Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy

Chương 112




"Khi vung gậy phải như thế này. Đầu gậy đi ra trước, sau đó cổ tay, cánh tay và xương chậu tạo thành một chuyển động liền nhau." Giọng nói của Lục Vô Túy khá kiên nhẫn.

Giang Hoài không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển như thế này.

Cậu và Lục Vô Túy gần nhau, Lục Vô Túy đặt tay lên tay cậu, thỉnh thoảng chạm vào bộ phận dùng lực không đúng cách.

Nhưng động tác của hắn rất lịch thiệp, những nơi hắn chạm vào đều những nơi bình thường.

Giống như xương chậu, hắn không chạm vào.

Lục Vô Túy vội vàng lùi lại, nói với cậu: “Được rồi, cậu có thể thử lại.”

Giang Hoài ngơ ngác nhìn hắn.

Đào Ra Nam cũng đứng bên cạnh với vẻ mặt kinh ngạc, vì thân phận của Lục Vô Túy nên không thể trực tiếp hỏi Lục Vô Túy: “Anh bị làm sao vậy?”, chỉ có thể nhìn Lục Vô Túy dạy dỗ Giang Hoài xong.

Hơn nữa sau khi dạy xong cũng không rời đi.

Hắn đứng rất gần Giang Hoài, nhìn cậu, tựa hồ đang dùng ánh mắt khuyến khích cậu không nên sợ hãi, trong ánh mắt này Giang Hoài chậm rãi nâng cây gậy lên.

bùm!

Cậu đã đánh bật quả bóng ra ngoài.

Lần này không xuất hiện tình huống cây gậy kéo cậu đi, tuy cú giao bóng này không đạt tiêu chuẩn nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Đào Ra Nam ngạc nhiên đến mức quên chụp ảnh.

Khi Gianh Hoài manh vẻ mặt vui mừng nhìn chằm chằm vào tay mình, Đào Ra Nam cuối cùng cũng ý thức được mình đang làm gì, vừa định nói thì lại nghe thấy Lục Vô Túy khen ngợi: "Rất tuyệt, cậu có muốn làm lại không?"

Đào Ra Nam chắc chắn, anh ta nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Lục Vô Túy.

Đang đùa đấy à?

Bọn họ biết nhau sao? Không thể nào?

Anh ta vô thức nhìn về phía chị gái mình, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Đào Thanh Lị đen như đáy nồi, da đầu đột nhiên tê dại.

Mà Lục Vô Túy cùng Giang Hoài lại bắt đầu trò chuyện.

Đào Ra Nam đứng đó, như một kẻ ngốc bị gạt ra ngoài lề xã hội.

Hắn cảm thấy hình như mình không nên ở đây.

Chuyện này sao có thể xảy ra, rõ ràng anh ta là người kết hôn với Giang Hoài.

Giang Hoài đã biết cách phát bóng, nhưng không đưa nó đi xa được, huống chi là mong đợi bóng đi vào lỗ, khi cậu đang nghiên cứu, Lục Vô Túy đã chỉ cho cậu một cú đánh hoàn hảo.

"Thật lợi hại" Giang Hoài khen ngợi.

Cảm xúc của Lục Vô Túy không hiện rõ trên mặt, đối với Giang Hoài hắn trông có vẻ chững chạc, có khí chất của một quân tử.

——Phỏng chừng nếu có người quen biết hắn ở đây, đều sẽ cảm thấy không quen biết người này.

Khi Giang Hoài có thể đánh một mình, Lục Vô Túy rút khỏi sân và ngồi về vị trí ban đầu.

Sự ghen tị của Đào Thanh Lị dần dần lắng xuống.

Cô nhìn Giang Hoài vụng về, suy nghĩ trong đầu cứ quay đi quay lại, cuối cùng cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ, bước tới nói với Giang Hoài: “Tôi muốn đánh, cậu đi nghỉ ngơi đi."

Giang Hoài thực sự vẫn còn chưa đã ghiền.

Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đưa cho Đào Thanh Lị rồi trở về lều nghỉ ngơi ngồi xuống.

Đào Thanh Lị đứng ở chỗ phát bóng, Giang Hoài nghĩ rằng mình có thể thưởng thức cao thủ đánh golf, không ngờ Đào Thanh Lị lại dùng một tư thế thậm chí còn tệ hơn để phát bóng.

Còn tệ hơn cả Giang Hoài, có lẽ cô đã không khống chế được sức của mình mà trực tiếp khiến mình ngã xuống đất.

Cô nàng cực kỳ chật vật hét lên, sau đó quay đầu lại nhìn.

Lục Vô Túy vẫn ngồi bất động.

Giang Hoài: “…” Cô ấy đang làm gì vậy?

Đào Thanh Lị ở trước mặt người trong lòng vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Cô chỉ muốn thu hút sự chú ý của Lục Vô Túy mà thôi! Cũng không ngờ mình thực sự bị ngã!

Càng khó chịu hơn là khi cô ngã xuống, ánh mắt của Lục Vô Túy lại không hướng về phía cô, khi cô xấu hổ quay người lại, thứ cô nhìn thấy chính là Lục Vô Túy đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Hoài.

Còn Giang Hoài thì ngơ ngác nhìn cô.

Đào Thanh Lị càng tức giận hơn, nhưng bây giờ cô quan tâm đến việc xấu hổ hơn là tức giận.

Cô đẩy tay Đào Ra Nam ra và giận dữ nói: "Không cần giúp!"

Ngay sau đó, cô lại bắt đầu vụng về biểu diễn.

Cô rất cố gắng để hoàn thành.

Sau khi cố gắng thực hiện vài cú vung và thất bại, Đào Thanh Lị có chút sốt ruột.

Cô cho rằng Lục Vô Túy chỉ đơn giản là thích dạy người khác, dù sao cô cũng chưa từng nhận được tin tức Giang Hoài và Lục Vô Túy quen biết nhau.

Tuy nhiên, khi cô lau mồ hôi trên trán và quay lại——

Giang Hoài và Lục Vô Túy đều không thấy đâu.

Giang Hoài từ trong toilet đi ra, liền bị Lục Vô Túy ở trong góc làm cho giật mình.

Cậu gần như áp sát vào tường, sau khi nhận ra vị khách mới đến không hề đe dọa mình, từ từ đứng thẳng, nhìn Lục Vô Túy bằng ánh mắt tò mò và ngây thơ.

Lục Vô Túy đến gần cậu, khóe môi nở nụ cười thân thiện: “Tôi nói muốn dạy cậu, cũng không phải nói dối đúng không?”

- -Câu nói này khiến thời gian phản ứng của Giang Hoài dài ra.

Khi nhìn vào khuôn mặt của Lục Vô Túy, phản ứng đầu tiên của chả là bọn họ căn bản không quen thuộc như vậy, Lục Vô Túy nói muốn dạy cậu khi nào?

Phản ứng thứ hai vẫn là họ không quen biết nhau.

Cho đến khi Lục Vô Túy lấy điện thoại di động ra trước mặt cậu, vẫy vẫy.

Ngay lập tức, cái tên "Lục tiên sinh"trong số những người bạn WeChat của cậu đã được kết nối với cái tên "Lục Vô Túy", và những gì Lục tiên sinh nói cũng được kết nối với những gì Lục Vô Túy nói.

Đôi mắt Giang Hoài nheo lại: "Lục, Lục tiên sinh?"

“Mới đoán ra à.” Lục Vô Túy cất điện thoại lại, ánh mắt kiên định tập trung vào khuôn mặt Giang Hoài, “Cừu nhỏ.”

Hắn nhìn bộ dáng hiện tại của Giang Hoài.

Thật sự rất giống một con cừu bị lạc.

Đôi mắt cậu mờ mịt, khi chớp mắt, dường như giây tiếp theo sẽ rơi nước mắt, tuy đứng gần như vậy nhưng hắn cũng không nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt Giang Hoài, vẫn mềm mại như cũ, giống như khối đậu hũ khi chạm vào sẽ đàn hồi.

Nếu trong ánh mắt đó có thực chất*, Lục Vô Tuý nhất định đã lên tiếng.

(*cái nội dung thực có bên trong của sự vật, hiện tượng)

Hắn kỳ thực cũng không rõ loại xao động này là từ đâu đến, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy Giang Hoài, hắn đều sẽ có một loại xúc động tương tự, hắn muốn đến gần, hít hà, nuốt chửng, chậm rãi thưởng thức.

Đầu óc Giang Hoài như muốn nổ tung.

Cậu nghĩ đến những tin đồn về Lục Vô Túy và tính tình hung bạo của hắn, hoàn toàn không phù hợp với Lục tiên sinh!

Lúc trước cậu thậm chí còn có chút sợ hãi Lục Vô Túy trước mặt.

Giang Hoài không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với mọi người, hai mươi năm trôi qua như chim trong lồng, lòng đầy tò mò đối với thế giới nhưng lại chịu đựng nên ngây thơ và vô tri.

Đối với Lục Vô Túy đang đến gần, cậu chỉ có thể nói ra một câu:"Tôi, tôi không phải cừu nhỏ..."

Lục Vô Túy chợt mỉm cười.

Hắn nhẹ giọng nói: “Tôi đương nhiên biết cậu không phải gọi là cừu nhỏ.”

Hắn kìm nén ánh mắt muốn nuốt chửng Giang Hoài, biến trở về thành Lục tiên sinh mà Giang Hoài quen thuộc, có chút trêu chọc nói: “Con cừu nhỏ chính là bức tranh cậu vẽ cho tôi, cậu có nhớ không?"

Giang Hoài đã tìm được cảm giác quen thuộc từ hắn, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu gật đầu, cuối cùng cũng cảm thấy có chút phấn khích vì được gặp gỡ bạn qua mạng, vui vẻ nói: “Tất nhiên là tôi nhớ rồi.”

Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng ai đó hét lên.

Chắc là đang tìm Giang Hoài.

Giang Hoài muốn đáp lại, nhưng miệng lại bị Lục Vô Túy tiến lên che lại.

Lục Vô Túy nhìn cậu, trong mắt mang theo vẻ cám dỗ, giọng nói nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ: “Tôi biết cậu không thích bọn họ, có muốn đi theo tôi không?”

Giang Hoài nhất thời không nói nên lời.

Khi Lục Vô Túy dẫn cậu ra khỏi sân golf, sự lo lắng trong lòng Giang Hoài đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm vì được giải thoát khỏi sự trói buộc.

Toàn thân cậu nhẹ nhàng và thoáng đãng đến mức có cảm giác như đang trong trạng thái xuất thần vì vui sướng tột độ.

Lúc Lục Vô Túy nắm tay mình, cậu cũng không có cảm giác được có gì không ổn.

Giang Hoài chưa bao giờ thoải mái như vậy.

Cậu có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình và hơi ấm của gió thổi qua mặt, khi hai người dừng lại ngồi lên xe, đôi mắt cậu vẫn ánh lên niềm vui.

Chuyển động của Lục Vô Túy trên vô lăng rất trơn tru và mượt mà.

Chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài.

Nhìn cảnh vật xung quanh lướt qua, Giang Hoài chậm rãi nói: “Anh đưa tôi đi đâu?”

Lục Vô Túy nhịn không được, lại bị cậu chọc cười.

Hắn nhìn Giang Hoài với ánh mắt đầy ẩn ý: “Bây giờ cậu mới nghĩ tới việc hỏi, không sợ tôi bán cậu lấy tiền à?”

Chỉ số IQ của Giang Hoài kịp thời online, phản bác: “Anh không thiếu tiền.”

Lục Vô Túy cười khẽ ra tiếng.

Hắn không nói nữa, tập trung lái xe, Giang Hoài vốn tò mò lúc đầu đã từ từ thu mình lại, sau đó cậu mới nhận ra rằng việc đi theo một người xa lạ như thế này khá nguy hiểm.

May mắn là, rất nhanh đã đến đích.

Lục Vô Túy xuống xe trước, mở cửa xe bên cạnh cho Giang Hoài, cúi đầu nhìn Giang Hoài đang co rúm tại chỗ không dám cử động.

Hắn cúi người về phía trước, càng lúc càng gần.

Ngay lúc Giang Hoài mở to mắt, tưởng mình sắp bị làm gì đó - Lục Vô Túy lại cởi dây an toàn ra.

Lục Vô Túy lại cười.

Hôm nay hắn cười nhiều hơn cả tháng trước cộng lại, nhưng lại không nhận ra điều đó.

Nhưng khi đối mặt với Giang Hoài, hắn không khỏi bị Giang Hoài chọc cười.

Một số động tác nhỏ của Giang Hoài có thể trông ngớ ngẩn trong mắt người khác, nhưng hắn không nghĩ vậy, hắn cảm thấy Giang Hoài giống như một cái vỏ sò, dù động tác của cậu khi mở vỏ có vụng về nhưng lớp vỏ lại rất lộng lẫy và bên trong lại mềm mại.

Trên mạng xã hội, hắn đã nhìn thấy một Giang Hoài tỏa sáng, một Giang giống như một đứa trẻ tò mò, hắn cảm thấy mình hiểu cậu.

Giang Hoài sắc mặt có chút đỏ bừng.

Không biết tại sao cậu lại đỏ mặt, nhưng cách Lục Vô Túy cười giống như là cố ý trêu chọc cậu, khiến mặt cậu trở nên nóng bừng.

Chờ đến khi đi theo Lục Vô Túy vào nơi đã đến.

Xấu hổ trên mặt Giang Hoài đã biến mất, chỉ còn lại vui sướng.

Câu lạc bộ mà Lục Vô Túy đưa anh tới hóa ra lại là một câu lạc bộ rất lớn.

Bên trong có đủ loại trò chơi thể thao thú vị, còn có những thiết bị mà cậu chưa từng thấy bao giờ, Lục Vô Túy quay lại hỏi: "Cậu còn muốn chơi golf không? Sân ở đây cũng rất lớn, hơn nấu không có ai khác."

Kỳ thật lúc này không có ai khác trong câu lạc bộ.

Giang Hoài đối với hết thảy trước mắt đều tràn đầy tò mò.

“Hoặc là…” Lục Vô Túy đứng bên cạnh, “Cậu muốn chơi cái gì ở đây đều có thể.”

Hô hấp của Giang Hoài trở nên có chút khẩn trương.

Cậu dường như chưa bao giờ bị đối xử như vậy trước đây, cậu cảm thấy như thể mình đang bị đặt trước mặt một đống đồ ăn vặt, chọn cái nào cũng không quan trọng.

Giang Hoài nói: "Lục tiên sinh..."

Lục Vô Túy nói "Hửm".

Sự sợ hãi của Giang Hoài đối với hắn đã hoàn toàn tiêu tan, trên thực tế, Lục Vô Túy và Lục tiên sinh chồng chéo lên nhau, trở thành một người, cậu cảm thấy mình đã có được một người bạn tuyệt vời.

Cậu nói: “Tôi vừa nói anh nhất định không muốn bán tôi.”

"Phải không?" Lục Vô Túy cười đầy ẩn ý.