Em Ấy Thật Lạnh Nhạt

Chương 47




Editor: Tây An

Hơn ba giờ chiều, Phương Tranh Nhuận đưa Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh đến nơi, anh ta nên đi rồi.

Anh ta cố ý gọi Nguyễn Túy đến một bên, ngay trước mặt Thẩm Nam Hạnh.

“Em biết ý của anh không?” lòng Phương Tranh Nhuận hơi ngứa ngáy, anh ta moi ra một điếu thuốc nhóm lửa, nhấc mí mắt lên liếc nhìn Thẩm Nam Hạnh thanh phong quả nguyệt cách đó không xa.

Nguyễn Túy ngẩng đầu nhìn anh, chậm chạp lắc đầu.

Cô không nói gì, nhưng anh ta hiểu.

Phương Tranh Nhuận hút thuốc, hai tay đặt phía sau, hơi nghiêng mình nhìn thẳng Nguyễn Túy, trong mắt tràn ngập cảm xúc.

Đây là lần thứ hai Phương Tranh Nhuận dùng ánh mắt này nhìn cô, lần đầu tiên là lần ở cục công an, anh ta cũng có ánh mắt như vậy, mang theo cảm xúc Nguyễn Túy nhìn không hiểu, như xen lẫn yêu thương tối nghĩa vô tận.

Phương Tranh Nhuận dùng giọng đặc biệt thấp nói với cô: “Anh thích em.”

Yết hầu anh ta lên xuống, nói tiếp: “Chỉ là nói với em một tiếng thôi.”

Nói đoạn, anh ta đứng thẳng mình, liếc mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nam Hạnh đi về bên này, khiêu khích chau mày với anh, sau đó quay người rời đi.

Phương Tranh Nhuận là người kiêu ngạo, dạng người này cuối cùng vẫn sẽ lựa chọn tỏ tình với cô, cho nội tâm của mình một lối ra, là nội tâm của anh ta đã tin phục sự kiêu ngạo của anh ta, dày vò và xúc động đã đánh bại do dự.

Anh ta có thể là bị kìm nén đến hoảng hốt, cũng có thể là gì đó khác.

Nhưng qua lần này, anh ta thật sự không còn tới gần cô nữa.

Sau khi Phương Tranh Nhuận đi, Nguyễn Túy đi đến bên người Thẩm Nam Hạnh trở về cùng anh, trên đường Thẩm Nam Hạnh không có hỏi gì, cô cũng không nói gì.

Buổi chiều còn việc, nhóm cố vấn pháp luật thôn Minh Vọng tuyên truyền pháp luật với người trong thôn.

Ông chú trung niên trong thôn tai không dùng được, nghe không nổi Thẩm Nam Hạnh đang ôn hòa nói với ông cái gì, chống lỗ nhĩ lên lớn giọng hô: “Cái gì cơ? Cậu nói cái gì cơ?”

Thẩm Nam Hạnh nhẹ nhàng nói: “Chú chăm sóc mình tốt nhé.”

Nói xong, anh liền đi chỗ khác.

Kết quả một tay to lớn làm lưu manh đã nhiều năm lấm lét đi tới, mặc kệ Thẩm Nam Hạnh nói gì ông ta cũng chỉ đáp một câu.

“Tao muốn con nhỏ này!”

Chỉ Nguyễn Túy.

Thẩm Nam Hạnh đen mặt, anh nắm chặt tay Nguyễn Túy nghiêm nói với tay to lớn: “Đây là bạn gái của tôi, vị hôn thê của tôi, người của tôi.”

Chú Lâm đi tới xem náo nhiệt, sau đó vừa cắn hạt dưa vừa nói với tay to lớn: “Anh cởi tr@n đi.”

Nguyễn Túy không nhịn được cười, quay đầu trông thấy Thẩm Nam Hạnh đang nhìn cô, nghiêm túc nói với cô: “Ở đây, phải chú ý bảo vệ mình thật tốt.”

Nguyễn Túy biết anh nói gì, không phải tất cả mọi người đề đáng để đồng cảm, có những người tư tưởng dơ bẩn như nước thối trong rãnh, sợ đến lúc đó làm bẩn chính mình thôi.

Cô gật gật đầu, cười cười với anh.

Ánh mặt trời trên núi soi sáng đất bằng, cũng làm nổi bật trong mắt cô, Thẩm Nam Hạnh êm ái sờ sờ khóe mắt cô, ánh mắt dịu dàng.

Hai người rời khỏi nơi tuyên truyền pháp luật, vào xe cầm mấy thứ đưa cho trẻ con nơi này, trẻ con mắt to ngây thơ non nớt biết bao, trông thấy quần áo trên người họ đều ao ước.

Nguyễn Túy cảm thấy trong lòng cảm giác khó chịu, đưa đồ xong theo gót Thẩm Nam Hạnh về chỗ tuyên truyền pháp luật, kết quả trông thấy ông chú trung niên lúc trước lỗ tai không dùng được đang đầy nhiệt tình lôi tay ông cụ bên cạnh, nói sinh động như thật: “Đừng nghe chúng nó nói gì gì đó, chỉ là một đám nhóc không đi đường núi được mấy hồi thôi, có là cái gì đâu, không cần nghe!”

Nguyễn Túy quay đầu đi nhìn phản ứng của Thẩm Nam Hạnh, ai nghĩ Thẩm Nam Hạnh lại mỉm cười.

Anh cúi đầu mỉm cười nói với cô: “Ông chú rất có ý thức đề phòng, thật ra có thể nhìn ra chú ấy không chịu thiệt được đâu, nên với chú ấy mà nói, luật pháp của chúng ta chỉ là thứ vô dụng lại dọa người thôi.”

“Vậy làm sao giờ?” Nguyễn Túy dứt khoát ngửa đầu tựa vách tường bên cạnh, hỏi anh.

Thẩm Nam Hạnh dán lên mặt cô: “Chắc sẽ được thôi.”

Nếu như không thể, vậy thì đổi mạch suy nghĩ.

Học dùng ngôn ngữ nơi này, phương thức biểu đạt nơi này, trải nghiệm khó khăn và bi hoan trong nhân gian của họ, đồng cảm cùng họ.

Bởi vậy, có tiếng nói chung rồi cùng giao lưu, mới có thể thông thuận.

Mấy ngày sau, công việc pháp luật đã hoàn thành không tệ lắm.

Ngay sau đó, năm mới sẽ tới.

Năm mới đầu tiên Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh cùng trải qua là ở ngoài trời, nơi này rất ít TV, nhưng tín hiệu lúc tốt lúc xấu, có y như không.

Một đám đàn ông học luật bèn tập hợp cùng đốt pháo, cùng chơi với trẻ con trong thôn, nghe chúng hát hò từng bước từng bước, hát đến lòng của họ cũng mềm đi thật nhiều.

Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh đang nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn nơi này quá ít, cô chỉ có thể miễn cưỡng làm ra một vài món ăn để góp thành bữa cơm đoàn viên hoàn chỉnh.

Họ đều không kén chọn, còn có khoai lang đã nướng xong được người trong thôn đưa tới.

Kết quả vừa ăn xong chưa đầy nửa giờ, có người trong đám hô to: “Ai đánh rắm thế!”

“Chứ không phải anh à?”

“Lại có người đánh!”

Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh ngồi bên ngoài ngưỡng cửa cùng nhau quay đầu về nhìn, trông thấy đám đàn ông kia tranh luận vấn đề đánh rắm, cô và Thẩm Nam Hạnh nhìn nhau, cười.

Bên ngoài đổ một trận tuyết, cửa nhà nhuộm trắng, Thẩm Nam Hạnh hỏi cô nguyện vọng năm mới gì không?

Nguyễn Túy nhét hai tay vào trong túi anh, nghĩ ngợi, kết quả không nghĩ ra là gì, bèn tùy tiện nói đáp án: “Bình an khỏe mạnh đi.”

Thẩm Nam Hạnh rất cổ vũ: “Nguyện vọng tốt đấy.”

Nguyễn Túy nghiêng người hỏi anh: “Anh thì sao?”

“Đính hôn.” Thẩm Nam Hạnh nhìn tuyết lớn mênh mông, “Đính hôn với em.”

Lỗ tai Nguyễn Túy lại đỏ, nhưng lần này là bị đông cứng.

Trước khi đỏ mặt cô vào phòng, một đám đàn ông học luật vẫn không thảo luận ra vấn đề đánh rắm, chuẩn bị trở về nhà công vụ để thảo luận tám trăm hồi tiếp.

Nguyễn Túy đưa mắt nhìn họ rời đi, Thẩm Nam Hạnh gấp gáp đi theo sau cô, chờ khi ánh đi đến rồi, triền miên ôm lấy eo cô.

Hai tay anh bình thường dài mà rõ, kéo bên hông Nguyễn Túy, mặc cho cô làm thế nào cũng không tách đặng.

Còn bị anh xoay người, dịu dàng đặt môi hôn, ấm lại mát ấm lại mát, y tuyết lớn bay bên ngoài, lúc rơi xuống nhu hòa cực kì.

Lông mi như nhuộm thứ gì đó sáng lóng lánh, nháy nháy trông rất đẹp mắt, thi thoảng đưa mắt lên nhìn cô một cái, lúc ánh mắt đối mặt có thể va chạm ra vô số hoa lửa, đầy trời khắp nơi.

Nguyễn Túy cố vờ bình tĩnh, nhưng sắc mặt đỏ bừng.

Thẩm Nam Hạnh ôm cô thật chặt, hai tay đi lên dán lên mặt cô hơi nóng, trên môi không ngừng.

Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng lưng rất đẹp.

Sau một lát, Thẩm Nam Hạnh dẫn cô vào phòng ngủ.

Trong nhà ấm áp hơn bên ngoài nhiều, ánh sáng chỉ có thể xuyên qua cửa sổ tuyết trắng, lại không chiếu được mỗi góc trong phòng ngủ.

Góc nhỏ tràn ngập yêu thương.

Chuông treo trên tường, tiếng chuông kêu tích tắc tích tắc, không vội không chậm, phối hợp với tiếng thở gấp im ắng chảy xuôi trong không khí.

Rất yên tĩnh.

Không có một tia ánh nào có thể chiết xạ quỹ tích của họ, bởi vì dưới cơn tuyết lớn, tuyết rất trắng, trắng nõn như làn da thiếu nữ, nên mới có đối lập.

Nguyễn Túy nghe thấy Thẩm Nam Hạnh dùng giọng rất thấp nói câu chúc mừng năm mới bên tai cô.

“Chúc mừng năm mới.”

Năm mới này nóng hầm hập.