Kim ngắn chỉ vào số 3, lúc này vừa mới ba giờ chiều. Cửa sổ trong phòng mở ra, gió xuân lay động rèm cửa, ánh nắng tràn vào theo những khe hở trên cửa sổ, trải thành một lớp vàng mỏng trên sàn nhà.
Trong không khí tràn ngập hơi thở ấm áp dễ chịu.
Khương Từ tỉnh dậy sau giấc ngủ say, Lộc Hành Tuyết không ở bên cạnh cô, cô lười biếng lăn qua lăn lại, ghé đầu vào gối. Chiếc chăn bông bị tuột ra rất khó che giấu, hầu như có thể nhìn thấy đầy dấu hôn nhỏ vụn trên làn da trắng ngần
Cánh cửa phòng bị gió thổi hé mở một nửa, giọng nói của Lộc Hành Tuyết loáng thoáng vọng vào từ bên ngoài.
Khương Từ nghe xong một lát, lấy đồ ngủ mặc vào, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trong thư phòng, Lộc Hành Tuyết đang có một cuộc họp video, Khương Từ lặng lẽ thăm dò.
Khoé mắt của Lộc Hành Tuyết chú ý đến cái đầu ở ngoài cửa, khuôn mặt bình tĩnh trở nên nhu hoà, nghiêng thân đi, dùng hình môi hỏi: "Tỉnh?"
Nàng mặc áo hồng, ở trong cuộc họp đang giải thích về kế hoạch hạng mục cho quý sắp tới, đột nhiên mỉm cười.
Lộc Hành Tuyết liếc nhìn màn hình một cái, từ trên ghế dựa đi khỏi phạm vi ống kính: "Chờ một chút."
Nàng bước đến cạnh cửa, chiếc váy dài tôn lên một đường cong thân thể tuyệt mỹ. Nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất kể từ khi nhìn thấy Khương Từ: "Tìm tôi?"
Khương Từ lắc đầu: "Chỉ muốn nhìn chị."
Con ngươi của Khương Từ trong veo, đường nét thanh tú, vừa mới ngủ dậy hai má ửng đỏ, tóc xoã hỗn độn, cả người đều lộ ra một loại vẻ đẹp lười biếng mềm mại. Lộc Hành Tuyết giúp cô vuốt tóc:
"Đợi lát nữa sau khi kết thúc tôi sẽ đưa em ra ngoài ăn tối."
Khương Từ: "Được a."
Khương Từ xoay người trở về phòng, không đi được hai bước, Lộc Hành Tuyết đi theo cô ra ngoài, nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong lòng:
"Hôn buổi chiều, bảo bối."
........
Khương Từ đắp mặt nạ chờ Lộc Hành Tuyết, Hoắc Trăn Trăn hưng phấn tìm cô:
"Cậu có theo dõi drama của Từ Lai không? Ngược rồi ngược rồi, đầu óc mình đang theo dõi đến choáng váng."
Khương Từ: "Drama gì?"
Hoắc Trăn Trăn trầm mặc ba giây: "Đừng nói với mình là cậu không biết."
Khương Từ: "Mình không có theo dõi.....Là drama gì xuất sắc đến như vậy?"
"Từ tối hôm qua đến giờ, cậu không có lên mạng à?" Hoắc Trăn Trăn hỏi với giọng khó tin, không đợi Khương Từ trả lời, nàng lại lầm bầm lầu bầu, vô cùng chết lặng nói: " À há, cậu không rảnh là do khi công tác xong liền vội vã bay trở về, cùng với Lộc Hành Tuyết ân ân ái ái. "
Khương Từ: "......"
Khương Từ "A nha" một tiếng: "...... Rốt cuộc là cái gì vậy, cậu nói đi."
Hoắc Trăn Trăn: "Từ Lai, mọi đều đoán rằng cô ấy được tư bản bao nuôi. Cậu vào nhìn hot search, có rất nhiều thông tin."
Khương Từ ẩn cuộc gọi, chuyển màn hình để xem.
Nguyên nhân của vụ việc là do một tay paparazzi đã tung một bức ảnh bí mật được chụp lại trong dịp Tết Nguyên Đán vừa qua, Từ Lai là người đã đội mũ và đeo khẩu trang, đang ôm một đứa trẻ đến bệnh viện để khám bác sĩ. Người ta nghi ngờ rằng Từ Lai đã mang thai và sinh con từ mấy năm trước.
Một hòn đá đã khuấy động cả mặt hồ. Từ Lai ra mắt trong một cuộc thi tuyển, nếu cô ấy đã sinh con trước khi tham gia cuộc thi tuyển, thì đây chắc chắn sẽ là một thần tượng không đủ tư cách bị truất quyền thi đấu. Những tập thể fan vừa đấu tranh cho Từ Lai trong trận chiến của " Tứ Quý" đã bị choáng váng, suy sụp, có chút kìm nén không được, không chờ làm sáng tỏ đã liền thoát phấn hồi dẫm.
Công ty quản lý của Từ Lai đã đưa ra công bố thanh minh vào lúc 9 giờ sáng nay. Thanh minh nói rằng đứa trẻ kia là em trai của Từ Lai. Công ty cũng công bố thêm một bức ảnh về cuộc sống của Từ Lai cùng với ba mẹ và đứa trẻ kia ở bên nhau, làm nổi bật lên một gia đình bốn người hoà thuận vui vẻ.
Thanh minh cuối cùng, một danh sách dài các tài khoản tạo ra tin đồn đã được chuẩn bị để khởi tố.
Các tay paparazzi tung tin cùng với các account marketing khác nhau theo gió lay động, lập tức bị fans hâm mộ của Từ Lai truy sát đuổi giết trên mạng, chướng khí chiến đấu mù mịt đến tận trưa, có một tài khoản mới đăng ký có tên "Là con tôi" đã ném ra rất nhiều ảnh chụp cùng Từ Lai. Bức ảnh thân mật ngày xưa kèm dòng chữ: "Xin hãy cho tôi một lý do để lén lút sinh con sau lưng tôi!"
Hai người trong ảnh nhìn không quá lớn, đặc biệt là Từ Lai, ngoại hình non nớt có khả năng vẫn còn là vị thành niên.
Đứa trẻ được công ty quản lý gọi là "em trai" và "Là con tôi" từ đâu nhảy ra, đường nét trên khuôn mặt gần như tạc ra cùng một khuôn.
Trên mạng được lấp đầy bởi sự yên tĩnh trước cơn bão tố. Trong lúc nhất thời, toàn bộ fans của trận chiến đều thổi phồng lên,
Không còn ai nhắc đến " Tứ Quý " nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Từ Lai, đang chờ cô ấy đích thân ra mặt để bác bỏ tin đồn, hoặc là thừa nhận nó.
"Cậu nhìn xem, rõ ràng trông giống nhau như đúc, đúng không?" Hoắc Trăn Trăn trao đổi cảm nghĩ cùng với Khương Từ.
Khương Từ đã từng tiếp xúc với Từ Lai, ấn tượng đối với cô ấy cũng không xấu, mắt thấy cô ấy lại một lần nữa dính vào sóng gió, Khương Từ cũng không thể làm kiểu ăn dưa bở như Hoắc Trăn Trăn được.
Sau khi gỡ bỏ mặt nạ giấy, Khương Từ hỏi Hoắc Trăn Trăn:
"... Lúc trước cậu nói quê của Từ Lai là ở thành phố Z?"
Hoắc Trăn Trăn: "Đúng rồi.....Nếu cô ấy thừa nhận đứa trẻ này là của cô ấy, trời ơi, đây chính là vi phạm hợp đồng phát ngôn rồi! Trong quá trình phát ngôn, lại tuông ra loại chuyện sinh con khi còn ở tuổi thành niên, " Tứ Quý " chắc chắn sẽ kiện cô ấy và huỷ bỏ hợp đồng... Không biết " Tứ Quý" còn sẽ làm ra cái quái quỷ gì nữa, hot thế này mà không có ai đứng sau thúc đẩy mới là lạ đấy! Có lẽ tiền đồ của Từ Lai sẽ bị hủy hoại..."
Khương Từ nghĩ đến Ôn Niệm, cũng không muốn lại nghĩ thêm.
Những gì mà cô hiểu biết, có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
......
"Bây giờ?" Lộc Hành Tuyết kết thúc cuộc họp, vừa nghe điện thoại, vừa đến tìm Khương Từ.
"Được....... A Từ cũng đi theo?"
Khương Từ đang tô son môi, sau khi nghe lời này nhìn sang, đưa mắt hỏi Lộc Hành Tuyết.
Sau khi cúp điện thoại ở đầu dây bên kia, Lộc Hành Tuyết nói với Khương Từ:
"Dì Uân gọi đến, ông nội kêu chúng ta đi qua đó một chuyến."
" Dì Uân không nói là chuyện gì sao?" Khương Từ hỏi Lộc Hành Tuyết.
Lộc Hành Tuyết: "Không có. Có thể không tiện nói, ấp a ấp úng."
Khương Từ: "Ồ, vậy chúng ta đi thôi."
Lộc Hành Tuyết nghiêng đầu qua, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mềm mại no đủ, giống như quả anh đào chín mọng.
Lộc Hành Tuyết: "Màu sắc này rất thích hợp với em."
"Phải không?" Khương Từ cao hứng nói: "Chị có muốn thử không?"
Lộc Hành Tuyết: "Được a."
Khương Từ: "......"
Khương Từ mỉm cười chụp nàng lại: "Làm gì đấy! Son môi lem ra hết rồi!"
Khi xe chạy vào nhà cũ của Lộc gia, xa xa thấy có dáng người đứng ở bãi đậu xe đang gọi điện thoại, quấn khăn lụa trên đầu nhìn rất thời thượng. Sau khi xe chạy đến gần, Khương Từ mới nhận ra đó là Uông đại thẩm thẩm.
Uông đại thẩm thẩm vừa nghe thấy tiếng bánh xe, quay đầu lại nhìn thấy các nàng đang đi tới, bà ấy lập tức cất điện thoại di động, đeo kính râm lên mắt, cũng không chào hỏi một cái, chui vào trong xe chuồn mất.
Khương Từ: "......"
Khương Từ có linh cảm không tốt, cô lo lắng nói: "Tim của ông nội không tốt, bà ấy không phải là đến nói cho ông nội biết chứ...."
Lộc Hành Tuyết cũng có một biểu cảm ngưng trọng hiếm có.
Lộc gia gia đang ở trong đại sảnh, dì Uân đang đợi các nàng ở ngoài nhà, khi các nàng xuất hiện, dì Uân lập tức tiến lên hai bước đón các nàng.
"Dì Uân" Lộc Hành Tuyết hỏi nàng: "Ông nội tìm bọn con là có chuyện gì vậy?"
Dì Uân nhìn Lộc Hành Tuyết, rồi lại nhìn về phía Lộc gia gia, bà nói:
"Uông thẩm thẩm kia đến đây kể khổ, không biết các con có nhìn thấy bà ấy không, mới vừa đi! Cháu gái của bà ấy.......Uông Viện Viện, nói là đã khóc mấy ngày mấy đêm rồi, nói rằng công ty cử con bé đi học thêm ở nước ngoài tương đương với việc bảo con bé từ chức, con bé đang làm loạn trong nhà, còn tuyệt thực nữa."
Chỉ vì loại chuyện này, Lộc gia gia cũng sẽ không đến mức bảo các nàng đến đây, nếu Uông Viện Viện được nhắc đến, Khương Từ gần như có thể xác định, Lộc Hành Tuyết trực tiếp hỏi dì Uân:
"Còn có chuyện khác không?"
Dì Uân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lộc gia gia ở trong đại sảnh chống gậy xuống đất:
"Tiểu Bạch, A Từ, các con vào đây."
Dì Uân vội vàng nói: "Lão gia tử đã biết hết tất cả!"
Khương Từ và Lộc Hành Tuyết cùng nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Hai người bước vào nhà và gọi "Ông nội", Lộc gia gia xoay người lại đánh giá các nàng.
Chân đi lại bất tiện, ngày thường đi lại cũng không nhiều lắm, đang chuẩn chống gậy ngồi dậy. Lộc Hành Tuyết đi đến giúp ông ấy:
"Ông nội, cứ ngồi trước đã."
"Con buông ra!" Lộc gia gia nắm lấy gậy đập xuống sàn, hoàn toàn không cảm kích.
Khương Từ vừa thấy vậy, từ bên kia liền dìu ông ấy: "Ông nội, ông ngồi đi..."
Khương Từ gục đầu xuống giống như một đứa trẻ biết nhận sai, bộ dáng tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời. Trong lòng Lộc gia gia mềm nhũn, không tình nguyện bị các nàng trái phải đỡ ngồi xuống:
"... Ta muốn hỏi các con, lời của thím các con nói là thật sao? Hai người các con là có ký thỏa thuận nên mới kết hôn? 5 năm?
Lộc gia gia đang nói thì lấy tay che lòng ngực lại, chờ cho nói hết lời thì siết chặt vạt áo lại, mặt đầy thống khổ thở hổn hển, Lộc Hành Tuyết cùng Khương Từ đồng thanh gọi: "Ông nội!"
Lộc gia gia run rẩy lấy lọ thuốc từ bên trong túi áo ra, Lộc Hành Tuyết vội vàng mở nắp chai ra, Khương Từ đưa nước, chờ Lộc gia gia uống thuốc xong, các nàng đã sớm bị doạ toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Dựa lưng vào ghế sau hơn mười phút, hô hấp của Lộc gia gia dần ổn định trở lại.
"Quên đi." Ông ấy thở ra một hơi: "Đời người có mấy cái 5 năm, chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của ta mà làm uỷ khuất hai người các con. Nếu lão Khương biết ta cưỡng ép các con như vậy, ông ấy sẽ vô cùng tức giận mà bò dậy ra khỏi quan tài.... Quên đi, quên đi, các con cùng nhau đi đi."
Ông ấy xua tay với các nàng, thay đổi giọng điệu tiếp tục nói:
"A Từ, ngay cả khi con và Tiểu Bạch đã ly hôn, không phải là cháu dâu của nhà họ Lộc, ở đây con vẫn được chào đón bất cứ lúc nào. Với giao tình của ta với lão Khương, về sau ta sẽ xem con như là cháu gái ruột. "
"Ông nội, cho dù là 5 năm hay là 50 năm, bọn con cũng sẽ không ly hôn." Lộc Hành Tuyết nằm lên đầu gối của Lộc gia gia, giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập kiên định:
"Ban đầu quả thật là con có ký hiệp ước với A Từ, nhưng hiệp ước nó chỉ là một tờ giấy lạnh như băng, không nắm giữ được trái tim của ai cho ai ".
Lộc gia gia nghe đến sững sờ, nghi ngờ nhìn nàng, rồi lại nhìn Khương Từ:
"A Từ, con là một đứa trẻ tốt. Ta không tin con nhóc này, ta chỉ tin con. Con nói thật với ông nội, giữa các con đến cùng là xảy ra chuyện gì? Những lời mà con bé vừa nói không phải là lừa gạt ta nữa, đúng không? "
Khương Từ nắm lấy tay Lộc gia gia: "......"
Lộc gia gia đang chờ cô mở miệng.
"Ông nội, hiệp ước kia của bọn con đã trở thành phế thải." Sắc mặt của Khương Từ từ trắng chuyển thành đỏ:
"Hiện tại con đang chuẩn bị mang thai."
Lộc Hành Tuyết bị Lộc gia gia không phân đen trắng, liền định nghĩa là đứa trẻ hư: "......"
Xách theo túi lớn túi nhỏ vô số đồ bổ trở lại trên xe, trong khoảng thời gian này Lộc Hành Tuyết vẫn luôn không nói lời nào.
Nói đến việc chuẩn bị mang thai, đương nhiên là để trấn an ông nội, Lộc Hành Tuyết không có khả năng không hiểu. Nhưng Khương Từ lại xấu hổ khi nhìn thấy loại phản ứng này của Lộc Hành Tuyết, có chút mờ mịt nói:
"Không thương lượng cùng với chị, em liền chủ động nói ra chuyện này, chị không thích...có phải không?"
Lộc Hành Tuyết bịt kín môi của Khương Từ, hôn lên, cười bật ra tiếng: "Tiểu nói dối."
Đã lâu rồi không nghe thấy xưng hô thế này, trong lòng của Khương Từ nóng rực lên, nhỏ giọng nói:
"Em còn tưởng rằng chị không thích..."
Lộc Hành Tuyết: "Con của chúng ta, đương nhiên là tôi thích a. Em không biết trong nội tâm của tôi có bao nhiêu chấn động khi nghe em nói những lời như vậy đâu."
Khương Từ hôn lên trán của Lộc Hành Tuyết: "Ân... nhưng em vẫn muốn có thêm thời gian một mình ở cùng với chị."
Lộc Hành Tuyết: "Là thế giới của hai người sao?"
Khương Từ: "Ân......"
Lộc Hành Tuyết dịu dàng hôn lên môi cô: "Tôi cũng vậy."
Editor: Mọi người đoán xem con của hai người sẽ là trai hay gái ^^
Chương này đủ 90 bình chọn, ngày kế tiếp em up chương tiếp theo.
Ai bị lỗi khi vào w.attp.a.d hoặc không xem được thì tải phần mềm 1.1.1.1 về rồi bật lên là ok hết nha các tỷ.