Khoảnh khắc tỏ tình ngoài kế hoạch trôi qua nhanh như đoạn nhạc dạo, mặc dù thất bại nhưng Túc Tinh Dã vẫn không hề hối hận, đôi lúc ở một mình còn có thể nhấm nháp dư vị một phen.
Chuyện này cũng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống chung của hai người, Túc Tinh Dã là một đứa nhóc ranh ma, sau khi tỏ tinh bị từ chối không nhụt chí, trái lại càng dũng cảm tiến lên, cứ chộp được cơ hội là dính sát với Bạch Yến Thừa, có lúc tắm xong còn cố tình không mặc quần áo đàng hoàng, cặp chân trắng dài lướt qua lướt lại trước mặt Bạch Yến Thừa.
Mà tiến sĩ Bạch giống hệt như cao tăng đắc đạo khoanh tay không loạn, mặc kệ người ta có cám dỗ đến đâu cũng thờ ơ, Túc Tinh Dã giận đến mức nửa đêm nửa hôm muốn leo cửa sổ nhảy xuống.
Thời gian đi công tác sắp sửa đến gần, bộ phận cần phải chuẩn bị trước rất nhiều việc, Bạch Yến Thừa bận túi bụi, mỗi ngày đi làm đều tan muộn thì thôi, mấy ngày cuối tuần còn nhận được điện thoại của lãnh đạo gọi đi họp.
Đến nỗi Túc Tinh Dã hoài nghi anh cố tình trốn tránh mình.
Anh cũng có nỗi khổ khó nói, có một lần Túc Tinh Dã chờ Bạch Yến Thừa tan làm, cả tối nằm ngủ ngoài ban công đợi anh về dỗ dành.
Túc Tinh Dã đạt được ý muốn trực tiếp ôm chặt cánh tay anh không buông, giọng nói trêu ghẹo như gió nhẹ vờn qua bên tai: "Tiến sĩ Bạch ơi, cả người em mất hết sức rồi, anh ôm em đi được không?"
Trong khoảnh khắc đó, một luồng xung động hệt như thú dữ xông ra khỏi cơ thể Bạch Yến Thừa, suýt nữa là anh đã xốc người lên ôm cho cậu ngồi vào lòng, hù dọa bé ngốc chỉ biết khoe khoang nói miệng.
Nhưng vừa nghĩ đến giáo sư Nghiêm và cô, anh liền mềm lòng.
Bạch Yến Thừa đẩy canh tay của chàng trai ra, dùng giọng nói dịu dàng nhất nói ra câu tuyệt tinh nhất: "Mơ đẹp nhỉ."
Túc Tinh Dã: "..."
Rõ ràng không phải là ảo giác, có đôi lúc tiến sĩ Bạch thật sự rất xấu xa.
...
Tối hôm đó, Bạch Yến Thừa tăng ca thêm hai tiếng, lúc ra khỏi Sở nghiên cứu thì trời đã tối đen như mực, anh đi lòng vòng quanh cửa đơn vị mà không tìm được một chiếc xe đạp công cộng nào nên đành phải đi bộ về nhà.
Nửa tiếng trước trời đổ một cơn mưa nhỏ, sau cơn mưa, không khí mát mẻ thoải mái nhưng lại rất buồn tẻ, mùi thơm cây cỏ hòa với mùi bùn đất, Bạch Yến Thừa vừa hít thở mùi hương tươi mát vừa ngẩng đầu nhìn trời.
Trên trời giăng đầy mây đen không thấy ánh trăng như thể sắp sửa trút một cơn mưa khác xuống, anh không mang theo dù, để không bị mưa xối ướt thanh chuột lột, anh định sẽ rẽ đường tắt về nhà.
Lúc đi qua một con hẻm nhỏ, anh gặp phải ba tên du côn, trông cách ăn vận giống như người trẻ tuổi.
Mặt mũi mấy người này cũng trẻ, khóe môi nhếch lên nụ cười đần độn thiếu đánh, trong miệng ngậm điếu thuốc, cố tình mở rộng vai ngênh ngang, cả người từ trên xuống dưới viết đầy mấy chữ "Tôi không phải là người tốt".
Bạch Yến Thừa ở đây nhiều năm rồi nhưng chưa từng nhìn thấy bọn họ, đoán là du côn chạy từ khu khác tới.
Lúc anh lướt qua ba người nọ, có hai cặp mắt nhìn theo, trong mắt là vẻ coi thường và khiêu khích, rõ ràng cho thấy chẳng có ý tốt gì.
Thời tiết này khiến cho tâm trạng của anh không tốt, chẳng thèm đếm xỉa gì đến mấy tên đó, hơi bước nhanh hơn muốn mau chóng thoát khỏi bọn họ.
Chưa đi bao xa, tiếng bước chân của những người kia cũng chồng lên nhau, giống như là đang giậm chân tại chỗ vậy.
Anh hơi cau mày, mơ hồ nghe được mấy tiếng nói nhỏ truyền từ đằng sau tới:
"Làm sao đây..."
"Thôi, tìm một đứa nhỏ nhỏ đi."
"Thằng đó nhìn cũng không tệ."
"Không được, hai ta cộng lại cũng không cao bằng hắn."
"Nghe lão nhị đi, chạy chạy chạy..."
Sắc mặt Bạch Yến Thừa khẽ biến, anh dừng bước, chậm rãi quay đầu.
Ba tên du côn choàng vai bá cổ nhau biến mất trong khúc giao đường hẻm, âm thanh lộn xộn cũng dần nhỏ đến mức không thể nghe được nữa.
Bạch Yến Thừa nhìn chằm chằm mặt đất như có điều suy nghĩ, nghi một hồi, cuối cùng vẫn quyết định là không xen vào việc của người khác.
Không biết có phải là do ba tên du côn để lại ấn tượng lén lút vụng trộm quá sâu sắc hay không, hoặc cũng có thể là do nguyên nhân gì khác, mà có thứ gì đó giống gai nhọn đâm vào ngực Bạch Yến Thừa khiến cho anh luôn liên tưởng đến dáng vẻ bĩu môi giận dỗi mình của Túc Tinh Dã.
Về đến khu phố Hằng Nguyên cũng đã chín giờ, Túc Tinh Dã còn chưa đi làm về, anh nghe cậu nói là làm ca tối.
Lần đầu tiên, Bạch Yến Thừa ngồi trên ghế đọc sách mà không thể tập trung, là vì anh cứ lo lắng không yên.
Cuối cùng, do không an tâm, anh đóng sách lại, cầm một cây dù đi ra ngoài, quyết định đến tiệm trà sữa đón Túc Tinh Dã tan làm.
Nào ngờ tiệm trà sữa đang chuẩn bị đóng cửa, nhân viên trực ca nói cho anh biết Túc Tinh Dã đã tan làm từ sớm rồi.
"Cậu ấy đi đâu vậy, biết không?"
"Có bạn học đến đón, hình như là họ Tạ."
Bạch Yến Thừa hiểu ra, lịch sự nói cảm ơn rồi xoay người rời khỏi tiệm trà sữa.
Không thể đón người, chỉ có thể quay về đường cũ.
Đêm dần khuya, cũng may trời đã trong lại, có mấy ngôi sao lặng lẽ nhú đầu, hẳn là sẽ không mưa nữa.
Bạch Yến Thừa nhấn chặt nút dây cột dù, xách dù bằng một tay, chậm rãi về nhà.
Trong lòng anh hơi nghi ngờ, vì sao Túc Tinh Dã lại nói dối anh, thật sự trông anh cổ hủ và cứng nhắc như vậy sao?
Đang suy nghĩ lung tung, chợt vô ý ngước mắt nhìn lên, trùng hợp bắt gặp mấy bóng người lướt vội qua đầu hẻm, Bạch Yến Thừa không nhìn rõ mặt mũi của những người này, nhưng có một người nhuộm tóc màu vàng khiến cho anh có ấn tượng rất rõ.
Vừa khéo, đây không phải là mấy tên du côn mà anh gặp lúc tan làm sao?
Ba người kia đi rất vội, đứng trước đầu hẻm chụm đầu lại nói gì đó, tựa như đã tìm được cùng một mục tiêu, sau đó quay đầu chạy về hướng khác.
Vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng đáng tiếc ba kẻ này lại để cho Bạch Yến Thừa gặp được lần nữa.
Anh siết chặt cây dù trong tay, hơi nhíu mày, đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhấc chân đi.
Từ xa, anh đã nghe thấy tiếng ầm ĩ của mấy tên du côn, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhịp bước tăng nhanh.
Khu vực này có rất nhiều trường học, trung tiểu học nổi tiếng nhất Vành đai số 4 đều ở gần đây, buổi tối có nhiều học sinh trung học ra ngoài chơi cũng không có gì lạ, có lẽ một cậu nhóc xui xẻo nào đó đã bị bọn xấu bắt lại rồi.
"Bé cưng à, muộn thế này rồi mới về nhà hả?"
"Lão nhị, nói nhảm với nó chi vậy, nó không cho thì cứ đến lột quần áo thôi."
"Mẹ mày thô bỉ như vậy, dọa bé đẹp sợ rồi."
"Cái thằng biến thái này, thấy người đẹp là đứng không vững nữa, mày tránh ra, để tao lên!"
Quả nhiên là giọng nói của ba tên du côn, một tên giọng the thé như thái giám, một kẻ khác giọng trầm chắc nịch, kẻ còn lại không nói lời nào.
Bạch Yến Thừa đi vòng qua từ một con đường nối khác, im lặng đứng ở khúc quanh sau lưng bọn du côn, dùng vách tường dày ẩn giấu cơ thể chỉ để lộ ra nửa gương mặt, liếc nhìn tình hình bên trong con hẻm.
Trời quá tối ngăn cản tầm nhìn, lại không có đèn đường chiếu sáng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy cái bóng người đứng xen lẫn nhau, dường như có một người đang bị ba tên du côn đó ép lui vào giữa góc tường.
Người đó cao hơn ba tên kia, nhưng cả người đã bị bóng tối che khuất khiến cho người ta không nhìn thấy rõ mặt.
Tên tóc vàng cất tiếng đầu tiên vẫn còn ầm ĩ: "Biết điều thì vứt tiền ra!"
Một tên khác tiếp lời: "Không có tiền mặt thì nộp điện thoại và đồng hồ đeo tay đây."
"Tao thấy ba lô này của nó cũng không tệ, hình như là hàng hiệu."
"Mở ra cho tao coi trong đó có cái gì!"
...
Trái lại, Bạch Yến Thừa không hoảng không vội xoay người nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong góc có hai cục gạch đỏ chồng lên nhau, anh cúi đầu nhìn cây dù đi mưa trong tay một cái, lại liếc mắt nhìn cục gạch, cuối cùng gác lại cây dù lên tường, quyết định dùng gạch để xử lí vấn đề.
Khi anh vừa khom người nhặt gạch xong quay đầu lại, trong hẻm đã truyền đến một âm thanh không thể lường trước: "Có phải là mấy đứa tụi mày chán sống hết rồi không?"
Giọng nói này?
Thân người Bạch Yến Thừa khựng lại một lát, đáy mắt toát ra vẻ ngạc nhiên, sau đó anh chậm rãi đứng thẳng dậy, trầm ngâm mấy giây, cẩn thận lắng nghe âm thanh vọng tới.
"Ha...!Hài hước thật."
Chất giọng to rõ hơi khàn, phát ra trong đêm tối rất dễ nghe, Bạch Yến Thừa rất quen với nó, nhưng ý giễu cợt mang chút kiêu ngạo lại không phải là giọng nói mà anh từng biết.
Ngay sau đó lại nghe thấy người đó quát: "Té ra hết cho tao."
Lần này thì anh có thể xác định được rồi, cậu nhóc xui xẻo bị côn đồ vây vào giữa chính là Túc Tinh Dã.
Chắc chắn mình không nhận lầm người, lồng ngực Bạch Yến Thừa căng thẳng, trong con ngươi ánh lên vẻ lo lắng, anh cố bước đi không phát ra tiếng động trở lại vị trí cũ, người vẫn núp trong bóng tối, nghiêng đầu nhìn xem việc gì đang diễn ra bên trong hẻm.
Cảnh tượng mà anh đang nghĩ đến, sẽ là Túc Tinh Dã với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị người ta ép đến bước đường cùng, vừa lau nước mắt vừa rút điện thoại và ví tiền ra, khóc hu hu cầu xin tha thứ, thế thì bây giờ anh có thể đường đường chính chính làm anh hùng cứu mỹ nhân, sẵn tiện tra hỏi xem vì sao đối phương lại nói dối mình.
Song những gì xảy ra sau đó có hơi không giống với điều anh dự đoán.
Túc Tinh Dã không hề bị người ta ép lùi vào trong góc, sống lưng cậu thẳng tắp tiến lên phai trước một bước, gương mặt đẹp trai lộ ra dưới ánh trăng, đường nét xinh xắn vô cùng động lòng người, đến cả bọn du côn còn được nhìn trực diện.
Túc Tinh Dã nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng châm chọc, trong mắt tràn ra vẻ hung dữ dọa người giống hệt như một con sói chực chờ tấn công, dáng vẻ này có độ chênh lệch rất lớn với đàn em ngoan ngoan đáng yêu trong ấn tượng của Bạch Yến Thừa.
Ba tên du côn còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng, chúng đã không nhịn thêm nổi nữa rồi, xắn tay áo lên bắt đầu đe dọa.
"Đừng mơ có ai đến đây giúp cưng, thời tiết thế này làm gì có ai chịu ra ngoài chứ!"
"Đúng vậy! Mau giao hết đồ có giá trị ra đây."
"Bé cưng à, dáng em đẹp vậy nên anh đây không nỡ rạch mặt, nhưng nếu cưng mà không nghe lời nữa, thì đừng trách sao hai anh em của anh không khách sáo."
"Lão nhị, còn nói nhảm với nó nữa à!"
"Cưng ngoan ngoãn đi nào, giao đồ ra đây, đỡ cho da thịt bị đâm đau."
Hai chữ "ngoan ngoãn" hoàn toàn chọc Túc Tinh Dã phát cáu, bây giờ chỉ cần nghe thấy chữ "ngoan" thôi là cậu đã tức tối chịu không nổi rồi! Mỗi ngày giả vờ ngoan trước mặt Bạch Yến Thừa thì thôi cũng được, ra ngoài rồi mà còn bị người ta xem là đứa ngốc nhút nhát.
Cậu nheo mắt, phụt ra một tiếng cười lạnh lùng, sau đó xoay người thong thả đặt ba lô trên vai xuống đất.
"Mày điếc rồi hả?"
Đám du côn không chờ nổi nữa, bắt đầu nhổ mấy bãi nước bọt xuống đất, một tên hùng hổ muốn động thủ, thậm chí tên đầu vàng đã rút luôn cả một con dao gọt trái cây từ trong túi quần ra rồi.
Túc Tinh Dã lia nhanh qua ba tên du côn không biết trời cao đất dày, mấy thằng liều mạng này trong mắt cậu chỉ là binh tôm tướng cá thôi, chả bỏ nhét kẽ răng.
"Được thôi, gần đây tâm trạng ông cũng không tốt, đang buồn vì không có chỗ trút đây, tụi mày thì ngon rồi, chủ động dâng mình đến cửa làm bao cát cho tao chơi, vậy thì tao cũng sẽ không nhân nhượng."
Dứt lời, nụ cười trên mặt Túc Tinh Dã bỗng nhiên không thấy đâu nữa, chẳng cho ai thời gian phản ứng, cậu đã bước lên một bước, quả đấm nặng ngàn cân đập vào mặt tên tóc vàng với tốc độ nhanh như tia chớp.
Đối phương không tránh kịp nên ăn trọn một đấm, theo bản năng phát ra một tiếng "Au", sau đó lui về sau ngã ngồi xuống đất, dao gọt trái cây trong tay cũng không cánh mà bay.
"Ui da mẹ nó!" Tóc vàng che lỗ mũi chảy máu lại, chỉ cảm thấy trước mắt có rất nhiều sao bay quanh, la lối lên: "Con mẹ nó...!Lên cho tao, làm chết nó cho tao!"
Hai đồng bọn đang ngây ra như phỗng, chưa hiểu rõ tình hình lúc này, lúc hoàn hồn là đã muộn rồi.
Túc Tinh dã giơ cao chân đạp mạnh về phía bụng của một trong hai tên, người nọ ôm bụng ngã xuống, hít một hơi giấu trong cổ họng không kêu lên nổi.
Người còn lại chửi lớn một tiếng, nhấc chân lên đánh trả.
Túc Tinh Dã có kinh nghiệm cận chiến, dễ dàng né được đòn chân của tên du côn, nghiêng người khéo léo tránh thoát, xoay người lại phát một cái tát lên mặt gã.
"Bốp!"
Bên tai tên du côn kêu ong ong, lơ mơ lảo đảo.
Túc Tinh Dã thừa thắng xông lên, bật nhảy tại chỗ biểu diễn một cú đá bay bổng, đá thẳng vào cần cổ của tên du côn, người nọ kêu lên một tiếng rồi cũng đáp mông bên cạnh tên tóc vàng.
Ai mà ngờ một chàng trai có dung nhan tuyệt thế trông gầy yếu mà lực tay lại mạnh như trâu đâu, hơn nữa cậu ra tay tàn nhẫn ngang tàng không hề lưu tình, chỉ dùng ba chiêu đã hạ đo ván ba tên du côn.
"Đúng là mấy con chó không có mắt!"
Túc Tinh Dã giơ ngón giữa với ba người lăn lóc dưới đất, xoay người đi lấy ba lô của mình.
Cậu phủi bụi trên ba lô, phát hiện vạt áo khoác đã bị dính bùn, định lau nó đi nhưng càng lau càng bẩn, nhìn chằm chằm một lúc thì ngọn lửa trong lòng bùng cháy lên lần nữa.
"Mẹ mày!" Cậu cao giọng quát lên, thở mạnh đi đến trước mặt tên tóc vàng.
Lỗ mũi của tóc vàng còn đang không ngừng chảy máu, choang váng sắp ngất rồi, khí thế hung hăn càn quấy ban đầu đã không còn, sợ hãi nhích mông lui về sau, lắc tay lia lịa: "Cậu...!Cậu muốn làm gì?"
Túc Tinh Dã trợn mắt: "Mày nói xem."
Hai đồng bọn bên cạnh thấy tình thế không ổn, kéo cánh tay tóc vàng muốn tháo chạy.
Làm sao Túc Tinh Dã có thể để cho bọn họ đi dễ dàng như vậy được, cậu đang bực bội, lửa giận còn chưa nguôi, vất vả lắm mới có mấy cái bao cát, cậu còn chưa chơi đủ cơ mà.
Túc Tinh Dã nở nụ cười tàn nhẫn, chọn đúng lúc giơ chân giẫm lên bắp chân tên tóc vàng, dùng sức nặng của cơ thể đè xuống, thấp giọng nói: "Muốn chạy hả?"
Một cước này nặng nề như vậy, tóc vàng đau đến nỗi trợn trắng mắt, hai tên kia bị dọa sợ cũng không dám lộn xộn nữa.
"Đại ca! Đại ca!" Du côn bắt đầu đổi giọng: "Bọn tôi sai rồi, có mắt không thấy núi Thái Sơn, bọn tôi chỉ ra ngoài quậy phá tí thôi, cho chút thể diện đi mà."
"Nói nhiều thế không biết!" Túc Tinh Dã tát một bạt tai cho tên du côn vừa lên tiếng nói chuyện, "Tao cảnh cáo tụi mày, sau này không được phép ngang ngược ở chỗ này nữa, con nít chưa lớn hả mà dám học đòi cướp bóc?"
Du côn sợ hãi run rẩy, vội vàng che kín mặt.
Túc Tinh Dã hừ lạnh: "Mấy thằng chó chúng mày, may là hôm nay gặp được tao, đổi lại thành nam thần của tao, dám động tới một sợi tóc của anh ấy...! Không! Tụi mày mà dám can đảm nhìn anh ấy một cái xem, ông đây móc mắt hết cả đám!"
"Dạ dạ dạ..." Tóc vàng hé môi đáp lời, trong lòng thầm chửi lại, nam thần ở chỗ đéo nào chứ.
"Mày." Túc Tinh Dã chỉ tóc vàng, cong môi cười gian ác, "Lúc nãy kêu tao là cái gì?"
"Dạ? Cái gì?" Tóc vàng dùng tay lau máu mũi, trông vừa bẩn thỉu vừa hơi đáng thương.
Túc Tinh Dã đè mạnh chân: "Bé cưng, cưng quên rồi sao?"
"A ui da! Đại ca!" Tóc vàng che chân muốn chạy, "Tôi sai rồi, buông ra đi...!Mau buông chân ra đi..."
"Chạy sớm làm gì, bây giờ mới chịu nhận sai à."
Túc Tinh Dã nổi hứng chơi đùa, không rũ chút lòng thương hại nào đùa bỡn ba tên du côn như chơi với con kiến, lúc thì đá tên tóc vàng, một lúc nữa thì kéo lỗ tai tên khác.
Ba người này gộp lại cũng không phải là đối thủ của cậu, lúc nhỏ Túc Tinh Dã từng vào quyền quán học đánh cận chiến và kỹ thuật phòng thân với cậu của mình, thậm chí cậu còn từng đạt được hạng nhất giải thanh thiếu niên cấp tỉnh, dư sức đối đối phó với mấy tên gà mờ này.
Hoạt động cơ miệng và đấm đá một trận, sau khi làm nhục ba tên du côn từ đầu đến chân xong, rốt cuộc Túc Tinh Dã cũng hả giận, cậu nhắm vào cái mông tóc vàng đá thêm một cước nữa, "Cút xéo cho tao! Cút xa được chừng nào hay chừng nấy, lần sau mà còn bén mảng tới đây nữa, tao đá nát trứng của tụi mày đó!"
Ba người muốn phản kháng nhưng không đủ sức, chỉ đành lăn một vòng rồi bỏ chạy bằng đường tắt.
Trong con hẻm chỉ còn lại một mình Túc Tinh Dã, cậu sửa soạn lại áo quần một chút, nghiêng đầu liếc mắt nhìn bùn dính trên vai áo rồi cau mày lầm bầm: "Xui xẻo thật..."
Một cơn gió thổi nhẹ qua, Túc Tinh Dã sờ lên má mới phát hiện mắt kính của mình đã rơi rồi, cậu đứng tại chỗ xoay hai vòng nhưng vì trời quá tối nên không thể nhìn thấy gì, thế nên quyết định không tìm nữa.
Cậu chu môi, thấp giọng chửi thề: "** má nó...!Bỏ đi, hôm khác đi làm lại vậy, mà quần áo bẩn mất rồi, về giải thích làm sao đây...!Mấy thằng ranh đó, tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt tao nữa."
Chuẩn bị xong xuôi, Túc Tinh Dã mới xách ba lô vác lên vai, ngó về phía mà ba tên du côn đã chạy mất, cằm ngước lên giống hệt như tướng quân thắng trận, nhấc cao chân bước nghênh ngang rời đi.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, đến khi con hẻm lại yên tinh như lúc đầu, Bạch Yến Thừa mới cầm dù bước ra.
Anh vẫn luôn đứng im ở chỗ đó, lặng lẽ thưởng thức từ đầu đến cuối vở kịch hay.
Cứ nghĩ với cá tính của Túc Tinh Dã, cậu sẽ bị người ta bắt nạt đến nỗi khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, không ngờ ở sau lưng anh bé ngoan lại ngang tàng như thế này.
Bỗng nhiên tất cả như được giải thích rõ ràng.
Ở trước mặt anh thì ngoan mềm như bông vải, trước mặt người khác thì bùng nổ giá trị vũ lực.
Mèo hoang giả làm mèo nhà.
Chẳng trách khiến cho người ta cảm giác như đang làm bộ, thì ra là đang diễn thật.
Bạch Yến Thừa rảo bước về vị trí vừa kết thúc trận chiến, nhặt được một chiếc mắt kính gọng đen ở trong góc tối, anh cúi đầu nhìn nó, khóe môi dần cong lên.
Đúng là buồn cười quá mà.
==
Min: Có con mều bị cờ rút bắt quả tang đánh đúm chửi thề.