"
Giang Hoài “ồ” một tiếng.
Thái độ cực kỳ có lệ.
Hầu kết Lục Vô Túy hoạt động một chút, rốt cuộc không nói gì, cùng Giang Hoài bước vào văn phòng.
Sau khi vào, Phạm Mạnh đã đợi từ sớm.
Lục Vô Túy bảo Giang Hoài ngồi xuống.
Giang Hoài không tình nguyện, hai mắt còn có chút sưng đỏ, nhìn rất đáng thương.
Lục Vô Túy hơi khựng lại, trong lòng có chút thương cảm.
Hắn cúi người, nhìn Giang Hoài, “Uống chút gì không?”
Giang Hoài bắt đầu quay đi nhưng Lục Vô Túy không nhận được câu trả lời, vì vậy tiếp tục nhìn cậu, cậu lúc này mới nhỏ giọng nói: "Tôi muốn soda cam, thêm đá."
Lục Vô Túy đứng dậy, gọi một nữ nhân viên và nhờ cô ấy mua giúp.
Sau khi nữ nhân viên đi vào, cô làm bộ lơ đãng liếc nhìn Giang Hoài, trong mắt lộ ra ánh sáng bát quái.
Yêu cầu cô ấy mua soda, cô đi mà không do dự.
Mà Lục Vô Túy kêu Phạm Mạnh, cả hai rời văn phòng.
Sau khi đi ra ngoài, Lục Vô Túy liền nói: "Con búp bê hôm qua tôi nhờ cậu mua, đã mua chưa?"
Phạm Mạnh vẻ mặt cay đắng, “Lục tổng, con búp bê này thực sự rất khó tìm. Nàng là một nhân vật trong truyện tranh đang nổi tiếng gần đây trên Internet. Hàng chính hãng được phát hành vào một thời điểm cụ thể và nó có hạn.., chỉ có thể dựa vào cướp."
Lục Vô Túy có điểm ngoài ý muốn.
"Vậy thì..." Lục Vô Túy dừng một chút, "Có cửa hàng bên ngoài không?"
Lần này, người ngoài ý muốn đổi thành Phạm Mạnh.
Lục Vô Túy chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ này, điều duy nhất có thể khiến hắn quan tâm là công việc
Là vì người bên trong?
Vậy đúng là từ Bàn Cổ khai thiên lập địa ——chuyện mới lạ.