Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 23




Buổi tối Trì Ninh chỉ mua một gói cơm nắm để ăn. Cậu lang thang trong quảng trường nhỏ cho đến giờ Lương Hành Dã thường tan làm mới quay trở lại công ty. Không thấy bóng dáng Lương Hành Dã đâu, chắc hẳn anh vẫn còn đang ăn sinh nhật ở nhà họ Hứa.

Trì Ninh đợi rồi đợi, người trong công ty đã lục đục ra về cũng không có ai đến đón cậu cả.

Người cuối cùng rời đi phát hiện trong văn phòng của Lương Hành Dã có ánh đèn, nghĩ rằng Lương Hành Dã quên tắt đèn mới ngập ngừng gõ cửa thử. Trì Ninh cùng hắn đi xuống, người nọ đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm còn Trì Ninh ra khỏi thang máy ở lầu một. Cậu lại đi bộ đến quảng trường nhỏ, xung quanh trống vắng, chỉ có vài người qua đường, ngay cả Trần Hướng Đông cũng đã về nhà..

Buổi tối bắt đầu nổi gió, thổi lá cây xào xạc rơi. Trì Ninh vỗ nhẹ những chiếc lá rụng trên vai, ngồi xổm xuống bên vệ đường gửi tin nhắn cho Lương Hành Dã. Không ai trả lời, cậu mới gọi điện thoại, nhạc chờ vang lên được một lúc lại tự động ngắt kết nối.

Những chiếc lá rơi lả tả trên mặt đất giống như một đoàn người nhỏ bé màu nâu rám chạy về phía trước. Trì Ninh nhìn những chiếc lá rơi mắc kẹt trong khe nứt của gạch lát nền có chút lo lắng. Cậu biết đi taxi, chìa khóa của căn hộ cậu cũng có nhưng Lương Hành Dã đã nói hôm nay sẽ chuyển nhà, cậu lại chẳng biết vị trí chính xác của biệt thự mới ở đâu.

Trì Ninh ngồi xổm lâu đến nỗi cẳng chân đều tê dại, muốn đứng lên một lúc. Bỗng một chiếc xe chạy đến trước mặt Trì Ninh rồi dừng lại rất ngay ngắn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Kỷ Tuyên ló ra từ cửa xe đang mở.

“Trì Ninh, sao cậu lại ngồi xổm ở đây? Không phải anh đã gửi tin nhắn cho cậu sao?” Kỷ Tuyên nghiêng người mở cửa xe, “Anh nói sẽ đến muộn chút, bảo cậu đợi ở sảnh chính của công ty mà.”

“Tôi không biết, tôi chưa nhận được tin nhắn của anh.” Trì Ninh xoa xoa mặt.

“Anh không gửi tin nhắn cho cậu sao?” Kỷ Tuyên buồn bực mở điện thoại lên, vỗ vỗ vào vô lăng, “Anh chóng mặt quá nên gửi nhầm cho người khác. Lên xe nhanh đi, anh đưa cậu về nhà.”

Trì Ninh lên xe, thắt dây an toàn rồi hỏi Kỷ Tuyên, “Lương Hành Dã đâu? Tôi không tìm thấy anh ấy.”

“Là anh sai anh sai, Lương Hành Dã bảo anh đưa cậu trở về biệt thự lúc tám giờ. Sau khi rời khỏi tiệc sinh nhật, vốn dĩ anh muốn trực tiếp đến đón cậu luôn nhưng bệnh viện đột nhiên có việc gấp, anh lại bận thẳng từ đó tới giờ, nhắn tin cho cậu lại còn gửi nhầm người khác. Chắc cậu đợi ở đây lâu lắm rồi ha?”

“Không có lâu lắm.” Trì Ninh duỗi thẳng hai chân để giảm bớt cảm giác tê dại, “Lương Hành Dã vẫn đang ở chỗ tiệc sinh nhật sao?”

“Nó ấy hả? Có lẽ đã tới võ đài quyền anh ngầm rồi.”

“Võ đài quyền anh ngầm?”

“Đúng thế, trước đây nó thường đến đó mỗi khi tâm trạng không vui.” Kỷ Tuyên ngáp mấy cái liên tục, hắn cố hết sức kìm hãm cơn buồn ngủ ập đến, “Anh đưa cậu trở về trước, Lương Hành Dã có thể đến khuya mới về, cậu không cần phải đợi nó đâu. ”

Kỷ Tuyên lái xe vượt quá tốc độ cho phép. Mấy cây dương nhỏ trồng hai bên đường vụt qua khung cửa xe vun vút. Trì Ninh dựa vào cửa sổ, cầm điện thoại di động dò tìm thông tin liên quan đến võ đài quyền anh ngầm, bị các hình ảnh và video bạo lực kích thích đến hai mắt mở to tròn xoe.

Kỷ Tuyên đang dừng chờ đèn giao thông nghe thấy tiếng đánh nhau. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy trên màn hình điện thoại di động đang phát một đoạn video.

Hai người đàn ông lực lưỡng như ngọn núi đang đánh nhau kịch liệt trên võ đài quyền anh. Hai mắt đỏ ngầu, nắm đấm chạm đến da thịt, thân thể va chạm vào nhau, cơ bắp trên dưới run lên bần bật, mồ hôi túa ra, trên sàn nhà bóng loáng còn có một người hàm răng đầy máu nằm xõng xoài.

Kỷ Tuyên bật cười trêu ghẹo: “Xem thi đấu quyền anh đừng đơn thuần nhìn vào cơ bắp. Cơ bắp của Lương Hành Dã không mấy khoa trương nhưng còn lợi hại hơn nhiều so với hai kẻ này.”

Xe phía trước khởi động, Kỷ Tuyên đi theo sau đuôi xe. Lái xe được một lúc hắn mới nhận ra Trì Ninh vẫn luôn im lặng, có gì đó không ổn. Hắn tìm chỗ dừng xe lại, “Trì Ninh, cậu sợ rồi? ”

Trì Ninh đan hai tay vào nhau, dây an toàn bị ép đến ấm nóng, cạnh dây đè vào lòng bàn tay hằn lên tay một chút. Cậu nhìn Kỷ Tuyên hỏi: “Lúc Lương Hành Dã đánh nhau ở võ đài quyền anh ngầm cũng như vậy phải không? ”

Đối với bạo lực, Trì Ninh bộc phát ra bản năng sợ hãi.Vốn dĩ ngày thường khí thế của Lương Hành Dã đã vô cùng sắc bén, lần trước khi đánh nhau với vệ sĩ của Đoạn Nghi, Lương Hành Dã nhét cậu vào trong xe cho nên cậu không chứng kiến được toàn bộ quá trình.

“Lương Hành Dã chỉ đi chơi một tí thôi, không chơi quá tay đâu.” Kỷ Tuyên nói, “Cậu đừng có sợ nha, đây chỉ là một môn thể thao, tương tự như cưỡi ngựa linh tinh thôi mà.”

Ngón tay Trì Ninh chậm rãi vuốt ve dây an toàn, “Không có sợ.”

“Sao trông cậu giống như đã từng bị bắt nạt thế?” Kỷ Tuyên nhìn bộ dạng này của Trì Ninh, có khả năng trước đây người này đã từng bị bắt nạt, nói: “Quá khứ đã qua rồi. Hiện tại cậu đi theo Lương Hành Dã, sao nó có thể bắt nạt cậu được. Anh lại chẳng quá rõ Lương Hành Dã, cho dù cậu có gây sự vô cớ thế nào nó cũng không nỡ lòng nào chạm vào nửa ngón chân của cậu đâu.”

Kỷ Tuyên dùng cùi chỏ hất hất Trì Ninh: “Nó có từng hung dữ với cậu không?”

Trì Ninh không ngừng xoa nắn dây an toàn, lắc đầu: “Không có, anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”

“Vậy thì tốt.” Kỷ Tuyên nhấn ga tiến lên, nở nụ cười đáp lại.

Trì Ninh co người trên ghế phụ, nhìn từng cột từng cột đèn đường vút qua. Một lúc sau, cậu mới nói với Kỷ Tuyên: “Trong đoạn video vừa rồi, có người bị đánh gãy hết răng, Lương Hành Dã anh ấy… ”

Kỷ Tuyên tiếp lời: “Đối với quyền anh, xung đột phải đủ kịch liệt mới kích thích. Chấn thương là không thể tránh khỏi, đó là điều rất bình thường.”

Trì Ninh không hé răng, nhìn chằm chằm vật trang trí bằng  pha lê khẽ đung đưa trong xe, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, cậu ngồi thẳng dậy, nhìn Kỷ Tuyên chằm chằm, “Anh có biết Lương Hành Dã ở đâu không? Tôi muốn tìm anh ấy.”

Võ đài quyền anh ngầm tài phế hỗn tạp, nếu Lương Hành Dã hưng phấn quá mức không phải là không có khả năng chơi tới bến. Đến lúc đó nếu làm Trì Ninh sợ hãi rồi ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, chẳng phải Kỷ Tuyên hắn sẽ trở thành tội đồ sao. Trong lòng Kỷ Tuyên tự mắng chính mình là đồ lắm chuyện, đang yên đang lành bỗng dưng nói chuyện này làm gì.

“Được, để tôi nghĩ chút đã. ” Tay Kỷ Tuyên gõ vào vô lăng, bắt đầu giả ngu: “Lương Hành Dã thích đi nhiều nơi như vậy, anh thực sự không biết hôm nay nó sẽ đi chỗ nào. Thôi như vậy đi, trước tiên anh đưa cậu trở về đã. Dù sao về sau, nếu cậu còn muốn xem Lương Hành Dã thi đấu thì sẽ còn rất nhiều cơ hội, cũng không phải chỉ có mỗi một hai lần này đâu nhỉ. ”

Trì Ninh đánh giá biểu hiện hơi phóng đại của Kỷ Tuyên, biết rằng hắn đang nói dối, mím môi không nói nữa.

Kỷ Tuyên lái xe vượt qua đèn giao thông, rẽ vào đường lớn trung tâm. Ở đây có rất nhiều nhà hàng thịt nướng, người người đi xuôi đi ngược rất náo nhiệt. Quán ở ngã tư có hương vị chính tông nhất, Kỷ Tuyên rất thường đến đó, hắn hỏi Trì Ninh: “Cậu có đói bụng không, anh mời cậu ăn BBQ.”

Trì Ninh nhìn ánh đèn bên ngoài qua cửa kính xe lắc đầu: “Tôi không muốn ăn.”

“Không muốn thử thật sao? Tại sao các người đều kiêu kì như thế chứ nhỉ? Một hai đều xem thường nơi này, Tạ Tân thì không nói, tên đó thì kiêu ngạo, Lương Hành Dã…”

Trì Ninh lơ đễnh lắng nghe, chờ Kỷ Tuyên lằng nhằng xong mới nói, “Kỷ Tuyên, tôi muốn đi tìm Lương Hành Dã.”

Kỷ Tuyên liếc cậu một cái, thở dài một hơi, “Được, được, được, anh đưa cậu đến đó.”

Lương Hành Dã rất có thể đang ở võ đài quyền anh ngầm ở gần thành phố giải trí, Kỷ Tuyên điều chỉnh lộ trình, quay đầu cảnh báo Trì Ninh, “Chỗ đó rất lộn xộn, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

Trì Ninh gật đầu đã biết, hỏi Kỷ Tuyên, “Tâm trạng Lương Hành Dã không tốt sao?”

“Ừ.” Kỷ Tuyên tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, “Khi tâm trạng không tốt hoặc khi áp lực quá cao, Hành Dã thích đi đấm đá. Mấy năm nay chân nó bị thương, cơ bản cũng không đến đó bao nhiêu lần. Lần trước chẳng biết dẫm phải vận may cứt chó gì mà chân lại khỏi hẳn, giờ cũng chẳng còn gì để lo lắng, muốn trút giận thì thoải mái trút giận. ”

“Tại sao tâm trạng anh ấy không tốt?”

“Lương Hành Dã không kể với cậu chuyện trong gia đình sao?”

“Không có.”

Lương Hành Dã đã không chủ động nhắc đến, việc hắn tiết lộ nó ra ngoài càng không thích đáng. Đoạn video đấm bốc trên màn hình thôi đã khiến Trì Ninh sợ hãi, tới hiện trường rồi thì chẳng biết sẽ đến mức nào nữa.

Mắt thấy cách chỗ đến càng ngày càng gần, Trì Ninh lại còn đang mờ mịt, trong lòng Kỷ Tuyên cũng không yên, cùng Trì Ninh nói vài câu như chuyện phiếm.

“Thực ra cũng chẳng có gì đâu, chuyện bố mẹ ly hôn rất thường thấy, rồi bọn họ lại xây dựng lại tổ ấm của riêng mình. Vị trí của nó trong hai gia đình khá khó xử. Từ nhỏ tính cách của Hành Dã vốn cứng rắn, không bao giờ tỏ ra yếu thế, rất dễ đối chọi gay gắt với cha mẹ. Cha mẹ nó đối xử với nó cũng không phải là không tốt, bọn họ cũng thật sự rất tự hào về nó nhưng thật sự cũng thiên vị những đứa con riêng của mình hơn. Lương Hành Dã đã phải hy sinh rất nhiều lần.”

“Nếu không phải Lương Hành Dã có khả năng tiếp quản nhà họ Lương… Quên đi, đừng nói đến chuyện đó. Dù sao mỗi lần Lương Hành Dã trở về đều không ở lại lâu, tâm trạng cũng rất tệ.” Kỷ Tuyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Về sau, nếu cậu có cơ hội đến nhà họ Lương và nhà họ Hứa thì sẽ biết, bức ảnh gia đình của cả hai nhà đều không có Lương Hành Dã, nó cũng không muốn chụp ảnh.”

Trì Ninh yên lặng nghe, đột nhiên hỏi: “Hy sinh nghĩa là gì?”

“Hy sinh, chính là so với những người khác, nó không quá quan trọng.”

“Nhưng Lương Hành Dã rất tốt.”

“Đó là trong mắt cậu. Hầu hết người lớn không thích những đứa trẻ không vâng lời, khiêu khích quyền uy của họ, cho dù đứa trẻ đó có ưu tú đến đâu.” Kỷ Tuyên nói, “Con người ai cũng có dục vọng kiểm soát. Bọn họ ở vị trí cao càng lâu, dục vọng càng mạnh mẽ. Không thể kiểm soát được Lương Hành Dã, bọn họ chọn một đứa trẻ khác dễ kiểm soát hơn để nuông chiều. ”

Trì Ninh không thể hiểu được loại tình cảm phức tạp này, hơi nhíu mày.

“Như vậy cũng rất tốt. Bọn họ không thể kiểm soát nổi Lương Hành Dã, càng không thể quản được cậu, đỡ phiền phức.” Phía trước là ngã tư, Kỷ Tuyên giảm tốc độ chạy qua, nhìn thấy ánh đèn của thành phố giải trí nhìn từ xa, hất cằm lên, “Tới rồi, ở ngay phía trước.”

Kỷ Tuyên vòng qua thành phố giải trí rực rỡ ánh đèn, đi qua một con hẻm nhỏ cách đó không xa, đến một con phố ở phía sau khu dân cư thưa thớt rồi lưu loát tấp vào bên đường sau đó xuống xe. Hắn đưa Trì Ninh đi vòng vèo bảy tám lượt rồi lại đi đến cuối đường.

Những ngọn đèn trên đường hỏng gần hết chỉ còn vài bóng leo lắt. Ánh đèn mỏng manh khiến cho bóng của hai người họ kéo dài lê thê trên đường. Trì Ninh đi sau Kỷ Tuyên nửa bước, nhìn khung cảnh xung quanh.

Hai bên đều là hàng quán cửa đóng then cài, chỉ còn vài túi ni lông trắng chất đống trên cầu thang tối om. Tầng lầu không cao trông vừa nhỏ lại vừa cũ kỹ, vài ba bộ quần áo phơi trên ban công đón gió bay phất phơ..

Trì Ninh giẫm phải vỏ chai nước khoáng, nắp chai văng ra lăn long lóc trên đường. Cuối đường một mảng tối đen như mực, chẳng biết dẫn đến nơi nào.

Kỷ Tuyên nhắc nhở: “Ở đây hơi bẩn, đi đường chú ý nhé”.

“Còn chưa tới sao?” Trì Ninh hỏi.

“Đến rồi,” Kỷ Tuyên dừng ở cửa một cửa hàng bán kim khí[1], lấy điện thoại di động ra gọi cho ông chủ của võ đài quyền anh ngầm. Sau khi cúp máy hắn gõ nhẹ vào cửa cuốn, “Tiểu Lục, mở cửa chút.”

Cửa cuốn vang lên mấy tiếng “cọt kẹt”, không ngừng nâng lên cao. Bên trong xuất hiện một cậu nhóc có gương mặt tròn trịa kháu khỉnh chừng mười sáu mười bảy tuổi, ngây ngô nói: “Các anh là?”

“Tìm Lương Hành Dã.”

Cậu nhóc mặt tròn lấy hai tay sờ sờ đầu, “Úi úi, ý anh là chủ tịch Lương sao? Em đưa mấy anh đến đó.”

Cửa hàng kim khí ngổn ngang đồ vật, chỗ đặt chân trên mặt đất cũng chẳng có. Cậu nhóc mặt tròn xoay ngang người đi qua lối đi chật hẹp, mở cửa sau của cửa hàng ra. Cửa sau đối diện với một tòa nhà bị phong tỏa còn chưa xây dựng xong, vài bóng người cao lớn đứng lặng như tờ ở tầng dưới, thỉnh thoảng đi đi lại lại xung quanh.

Cậu nhóc mặt tròn bước tới, nói gì đó với mấy bóng người ở dưới, một trong số những người đàn ông to cao khẽ gật đầu, phất tay ra hiệu cho những người còn lại tránh ra. Ba người lần lượt bước vào tòa nhà. Tòa nhà chưa xây dựng xong vô cùng thô sơ, mơ hồ có thể nghe thấy những âm thanh nho nhỏ truyền đến từ dưới đất.

Đi xuống cầu thang, xuyên qua vài cánh cửa, trước mỗi cửa đều có người canh gác, bọn họ thuận lợi tiến thẳng vào cánh cửa cuối cùng.

Âm thanh bên trong đinh tai nhức óc, cậu nhóc mặt tròn sờ sờ đầu, ngây ngô cười: “Em về ngủ trước nha, các anh cứ việc trực tiếp đi vào là được.”

“Được rồi,” Kỷ Tuyên vỗ vai cậu nhóc cười nói, “Vất vả rồi.”

Những vệ sĩ vạm vỡ to con đứng hai bên cửa, vẻ mặt trông rất nghiêm túc. Tiếng hò hét bên trong cửa ập đến giống như những cơn sóng thủy triều nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác. Trì Ninh chưa bao giờ đến những nơi thế này, cậu cũng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lương Hành Dã khi đến chỗ này sẽ thế nào. Tay cậu vặn nắm cửa vừa định đẩy ra thì Kỷ Tuyên đã giữ chặt: “Chờ đã.”

Đây là đấu trường quyền anh ngầm lớn nhất mấy tỉnh lân cận. Ông chủ ở đây lúc trẻ khởi nghiệp bằng nghề buôn lậu, sau này rửa tay gác kiếm nhưng cũng không sạch sẽ mấy. Ông ta lang thang trên mấy mảnh đất “xám”, đào tạo ra số lượng lớn võ sĩ quyền anh. Ai nấy đều vô cùng hung hãn, trên sân có máu là chuyện rất bình thường.

“Lát nữa nếu cậu muốn rời đi phải lập tức báo cho anh.” Kỷ Tuyên do dự vài giây, sau đó lại nói, “Lúc Lương Hành Dã “khởi động” không giống với bình thường, cậu có nhìn thấy cũng đừng sợ.”

Trì Ninh xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, khẽ gật đầu.



Chú thích:

[1] Đôi khi được gọi là cửa hàng DIY, bán gia dụng để cải thiện nhà cửa bao gồm: ốc vít, vật liệu xây dựng, dụng cụ cầm tay, dụng cụ điện, chìa khóa,…