31
"Ba..."
Người đàn ông trung niên mà Kỳ An gọi là ba mặc áo sơ mi màu xanh đậm, gương mặt nghiêm nghị cùng với gọng kính kim loại màu xám trên đôi mắt. Thoạt nhìn cũng có thể biết là thành phần tri thức, Kỳ An đã từng kể qua, ông ấy là luật sư khá nổi tiếng.
Nhìn kĩ Đình Nguyên mới nhận ra, luật sư Vũ Kỳ Vinh của đoàn luật sư thành phố bên cạnh, thường xuyên xuất hiện để đảm bảo pháp lý cho các công ty lớn, đôi khi sẽ tham gia bào chữa cho những vụ án phức tạp bên ngoài.
Vừa thấy ông Kỳ An đã sợ tới tái mặt, Đình Nguyên nhẹ nhàng giữ tay của cậu, cúi đầu chào ông. Dẫu sao vừa rồi ông cũng đã thấy hai người làm gì, có giấu cũng không nổi nữa.
Mà Đình Nguyên thì chưa bao giờ muốn che giấu.
"Kỳ An, con đang làm gì vậy?" Ba của cậu rất nhanh đã điều chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm giọng hỏi.
"Con... đi ăn với bạn ạ." Kỳ An đáp.
"Bạn?" Ông chau mày.
"Bạn trai." Kỳ An nắm chắc lấy tay của Đình Nguyên.
Không ngờ khi nghe thấy hai từ này gương mặt của ba cậu càng xấu xí hơn, ông cố nén giận trừng mắt, "Bạn trai? Con còn dám nói lời này với ba! Con có biết suy nghĩ hay không!"
"Ba, có thể ba không biết, con thích đàn ông." Kỳ An tiếp tục nói.
"Mày còn dám lặp lại!" Ba của cậu nổi giận thật sự, muốn tiến tới thì đột nhiên Đình Nguyên đã chắn trước mặt của Kỳ An, lịch sự đứng đối diện với ông, cúi đầu, "Chào bác, cháu là Trần Đình Nguyên."
"Cậu có là——" Nói đến đây, ông chợt ngưng bặt.
Đình Nguyên nở một nụ cười nhẹ, tiếp lời, "Cháu là con trai đầu của chủ tịch công ty TG, lần trước chúng ta đã gặp nhau trên bàn đàm phán hợp đồng, lần đó cháu đi theo học hỏi, không ngờ còn được gặp bác ở đây, vô cùng vinh hạnh."
Vũ Kỳ Minh cố gắng nén cơn giận tới run người của mình xuống, nhưng ông vẫn không thể chấp nhận được cái chuyện chướng tai gai mắt này.
"Tôi cũng rất vinh hạnh được gặp cậu, tôi biết cậu là thiếu gia giàu có nên rất nhiều thú vui. Thứ lỗi cho con trai của tôi không sinh ra trong gia đình có điều kiện, không có đủ cha mẹ ở bên dạy dỗ thường xuyên để nhận thức đúng đắn, mong rằng cậu không rủ rê con trai của tôi làm những điều không hay."
Trước những lời nói có gai của ba Kỳ An, Đình Nguyên vẫn rất bình tĩnh mỉm cười, tay giữ chặt tay cậu không hề nao núng.
"Bác yên tâm, Kỳ An cũng đi theo ngành luật như bác, nhận thức và suy nghĩ của em ấy rất tốt, đã là người trong nghề luật như bác thì sao có thể là người không hay được, phải không ạ?"
"..."
"Cháu nghe bảo rằng từ lúc Kỳ An vào đại học tới giờ hai người chưa gặp nhau?"
Vũ Kỳ Minh hừ lạnh một tiếng, "Vậy thì ảnh hưởng gì đến cậu?"
"Cháu có đang làm phiền hai người không? Bởi vì lâu đến vậy không gặp ắt hẳn có nhiều chuyện để nói với nhau." Tuy nói như thế, tay hắn vẫn giữ chặt Kỳ An, "Cháu nghĩ vì bận rộn không thể nói chuyện nên bác có nhiều việc không thể hiểu hết con trai của mình. Như là sức khỏe và tình hình học tập 3 năm qua của em ấy?"
Vũ Kỳ Minh tức giận mở cửa phòng vệ sinh bỏ đi, Đình Nguyên ngay sau đó lập tức xoay sang Kỳ An, "Anh xin lỗi, nói những lời không phải với ba em."
"Anh cũng chưa nói gì quá đáng mà." Kỳ An đáp, "Nếu vừa rồi anh không chắn giúp em, có lẽ ông ấy đã đánh em rồi. Ba năm rồi không gặp, không liên lạc, vậy mà cũng không hào phóng hỏi thăm em một câu. Em thích đàn ông từ năm cấp ba, ông ấy không hề biết."
"... học cấp ba? Thích? Em thích ai?" Trần Đình Nguyên nắm sai trọng điểm, anh hấp tấp nhìn thẳng vào mắt cậu, "Em còn thích ai nữa?"
"Anh làm sao vậy chứ? Cũng chỉ là quá khứ thôi mà, nói thích cũng không đúng, khi đó em hơi cảm nắng bạn ấy một chút vì bạn nam đó che nắng giúp em. Em chưa bao giờ có tình cảm với ai nên là có hơi để tâm, nhưng sau đó cậu ấy chuyển trường rồi. Vì không rõ rốt cuộc mình thích phụ nữ hay đàn ông nên em đã có lên mạng xem một vài bộ phim... đen."
Tuy giải thích như thế vậy mà không hiểu sao gương mặt của Đình Nguyên vẫn rũ xuống, rõ ràng là anh đang không vui. Kỳ An có hơi chột dạ, không rõ mình đã nói sai cái gì.
Tuệ Nghi cũng nhận ra anh mình không đúng, cô ngồi ở ghế phụ lái, đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy anh của cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài đường phố, Kỳ An thì lo lắng nắm lấy cánh tay của Đình Nguyên.
Hai người này trước lúc đi vệ sinh còn vui lắm nhưng tại sao lúc đi về lại thành ra như thế này rồi, ở trong phòng vệ sinh mà cũng cãi nhau được sao?
Đúng là những người yêu đương có khác, nắng mưa thất thường.
Kỳ An và Đình Nguyên dừng lại trước con hẻm căn trọ của hai người, Tuệ Nghi còn định xin vào xem phòng trọ nhưng thấy cả hai dường như có việc phải giải quyết nên lại thôi, cô vẫy tay, hẹn gặp lại rồi nhờ tài xế đưa mình về.
"Anh ơi, vậy xe của anh phải làm sao ạ?" Đi bộ về nhà, Kỳ An vẫn bám chặt lấy tay của Đình Nguyên không buông.
"Tài xế sẽ đỗ giúp anh ở bãi, anh ấy quen rồi." Đình Nguyên thấp giọng đáp.
Thấy anh vẫn cứ mang vẻ mặt rầu rĩ đó, Kỳ An bám chặt lấy tay anh hơn, đợi anh mở cửa lập tức ôm lấy cổ của Đình Nguyên, mở to đôi mắt đầy ấm ức nhìn anh, "Anh giận em chuyện gì sao? Đó là chuyện của quá khứ rồi, sao anh lại giận em?"
Đình Nguyên đưa tay xoa tóc, hôn lên môi cậu, "Anh đâu có giận em, anh chỉ... hơi tủi thân một chút."
"Tủi thân?"
"Ừ, anh nghĩ... chỉ có anh và em mới có kỉ niệm đặc biệt với việc che cho nhau, hoá ra em cũng từng được người khác che nắng."
Từng mất em một lần rồi, ai biết được, anh cứ lo được lo mất như thế đấy.
Kỳ An ngơ ngác mất mấy giây rồi phì cười, cắn lên môi anh, "Anh là trẻ con sao? Sao lại đi so đo những chuyện này? Cậu ấy ở trong đội cờ, lúc đó cậu ấy giương cờ đứng ở trước lớp của em, em không cao nên đứng ở đầu hàng, trời thì nắng nên cậu ấy mới tốt bụng che giúp em, các bạn khác cũng như thế mà."
"Vậy, em chỉ che mưa cho một mình anh?" Đình Nguyên nén được vui sướng.
"Ừ, cũng chỉ có anh che mưa cho em, còn đội mũ vào ngày nắng cho em nữa, đồ trẻ con."
Kỳ An nhận ra bạn trai đang làm nũng với mình, cậu phát hiện bạn trai của cậu cực kỳ thích làm nũng với cậu.
Đình Nguyên vui vẻ đè cậu lên tường hôn sâu. Một tay đỡ lấy đầu cậu để tránh cậu bị đau, một tay để lên eo cậu.
Bỗng dưng lại có tiếng chuông cửa, Đình Nguyên tách khỏi cậu, muốn ra mở cửa nhưng Kỳ An lại ôm chặt lấy anh, muốn dán cả cơ thể của mình lên trên người của Đình Nguyên.
"Kỳ An, có người gõ cửa kìa." Đình Nguyên vỗ vỗ nhẹ đầu cậu.
"Kỳ An ơi! Anh Nguyên ơi! Hai người có ở nhà không? Khôi Vỹ đẹp trai đây, hai người có gì ăn không, cho em vào ăn ké đi! Nếu không thì cả hai người bao em đi ăn đi được không? Em đói bụng quá đi mất ha ha!"
Tiếng của Khôi Vỹ vang lên từ bên ngoài, quá lười ăn suất cơm dinh dưỡng ở câu lạc bộ nên mới đi sang đây để ăn chực. Nhưng không hiểu sao gọi mãi chẳng thấy ai mở cửa.
"Có khi nào không ở nhà không nhỉ?" Khôi Vỹ cúi đầu nhắn tin nhưng vẫn chưa có ai trả lời, gọi điện thoại cũng vậy.
Đình Nguyên hôn lên cổ của Kỳ An, bởi vì da của cậu trắng nên anh chỉ cần m út nhẹ đã để lại những dấu hôn đỏ hồng chói mắt. Mặc kệ điện thoại vẫn còn đang run lên trong túi, Kỳ An khép mắt ôm lấy lưng của anh, nức nở vài tiếng.
Mặc dù xấu hổ nhưng không ngăn được sự h@m muốn trong cơ thể mình, Đình Nguyên đưa tay vén áo của cậu, đưa bàn tay mát lạnh vào bên trong vuốt v e nhẹ nhàng cái eo nhỏ, chậm rãi đưa dần lên phía bên trên, khi vô tình chạm phải một thứ cả hai người đều cứng đờ lại.
"An, cho anh được không?" Giọng của Đình Nguyên khàn đi vì tình d*c. Kỳ An nhìn thẳng vào mắt anh, cậu gật đầu rồi lại hôn lên môi của anh.
"Phải rồi, hôm nay anh Nguyên đi đón em gái mà nhỉ? Mình quên mất."
Khôi Vỹ tự gõ đầu mình rồi chậc lưỡi trở về câu lạc bộ để tiếp tục ăn suất cơm dinh dưỡng. Lúc cậu về, Kỳ An đã được Đình Nguyên bế lên giường ở trên gác, đau tới trắng bệt cả gương mặt, ngón tay cào sâu vào tấm lưng trần của Đình Nguyên.
"An, khó chịu lắm sao em?" Đình Nguyên lo lắng cho cậu, chính anh cũng đang đau tới mức đổ mồ hôi lạnh nhưng thấy Kỳ An khép chặt mí mắt, anh cảm thấy lòng mình còn đau hơn.
"Em không sao, được rồi, anh cho hết vào đi ạ."
"Thả lỏng đi em."
Đình Nguyên cúi đầu hôn lên khuôn ngực cậu, bàn tay xoa bóp cánh mông, cố gắng tìm tất cả những điểm nhạy cảm của Kỳ An để làm cho cậu thoải mái, quên đi cái đau đớn bên dưới.
Đến khi Kỳ An hoàn toàn thả lỏng, dần dần cảm nhận được kh0ái cảm tê dại đánh liên tục vào xương cụt, lúc đó cậu có khóc la đến mức nào cũng đã muộn, Đình Nguyên không dừng lại mà chính cậu cũng chẳng muốn dừng lại nữa rồi.
Sau lần đầu tiên, Kỳ An bị sốt phải nằm ở giường suốt hai ngày trời, Đình Nguyên hối hận vô cùng, cả ngày túc trực bên cạnh giường cậu để chăm sóc, không quên viết đơn đưa cho Thế Phương nhờ xin nghỉ phép giúp cậu.
Khi Kỳ An khoẻ lại thì Đình Nguyên phải đi cùng ba mình tới một bữa tiệc. Nghe bảo là một vị chủ tịch sắp về hưu sẽ tuyên bố để lại gia sản mình cho cháu, nhân hôm nay tới để lôi kéo và củng cố thêm các mối quan hệ cũng không hề tồi. Thậm chí nếu có thể thì tìm cơ hội để hợp tác với chủ nhân tương lai của cả gia sản đồ sộ này, cho họ thấy thiện chí của mình ngay từ khi họ vừa nắm quyền, chưa vững mạnh.
Trước đây cơ nghiệp của nhà họ Trần vốn đã được xem là lớn khiến nhiều người vừa nể vừa sợ, từ khi kết hôn với vị phu nhân mới thì sự lớn mạnh đó càng thêm được củng cố, so với gia thế của chủ nhân bữa tiệc tối nay phải là một chín, một mười. Thế nhưng cả chủ tịch Trần và Trần Đình Nguyên đều rất khiêm tốn, thật sự muốn thêm bạn bớt thù.
"Bé An, anh sẽ cố gắng về sớm, anh hứa đấy." Đình Nguyên từ chối bữa tiệc này không được nên đành phải đi, trong lòng thì không yên tâm về bạn trai nhỏ này một chút nào. Anh sờ trán cậu, chắc chắn đã không còn nóng nữa mới đặt lên môi cậu một nụ hôn rồi để cậu nằm xuống giường nghỉ.
"Không sao mà, đây là một bữa tiệc quan trọng, nếu anh về sớm sẽ phật lòng ba anh." Kỳ An lắc đầu.
"Cũng không quan trọng mấy, xong những việc cần thiết anh sẽ về." Đình Nguyên sờ lên bụng cậu, "Còn phải về nấu cơm tối cho em nữa chứ, em chưa ăn gì mà?"
"Em đặt giao tới cũng không thành vấn đề."
"Em đang bệnh, đừng ăn linh tinh, nghe lời anh."
Đúng giờ, xe của chủ tịch đến trước con hẻm nhỏ để đón Đình Nguyên. Ông đã nghe Tuệ Nghi nói về chuyện Đình Nguyên thuê nhà cùng với bạn trai, ông hỏi ra thì mới biết con trai mình có xích mích với bạn cùng phòng, dẫu sao cũng sắp ra trường, khoảng thời gian tiếp theo thì chỉ đi thực tập không cần lên lớp nên nó cũng muốn dọn ra ngoài.
Câu "con về nhà đi" ông không dám nói ra, bởi vì Đình Nguyên chưa bao giờ xem đó là nhà, đối với con trai ông, người vợ thứ hai là một đối tác làm ăn của cha thế nên nó sẽ tôn trọng, về phần Tuệ Nghi, tuy vất vả lắm mới có thể thành anh em, nhưng dẫu sao hai đứa cũng không cùng huyết thống.
Vì vậy việc trở về nhà - nơi được xem là thoải mái và riêng tư nhất lại có sự xuất hiện của người ngoài, cùng ăn cơm, cùng sinh hoạt, bước vài bước sẽ gặp mặt, đối với Đình Nguyên đó là một sự bất tiện.
Đây là những lần hiếm hoi ít ỏi Đình Nguyên đến những bữa tiệc thế này. Nhưng sắp tới anh sẽ chính thức tham gia vào việc của công ty bởi vì ba anh sẽ sang Pháp, tuy bên cạnh có mẹ của Tuệ Nghi hỗ trợ một vài việc, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ anh cần phải học tập và làm quen, cho nên việc đi giao lưu thế này cũng rất cần thiết, có khi sau này anh sẽ là người đại diện cho công ty của mình lui tới những nơi này thường xuyên.
"Cái kia, khoảng 6 tháng nữa ba sẽ sang Pháp, nếu có thể thì trước đó con dắt cậu bé ấy đến cho ba gặp mặt được không?" Ngồi cùng với con trai ở hàng ghế sau, ông Trần lên tiếng phá vỡ đi yên lặng.
"Ba không có ý định làm khó hay tạo áp lực gì cho thằng bé, chỉ là muốn nhìn mặt một chút, xem ai lại tài giỏi như thế, có thể khiến con trai của ba mở lòng yêu thương và chọn yêu thương đứa con trai này của ba. Nhiều lắm là nói một lời cảm ơn, đãi đứa bé đó ăn một bữa thật ngon thôi."
"Vâng, con sẽ hỏi ý kiến của em ấy."
"Được, ba chờ tin của hai đứa."
Bữa tiệc được tổ chức ở một hội trường vô cùng phô trương của khách sạn thuộc chính công ty bọn họ. Quy mô không to bằng chuỗi khách sạn của nhà TG, bởi vì ngành kinh doanh chính của bọn họ vẫn thiên về bên các kiểu nhà hàng hơn là khách sạn. Tuy nhiên so với mặt bằng chung các đối thủ khác thì khách sạn nằm nổi bật trên bản đồ thủ đô này vẫn được đánh giá rất cao.
Ngoài chủ nhân bữa tiệc và người trong gia đình thì hai ba con Đình Nguyên cũng rất được chào đón, liên tục có người đến mời rượu và hỏi thăm. Không ít lời khen Đình Nguyên đẹp trai, có vẻ ngoài xán lạn được buông ra, anh thì chỉ cười một cách lịch sự, giữ thái độ chuẩn mực nhất.
Đôi mắt một mí của Đình Nguyên vốn dĩ lạnh lùng, nếu như anh không cười rất dễ sẽ khiến cho người khác nghĩ tâm trạng anh đang không tốt hoặc không có thiện chí. Tuy nhiên khi Đình Nguyên mỉm cười nhẹ và thoải mái chuyện trò, họ vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình từ anh, lành lạnh, khéo léo và khó chạm vào.
Vất vả lắm Đình Nguyên mới nói chuyện xong với một phu nhân, chỉ vừa nhấp một ngụm rượu dự định trao đổi công việc trong thời gian thực tập sắp tới với ba thì lại có hai người khác đến bắt chuyện.
"Chào chủ tịch! Đây chắc hẳn là con trai cả nhà ông rồi? Thật vinh dự cho tôi quá khi được nói chuyện với ngài và con trai ở đây."
Đình Nguyên đưa mắt nhìn, không chỉ anh mà người đứng bên cạnh vị giám đốc đang bắt chuyện kia cũng không tin vào mắt mình.
Huỳnh Bá Duy trợn tròn mắt, Đình Nguyên chỉ hơi bất ngờ nhưng ngoài mặt vẫn bình thản vân vê ly rượu, lắng nghe ba của mình đáp lời vợ chồng vị giám đốc của công ty nhỏ hơn đang chủ động đến chào.