Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 9: Mỗi người tự cách xa




Có một kiểu sợ hãi, đến mức cao nhất lại chuyển thành bình tĩnh.

Nhưng, khi nhìn thấy người từng quen thuộc, cảm giác sợ hãi ấy lại nán lại trong đầu.

Không thể lãng quên, cũng chẳng thể nói ra, viết cái nhãn trầm mặc lên đôi mắt bình tĩnh.

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Diệc Mân thể hiện vô cùng xuất sắc ở trường, thầy cô bè bạn đều khen anh. Anh trở thành nhân vật mang tính biểu tượng trong lớp, chỉ cần là nơi có mặt anh, gần như vấn đề gì cũng đều có thể được giải quyết. Dù là cuộc thi nào, các thầy cô vừa mở miệng đã luôn nói “Vậy thì Tô Diệc Mân đi đi…”.

Tô Giải Phong luôn rất bận, nhưng chỉ cần là lúc họp phụ huynh cho Tô Diệc Mân, dù bận cỡ nào, ông đều đích thân tới trường. Tô Giải Phong sẽ không nói lời nào mang tính khen ngợi mà sẽ chỉ nói với Tô Diệc Mân: “Đều là chuyện mà con nên làm.”

Tô Diệc Mân không nói gì, chỉ cười hờ hững, đôi mắt toát ra vẻ trầm tĩnh không hợp với độ tuổi.

Tô Tử Quân lên cấp Hai, chẳng hề tranh luận mà thi vào trường của Tô Diệc Mân, như vậy thì cô và anh lại một lần nữa cùng đi học cùng tan học.

Hôm nào tài xế cũng đưa họ đi học đúng giờ và tới nằm vùng vào thời gian cố định. Nhưng thời gian Tô Diệc Mân tan học luôn không chắc chắn, sau khi tan học, dường như anh luôn bị yêu cầu ở lại.

Hôm nay, Tô Tử Quân tan học rồi đeo cặp sách tới lớp anh. Phòng học đã trống không, nhưng Tô Diệc Mân vẫn đứng trước tấm bảng đen phía sau phòng học và đang viết gì đó. Cô bỗng sực nhớ, tuần này, trường đang tổ chức cuộc thi báo bảng đen. Xem ra anh rất vinh hạnh được chọn làm người làm báo bảng đen rồi.

Cũng không phải chỉ có một mình Tô Diệc Mân, bên cạnh còn có một cậu trai khác. Tô Tử Quân đã từng gặp cậu trai kia, một trong những cậu bạn chơi cùng Tô Diệc Mân từ nhỏ tới lớn, Trần Thiệu Dĩnh. Lúc này, Trần Thiệu Dĩnh đang nằm trên một chiếc bàn, trông lười biếng khó tả, liếc qua khóe mắt nhìn động tác của Tô Diệc Mân.

Tô Diệc Mân viết chữ rất đẹp, cô nhớ hồi ấy Tô Giải Phong muốn bảo anh mô phỏng nét chữ của một bậc thầy nào đó nên nhốt anh trong phòng sách một tuần để luyện chữ. Tô Giải Phong hay nói “nét chữ nết người”, nhìn nét chữ của một người sẽ biết được người đó ra sao.

Tô Tử Quân nhìn dòng chữ xuất hiện trên bảng như mây trôi nước chảy, cô đến gần thêm mấy bước, sau đó ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

Trần Thiệu Dĩnh nói oang oang: “Tô Diệc Mân, em gái mày đến rồi.”

Tô Diệc Mân nhíu mày, chẳng buồn quay đầu.

Tô Tử Quân nhìn Trần Thiệu Dĩnh. “Anh vô tư nhỉ.”

Trần Thiệu Dĩnh trông đầy thắc mắc.

“Anh lau sạch sẽ bụi bẩn trên bàn rồi.” Tô Tử Quân giải thích cho anh chàng.

Trần Thiệu Dĩnh lập tức bò dậy, phủi bụi trên người mình, sau đó nhìn Tô Diệc Mân với vẻ u oán. “Đều là vì đợi mày…”

“Tự mọc mắt mà còn không biết đường sử dụng.” Tô Diệc Mân hờ hững đáp lại.

Trần Thiệu Dĩnh cười phì một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Tô Tử Quân. “Xem ông anh em kìa, rõ là nhạt nhẽo.”

“Quả là không thể so được với anh.” Tô Tử Quân chỉ cười.

“Đúng là lời nói chân thật.”

Tô Diệc Mân xoay người ném viên phấn trong tay lên người Trần Thiệu Dĩnh. “Tới giúp viết cho xong đoạn này cái coi.”

“Mày tích cực như thế làm gì? Ngày mai tới sớm làm là xong mà!”

“Nhanh nhả lên.” Tô Diệc Mân chẳng buồn nói nhiều thêm.

Tô Tử Quân nhìn hai chàng trai cùng viết lên bảng đen, chiều cao và dáng người của họ na ná nhau, còn mặc cùng một kiểu áo sơ mi. Cô nheo mắt, toan đứng dậy, chân có vẻ chạm phải thứ gì đó, cô hét toáng lên.

Tô Diệc Mân và Trần Thiệu Dĩnh đều bị thu hút. “Sao thế?”

“Không…” Tô Tử Quân vỗ ngực mình, hóa ra chỉ là một sợi dây thừng mềm.

Trần Thiệu Dĩnh thở dài. “Anh còn tưởng là làm sao nữa!”

Qua một lúc, Trần Thiệu Dĩnh quá giang xe họ cùng trở về. Anh chàng nhìn Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân, hai người này có vẻ chẳng nói gì với nhau, nếu không cần thiết thì gần như chẳng nói một câu nào. Tô Diệc Mân vẫn mang biểu cảm hờ hững, đôi mắt rất kiên định, nhưng lại không nhìn ra rốt cuộc anh đang nhìn gì. Còn Tô Tử Quân thì cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt cô.

Cuộc sống cứ yên bình trôi qua như vậy, anh vẫn nổi bật ở trường, trở thành đối tượng mà rất nhiều bạn nữ bàn luận. Còn cô vẫn là một cô gái ngoan ngoãn, tuy thành tích không quá xuất sắc, nhưng nhận được sự công nhận của thầy cô và bè bạn với hình tượng ngoan ngoãn.

Chỉ là, từ cấp Hai, Tô Diệc Mân bắt đầu đeo kính.

Ban đầu khi nhìn thấy anh đeo kính, cô cảm thấy rất khó thích ứng, luôn thấy là lạ. Nhưng dần dần cô cũng quen.

Giữa lúc đó, Tô Diệc Mân chẳng tranh luận gì mà lên thẳng khối cấp Ba của ngôi trường này. Nhưng tuy hai người vẫn học cùng trường, song phạm vi hoạt động lại khác nhau hoàn toàn. Mỗi ngày, tài xế tới đón thì chỉ có một mình Tô Tử Quân, Tô Diệc Mân luôn rất muộn mới tự về nhà một mình. Tô Diệc Mân lúc này đã rũ bỏ chiếc áo khoác ngoài kia, trở thành một chàng trai rất có sức hút.

Tô Tử Quân luôn nghe thấy người bên cạnh nói lần này Tô Diệc Mân lại thi được vị trí đầu tiên, hình như Tô Diệc Mân đang chơi bóng rổ, Tô Diệc Mân và ai ai ai cực kỳ thân thiết…

Cũng vào năm đó, Tô Diệc Mân say mê bóng rổ, ngày nào học xong cũng nán lại trên sân. Đây đã trở thành một thói quen không thay đổi được của anh.

Thi thoảng, khi đi ngang qua sân bóng rổ, cô cũng sẽ trông thấy bóng dáng ấy. Lý Giai Tinh thường kéo lấy cô mà hỏi: “Sống cùng một căn nhà với người ta, mấy đứa con gái khác ghen tị với cậu muốn chết đi được ấy.”

“Sai, là nô dịch tớ muốn chết đi được.”

“Hôm nay lại nhận được bao nhiêu bức thư tình?” Lý Giai Tinh thản nhiên nói.

Chỗ thư tình này đương nhiên không phải thư Tô Tử Quân nhận được, mà là thư mấy cô gái kia uyển chuyển mà ngụ ý bảo cô nhất định phải tận tay đưa cho anh trai cô.

Tô Tử Quân vỗ cặp sách. “Hôm qua quên đưa, hôm nay đưa một thể luôn.”

Lý Giai Tinh cười. “Cậu thành bưu tá thật rồi hả?”

“Mỗi ngày làm một chuyện tốt để tích phúc cho cuộc sống sau này, ông trời cũng sẽ ngại mà giày vò tớ.”

“Nhưng sao tớ thấy cậu đang nối giáo cho giặc vậy!”

Tô Tử Quân lờ cô nàng, nhìn bóng dáng trên sân bóng rổ, khẽ thở dài. “Cậu nói xem, điều gì khiến người ta tuyệt vọng nhất?”

“Sao lại hỏi vấn đề thâm sâu này thế?”

“Thì muốn hỏi thôi.”

“Tuổi này của bọn mình lấy đâu ra cái nhìn sâu sắc như thế.”

Tô Tử Quân yên lặng một lúc. “Nhưng tớ cảm thấy, khi cậu vô cùng tin tưởng một người, vẫn một mực chờ người ấy đến bên cạnh, song từ đầu chí cuối người ấy không xuất hiện. Sau đó, trong quá trình chờ đợi, ta trở nên không cam tâm, chấp nhận số phận, bất lực rồi cuối cùng là bình tĩnh, cảm giác từ trên mây rơi xuống này chính là tuyệt vọng.”

“Tử Quân, cậu sao thế?” Cô cảm thấy Tô Tử Quân lúc này hơi khang khác.

Tô Tử Quân lắc đầu. “Không sao, tụi mình đi thôi!”

Tô Tử Quân về đến nhà, nhìn cây đàn piano trong phòng khách. Cô đứng mấy giây rồi đi qua. Tay cô lướt qua phím đàn, từng âm thanh trong trẻo vang lên. Cô ngồi xuống, thử một lượt, ngón tay lướt như bay trên phím đàn, từng nốt nhạc tuôn trào từ giữa các ngón tay cô. Cô gần như quên mất thời gian, cho tới khi âm thanh cửa bị đẩy ra truyền tới, cô lập tức dừng lại, đứng dậy, bật tivi.

Tô Diệc Mân đi vào, không nhìn cô. Chỉ là mấy sợi tóc trước trán anh dán chặt vào da vì mồ hôi.

Cô lấy những tờ giấy viết thư sặc sỡ từ trong cặp sách ra, sau đó ôm đến bên cạnh anh. “Đây là thư họ bảo chuyển cho anh.”

Anh dừng bước, xoay người nhìn cô tận mấy giây. “Nếu người khác đã cho em thì em cứ tùy ý xử lý.”

“Họ mong em đưa cho anh.”

Anh phớt lờ cô, lên thẳng trên tầng. “Vậy thì vứt đi.”

Cô ngẩn người mấy giây, cảm thấy hơi bực mình. Cô nhìn chỗ thư này, có phần bất lực.

Nhưng cô không dám vứt đi mà đặt chỗ thư đó trước cửa phòng anh, mặc anh xử lý sao thì tùy, đó là chuyện không liên quan đến mình. Song, sang ngày hôm sau, khi thím Đường hỏi cô nên xử lý chỗ thư đó thế nào, cô mới cảm thấy người này thật là…

Cô để chỗ thư đó vào trong một cái hộp giấy rồi tìm đại một nơi để đặt chúng.

Nhưng sau khi tới trường, cuộc sống của cô chẳng dễ chịu nữa.

“Anh trai em xem thư rồi nói thế nào?” Bạch Lâm, cô gái đã viết ba mươi bức thư.

Tô Tử Quân cảm thấy đầu mình hơi phình ra. “À thì… anh ấy về phòng xem, em thật sự không rõ nữa.”

Rõ ràng Bạch Lâm không tin. “Sao lần nào cũng đều mang về phòng xem chứ? Em nói xem rốt cuộc em có đưa thư không hả?”

Tô Tử Quân nhìn cô ta. “Thư em đã đưa rồi.”

“Thôi đi, nghe nói em vốn dĩ không phải em gái ruột của Tô Diệc Mân, ai biết được em có suy nghĩ gì. Có khi căn bản không muốn đưa thư cho…”

Lý Giai Tinh đứng qua đó. “Bà chị này nói năng kiểu gì thế. Với lại, dựa vào đâu mà Tử Quân phải đưa thư cho chị?”

Tô Tử Quân kéo Lý Giai Tinh rồi đứng dậy khỏi chỗ của mình. “Tôi vốn không muốn nói cho chị biết, bởi vì thích một người không có gì sai trái cả. Nhưng nếu chị đã muốn hỏi xem suy nghĩ của anh tôi thế nào thì tôi sẽ thành thực nói cho chị biết nhé. Vốn sợ chị buồn nên không muốn nói nhiều, chứ thực ra anh tôi nói cứ ném hết chỗ thư đó đi, nhất là thư của chị.”

Bạch Lâm thất sắc. “Mày nói vớ vẩn.”

“Cần đi tìm bảo mẫu nhà tôi làm chứng không? Là dì ấy đích thân ném đi đấy.” Giọng của Tô Tử Quân rất hờ hững, tựa như đang nói chuyện chẳng có gì là quan trọng vậy.

“Mày vênh váo cái quái gì, không phải chỉ là đứa con ghẻ được người giàu có nhận nuôi hay sao?”

“Cũng phải, quả thực không có tư cách để vênh váo với người còn chẳng làm nổi con ghẻ như chị.” Tô Tử Quân nhìn đối phương một cái rồi kéo Lý Giai Tinh ra ngoài.

Lý Giai Tinh nhìn Tô Tử Quân, thật sự khâm phục sự “vênh váo” một cách ung dung mà điềm tĩnh của cô.

Chỉ là chuyện này cũng mang lại lợi ích, kể từ đó về sau, thật sự không có ai tới tìm Tô Tử Quân nhờ đưa thư cho Tô Diệc Mân nữa, thế giới này cuối cùng cũng trở nên yên bình.

Trước khi thi đại học, Tô Diệc Mân thực hiện một cuộc phẫu thuật không lớn không nhỏ, do Tô Giải Phong đề cập, ông lo mắt sẽ ảnh hưởng tới việc xét tuyển vào một vài trường đại học. Tuy rất ít chuyên ngành đại học yêu cầu thị lực, nhưng rõ ràng Tô Diệc Mân rất thích điều này.

Phẫu thuật xong, mắt Tô Diệc Mân bị băng lại rất chặt. Lúc này mắt không được thấy ánh sáng mạnh, càng không dám chạm vào nước. Lần nào cũng là thím Đường cẩn thận dùng khăn âm ẩm lau mặt giúp anh.

Tô Tử Quân nhìn anh chỉ tập trung ngồi trên sofa, nghe tiếng tivi cô bật, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi sao anh lại không nóng nảy, không sốt sắng được như thế. Nhưng khoảnh khắc này, cô đột nhiên nhớ tới một bộ tiểu thuyết tên “Nếu tôi chỉ có ba ngày ánh sáng”. Song cảm giác tồn tại của anh rất mạnh mẽ, cho dù hai hôm đầu mắt anh bị băng lại, cô cũng sẽ bất giác xoay người lúc nhìn thấy anh, qua một lúc cô mới định thần lại rằng anh vốn dĩ không trông thấy mình.

Qua mấy hôm, băng gạc được tháo ra, mắt anh phải không ngừng tra thuốc, dẫu sao cũng phải phòng nhiễm trùng, nếu nhiễm trùng sẽ rất rắc rối.

Tô Diệc Mân xin nghỉ ở nhà mãi, anh ở nhà cũng không dám đọc sách quá lâu, chỉ đành nằm trên giường.

Tô Tử Quân thì ngược lại, cô mới lên lớp Mười, bài vở rất ít, thường tíu tít với Lý Giai Tinh. Hai người thích đến chợ đêm mua mấy món đồ nhỏ xinh vừa rẻ vừa đẹp, luôn mua cả đống về để trong phòng mình.

Sau khi mắt của Tô Diệc Mân khỏi, anh tiếp tục quay lại đi học.

Tô Tử Quân tiếp tục chơi đùa cùng Lý Giai Tinh.

Một lần, Tô Diệc Mân và Trần Thiệu Dĩnh vẫn chơi bóng, lúc nghỉ ngơi, Trần Thiệu Dĩnh bỗng chỉ vào một chàng trai trên sân rồi nói: “Dạo này thằng cu kia đang theo đuổi cô em gái ngoan của mày đấy.”

Tô Diệc Mân ngước mắt nhìn qua. “Ồ?” Sau đó anh nhìn Trần Thiệu Dĩnh. “Sao mày biết?”

“Vụ tỏ tình thuộc dạng sự kiện lớn trong trường có được không?” Trần Thiệu Dĩnh xoa xoa mũi mình. “Nó đàn ghi-ta ở cửa lớp Tô Tử Quân, dáng vẻ thâm tình không biết đã mê hoặc bao nhiêu đứa con gái. Nhưng mày biết Tô Tử Quân nói thế nào không?”

“Vô vị.” Tô Diệc Mân cầm bóng lên đập mấy cái xuống đất.

“Chẳng có tinh thần giải trí gì cả. Nhưng mà nói thật nhé, thái độ của mày và Tô Tử Quân với chuyện thế này thật sự rất giống nhau.”

Tô Diệc Mân dừng động tác. “Con bé nói gì?”

“Tò mò rồi chứ gì?” Trần Thiệu Dĩnh cười. “Tô Tử Quân đi đến trước mặt thằng cu kia, nói nó đàn sai ba nhịp rồi.”

Trần Thiệu Dĩnh cười phá ra. “Giống mày lắm đúng không?”

Tô Diệc Mân căn bản chẳng đoái hoài đến anh chàng, cầm bóng đến giữa sân. Anh nhớ, Tô Tử Quân vốn không học những nhạc cụ này, cho dù là đàn tranh thì cũng chẳng thấy cô động vào mấy lần. Nhưng lần đó, anh về nhà thì nghe thấy cô đang chơi piano, vừa thông thạo mà lại có kỹ xảo.

Sắc đêm tháng Sáu, Tô Diệc Mân trở thành sinh viên Đại học Thâm Hạ với thành tích đứng đầu cả khối như trong dự liệu.

Tô Giải Phong tổ chức một bữa tiệc vì thành tích thi đại học xuất sắc của anh, lần này Tô Diệc Mân thật sự đã trở thành nhân vật chính. Chỉ có điều, anh trai của Ôn Như Kiều là Ôn Như Lôi lại dẫn cô con gái rượu của ông ta là Ôn Tâm Di đến. Ôn Tâm Di bằng tuổi Tô Diệc Mân, bắt đầu từ lúc vào nhà ánh mắt cô ta đã quanh quẩn trên người Tô Diệc Mân.

Ôn Như Lôi đứng bên cạnh Tô Giải Phong. “Khéo ghê, Tâm Di cũng vào Đại học Thâm Hạ, sau này chúng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Đương nhiên, dù sao Diệc Mân cũng được coi là anh của Tâm Di mà.” Tô Giải Phong phớt lờ ý ở ngoài lời Ôn Như Lôi nói.

Ôn Như Lôi ngẩn người, không ngờ Tô Giải Phong lại nói vậy, vì thế chỉ đành hùa theo. “Đúng thế đúng thế…”

Ôn Như Kiều đứng bên cạnh Tô Giải Phong, nhìn ông một cái, sau đó theo Ôn Như Lôi sang một bên. “Anh nóng vội như thế làm gì?”

“Anh muốn thử thăm dò Tô Giải Phong chứ sao, nhưng cô cũng thấy rồi đấy, ông ta vốn dĩ không nghĩ đến phương diện này, cô phải chú ý thêm vào.” Ôn Như Lôi nhắc nhở.

“Em đương nhiên biết nên làm gì. Chỉ là thằng nhóc Tô Diệc Mân này, bao nhiêu năm nay em thật sự không nhìn thấu nó là người thế nào. Nhưng có một điều có thể xác định được, nó chắc chắn không phải người để mặc người ta xâu xé… Xem ra phải tính toán lâu dài.” Ôn Như Kiều nhìn Tô Diệc Mân đang cười trong đám đông, đó đâu giống một đứa trẻ mới mười tám tuổi.

“Vậy anh vẫn tiếp tục đối đầu với Tưởng Thị à?”

Ôn Như Kiều thở dài. “Anh thể hiện quá rõ ràng, chỉ cần cạnh tranh một cách hợp lý là được. Nền tảng vững chắc của Tưởng Thị bây giờ không phải thứ có thể phá vỡ trong một sớm một chiều.”

“Cho nên phải mau chóng lấy được Viễn Thần, chỉ cần Viễn Thần và Thiên Khải trở thành anh em thì không có chuyện không lấy được Tưởng Thị.”

“Em không hiểu chuyện này chắc? Chỉ là Tô Giải Phong vẫn một mực nghi ngờ mục đích của em, tuy mặt ngoài ông ta không nói gì, nhưng không có nghĩa là ông ta có thể cho phép. Nếu em làm việc quá lộ liễu thì ắt sẽ khiến ông ta hoài nghi, chuyện này không được thực hiện một cách quá nóng vội. Mấu chốt nhất là Viễn Thần thuộc về nhà họ Hoa, Tô Giải Phong vào công ty vẫn chưa có gì, nhưng thân phận của em ở đây thì lại hơi lúng túng.”

Ôn Như Lôi gật đầu. “Vậy làm thế nào?”

“Bây giờ Tô Diệc Mân vẫn chưa làm nên trò trống gì, chưa gây ra rắc rối. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần tạo ra chút hỗn loạn, chưa chắc Tô Diệc Mân sẽ không cúi đầu.”

Ôn Như Lôi gật đầu. “Được.”

Ôn Như Kiều về bên cạnh Tô Giải Phong. Ông nhìn vợ mình, đưa tay kéo bà ta. “Ý anh trai bà là sao?”

“Thì là ý mà ông nghe thấy đấy.”

“Vậy bà có suy nghĩ gì?”

Ôn Như Kiều suy xét ý của Tô Giải Phong. “Con bé Tâm Di này những thứ khác đều tốt, nhưng chỉ có một điều là hơi tiểu thư, đó là do anh trai tôi nuông chiều. Tính khí này của nó và tính trầm ổn của Diệc Mân có vẻ hơi không hợp nhau.”

Tô Giải Phong gật đầu. “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Bàn tay Ôn Như Kiều siết chặt thêm mấy phần.

“Tử Quân tới rồi ngồi luôn đó, tính cách này thật sự khiến người ta lo lắng. Tôi qua đó một lúc.” Ôn Như Kiều nói rồi buông tay Tô Giải Phong ra, sau đó đi về phía Tô Tử Quân.

“Mẹ.” Tay Tô Tử Quân cầm một ly rượu vang, sắc mặt cô hơi tái.

Ôn Như Kiều thở dài. “Sao lại ở đây một mình?”

“Vậy con nên thế nào ạ?” Cô sững sờ nói.

Ôn Như Kiều kéo cô dậy, sau đó đi về phía mấy phu nhân đang nói chuyện. “Bà Trương, đang nói gì mà vui thế?”

“Đây là con gái bà hả! Đã lớn vậy rồi, còn xinh xắn như vậy, quả nhiên là mẹ nào con nấy.”

“Quá khen rồi, chỉ là một con nhóc thôi.”

“Bà Tô thật sự khiêm tốn quá, vừa nãy bọn tôi còn đang nói về bà đấy. Vẫn là bà tốt số, có cả con trai lẫn con gái, không chỉ sinh ra một cô con gái xinh đẹp mà con trai cũng tuấn tú hơn người. Nhìn phong độ và thần thái của Diệc Mân mà xem, chẳng đến mấy năm nữa cá chắc là sẽ làm tổn thương trái tim các cô gái đấy. Với lại, bây giờ Tử Quân vẫn còn nhỏ, một hai năm nữa đảm bảo cũng xinh đẹp tuyệt trần!”

Bà Lý nhìn Tô Tử Quân hồi lâu. “Các bà có cảm thấy mắt của Tử Quân giống Tưởng phu nhân không?”

Bà Trương cười phì. “Mắt bà Lý không tốt cho lắm nhỉ. Lại lôi Tử Quân ra mà so sánh với vũ nữ.”

“Là tôi nhìn nhầm nhìn nhầm rồi, tôi tự phạt một ly.”

Ôn Như Kiều vẫn cười nhạt, bà ta kéo Tô Tử Quân, để cô lên trước kính rượu.

Hôm nay Tô Tử Quân không phụ lòng mong mỏi của mọi người, đã quen được nhiều người quyền quý. Cô di chuyển trong đám người, đột nhiên cảm thấy mình tìm thế nào cũng không thấy lối ra. Thế giới này, hỗn loạn, phức tạp, nhìn không thấu, cô vẫn một mực di chuyển không ngừng ở trong nó.

So với sự phiền muộn của Tô Tử Quân, rất rõ ràng, Tô Diệc Mân tỏ ra ung dung và bình tĩnh. Anh biết rất rõ, chẳng qua chỉ là mượn một cái cớ để tổ chức tiệc mà thôi, nhưng ai lại quan tâm đến thực chất là gì.

Ôn Tâm Di vẫn một mực đứng bên cạnh Tô Diệc Mân. “Anh Diệc Mân, anh chọn chuyên ngành gì?”

“Công nghệ thông tin.”

“Chuyên ngành hàng đầu của Đại học Thâm Hạ hả. Anh Diệc Mân, anh giỏi thật đấy.”

“Chỉ là khá may mắn thôi.”

“Anh khiêm tốn quá, em cũng muốn đăng ký chuyên ngành đó, kết quả là không đủ điểm. Nhưng đến lúc đó có thể chuyển chuyên ngành, anh có chào đón em vào lớp bọn anh không?”

“Đó không phải chuyện anh có thể quyết định…”

Trần Thiệu Dĩnh đứng chỗ xa xa nhìn một lúc rồi mới đi qua. “Diệc Mân, tao có chuyện muốn nói với mày.”

Tô Diệc Mân làm động tác xin lỗi với Ôn Tâm Di, sau đó theo Trần Thiệu Dĩnh ra ngoài.

Vừa ra ngoài, Trần Thiệu Dĩnh đã vỗ mạnh anh. “Vờ vịt giống đấy, đúng là khâm phục mày khi có thể nhịn con nhỏ đó lâu đến thế.”

“Mày cứ tưởng tượng cô ả thành hiện thân của em lợn con thì sẽ thú vị hơn nhiều.”

“Đúng là chỉ có mày mới vậy thôi. Lợn con?” Trần Thiệu Dĩnh cười rất không có hình tượng. “Nói mà chẳng biết ngượng mồm.”

“Cười đủ chưa?” Tô Diệc Mân nhìn anh chàng. “Đi chơi bóng.”

“Mày chắc chứ?”

“Đương nhiên.