Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 76: Hỏi




Ai khiến bạn động lòng, ai khiến bạn đau lòng

Ai khiến bạn thi thoảng muốn ôm người ấy trong lòng

Ai quan tâm giấc mơ của bạn

Ai nói tâm tư của bạn người ấy sẽ hiểu

Ai cảm động vì bạn

Chỉ là phụ nữ dễ dàng yêu đậm sâu

Luôn khổ sở vì tình yêu rồi càng hãm càng sâu

Nhưng phụ nữ yêu bằng tâm hồn cô ấy

Cô ấy có thể hiến dâng cả đời vì người mình yêu

Nếu phụ nữ luôn đợi đến đêm khuya

Không tiếc đánh đổi tuổi xuân

Người ấy sẽ đối xử thật lòng với bạn

Chỉ là phụ nữ dễ dàng yêu đậm sâu

Luôn khổ sở vì tình yêu rồi càng hãm càng sâu

Nhưng phụ nữ yêu bằng tâm hồn cô ấy

Cô ấy có thể hiến dâng cả đời vì người mình yêu.

<Hỏi>

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Diệc Mân thật sự như một làn khói, không xuất hiện trước mặt cô nữa. Chuyện này khiến Tô Tử Quân hơi ưu phiền, cô chắc chắn không tin Tô Diệc Mân sẽ làm chuyện vô vị như vậy, nhưng lại không đoán ra rốt cuộc anh muốn làm gì. Chuyện đó khiến cô hơi phiền, vì phiền, cô cũng không muốn tốn thời gian suy nghĩ nữa. Nhưng trạng thái của cô có vẻ chẳng tốt mấy, ví dụ như hôm nay cô đã phạm tận mấy sai sót. Còn Lộ Tu Viễn thì thay đổi vẻ nghiêm khắc bình thường, tỉ mỉ chỉ ra sai sót cho cô. Thế giới này dường như ai ai cũng lẫn lộn, cô vốn tưởng Lộ Tu Viễn sẽ tò mò gì đó, nhưng từ đầu chí cuối anh ta đều không nhắc đến Tô Diệc Mân. Chuyện này khiến Tô Tử Quân càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ chỉ có một mình cô để ý ư?

Bây giờ Khả Lạp rất nhàn, ngày nào cũng bày bát đĩa, đợi Tô Tử Quân tan làm. Tất cả có vẻ rất bình thường, ngày trôi qua ngày, sống ngày từng ngày, nhưng luôn có chỗ nào đó đã khác. Tô Tử Quân nhìn đất trong bình, ngổn ngang trăm mối.

Khả Lạp cầm chiếc bình trên bàn trang điểm lên, cẩn thận cầm. “Trong này rốt cuộc đựng gì mà khiến cô say mê thế. Có thời gian lại đến đây nhìn.”

Tô Tử Quân không cho cô ấy cơ hội, đoạt lấy. “Đừng động vào.”

Quen biết Tô Tử Quân lâu như vậy, cô thật sự chưa từng đỏ mặt, Khả Lạp đương nhiên biết mình đã động đến chỗ đau của Tô Tử Quân, bèn đổi đề tài. “Công ty dạo này thế nào?”

Tô Tử Quân lắc đầu. “Không tốt.”

Khả Lạp thầm ngờ vực. “Sao thế?”

“Công ty hợp tác lâu dài với chúng ta đều không muốn tiếp tục hợp tác với chúng ta nữa, có người đưa ra điều kiện ưu đãi hơn chúng ta cho họ. Có vẻ có người đang đối đầu với chúng ta.”

“Biết là ai không?”

Tô Tử Quân lắc đầu, đặt chiếc bình vào trong ngăn kéo. “Cô đi theo anh ta lâu vậy rồi, hẳn là biết anh ta đã đắc tội người thế nào chứ?”

Khả Lạp cắn môi không nói gì.

Nhưng Tô Tử Quân luôn cảm thấy cô ấy biết gì đó, cô ấy không nói, cô cũng không hỏi thêm nữa.

Công ty của Lộ Tu Viễn xuất hiện vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng đó cũng chỉ là thể hiện trong công ty. Dẫu sao Lộ Tu Viễn đã có dự định về nước rồi, đương nhiên sẽ không đầu tư hết tiền của mình vào đây, bởi thế, cho dù thật sự có chi ra mà không thu về, anh ta cũng sẽ không có rắc rối quá lớn. Chỉ có điều, Tô Tử Quân thấy lạ về thái độ của Lộ Tu Viễn, anh ta có vẻ chẳng bận tâm chút nào. Mỗi khi thấy nhân viên trong công ty lo lắng và gọi điện thoại liên lạc với bên tiêu thụ, Tô Tử Quân luôn tò mò, tại sao Lộ Tu Viễn là người nên lo lắng nhất lại là người bình tĩnh nhất.

Khả Lạp nhìn khuôn mặt Tô Tử Quân qua gương trên bàn trang điểm, thuần khiết và không tì vết, thậm chí làn da cũng đẹp như thế. Cô ấy hơi ngậm ngùi. “Tử Quân, cô nói xem, tình yêu thế nào mới được coi là tình yêu đích thực đây?”

Bàn tay Tô Tử Quân gõ vào bàn trang điểm, nét mặt cô hơi cứng lại. “Câu trả lời trong lòng mỗi người mỗi khác.”

Khả Lạp cười. “Nếu một người dùng cả tính mạng để yêu một người khác thì sao? Chết vì anh ta, có được coi là yêu tột cùng không.”

Thoáng chốc, Tô Tử Quân quay người kéo lấy Khả Lạp. “Cô muốn làm gì?”

Bấy giờ, Khả Lạp thật sự nở nụ cười. “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi không nói về bản thân tôi đâu. Chỉ là cảm thấy, nếu một người sẵn lòng đánh đổi tính mạng vì một người khác, đó mới được gọi là tình yêu đích thực.”

Tô Tử Quân lắc đầu, không tán thành. “Trước đây, tôi cũng từng tưởng vậy.”

Trước đây, đã từng, mỗi khi thấy nhân vật trong phim qua đời vì ai, cô cũng từng cảm động. Nhưng sau này, cô dần dần tê dại. Nghĩ đến đoạn văn cảm động nhất, vậy mà là một đoạn miêu tả chàng trai và cô gái chia tay nhau, chàng trai viết cho cô gái một bức thư. Chàng trai nói, sau khi anh đi, em phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt. Mỗi buổi sáng phải nhớ ăn sáng, đừng có nhịn ăn để giảm béo. Quần áo bẩn rồi phải thường xuyên giặt, bột giặt anh đã mua về rồi, sau này cho một chút vào trong máy giặt, như thế sẽ giặt sạch hơn. Lúc phơi quần bò phải nhớ lột trái nó, như thế sẽ không dễ phai màu. Trước khi mặc sơ mi phải nhớ ủi bằng bàn là, nếu không sẽ có rất nhiều nếp nhăn. Sức khỏe em không tốt, đừng đi ăn đồ cay, cũng đừng đi ăn đá bào mãi. Mỗi ngày nhớ phải chạy bộ, dù rằng sau này người chạy bộ cùng em không phải là anh nữa. Nếu em không nhớ được những thứ này, bảo người ấy của em nhớ hộ em. Bởi vì anh không thể nhắc nhở em được nữa.

Lời nói của chàng trai rất đơn giản, nhưng Tô Tử Quân lại bật khóc.

Có lẽ tình yêu như vậy không vĩ đại, cũng không đủ rầm rộ, nhưng lại tích lũy từng chút một trong cuộc sống mà thành, trong cuộc sống chẳng có chỗ nào là không hiện diện. Cho nên, cô đã bị cảm động.

Nhưng sinh mạng quý giá nhường ấy, sao lại nói là không đủ yêu cho được.

Khi xem bộ phim “Tiên kiếm I”, khi cuối cùng Lâm Nguyệt Như lựa chọn hy sinh vì Lý Tiêu Dao và Triệu Linh Nhi, cô cũng cảm động như thế. Chỉ là cô không khóc, mà nghĩ đến một tầng ý nghĩa khác. Lâm Nguyệt Như tác thành cho cặp đôi ấy bằng tính mạng của mình, còn Triệu Linh Nhi cũng chỉ là nghĩ như thế mà thôi, song vẫn phải làm ra vẻ dịu dàng yếu đuối. Con người ta, trong trái tim ai mà không có nhân tố thiện lương, chỉ là sự thiện lương của mọi người thông thường chẳng qua chỉ thể hiện bằng miệng, người thật sự làm được có mấy ai? Người thật sự có thể hy sinh mới là người vĩ đại, còn những người chỉ nghĩ rồi vô cùng áy náy, chẳng qua là bày tỏ áy náy và thương cảm để mình sống tốt hơn.

Tình yêu rầm rộ thường có một chút hy sinh, chẳng qua là để tác thành người khác mà thôi.

Khả Lạp nhìn Tô Tử Quân vẻ thắc mắc, cô ấy vẫn luôn nghĩ con người có giá trị nhất là ở tính mạng, chẳng hạn như sẵn sàng đối đãi với một người bằng cả sinh mạng, đó nhất định là yêu.

Nhưng Tô Tử Quân lại không nghĩ vậy. Lựa chọn của mỗi người mỗi khác. Chẳng lẽ vì một người đợi bạn gái cũ mấy năm, thì tình yêu của anh ta chắc chắn nhiều hơn tình yêu của người đã kết hôn dành cho bạn gái cũ hay sao, chỉ là lựa chọn của con người ta khác nhau mà thôi.

Có những tình yêu, không thể nhìn nhận như vậy.

Khả Lạp không muốn tiếp tục đề tài này, đề cập đến với vẻ hơi ngậm ngùi. “Nghe nói hai chị em sinh đôi thường có tính cách khác nhau một trời một vực, cho dù hồi nhỏ tính cách khá giống nhau thì lớn lên rồi cũng sẽ rất khác.”

Tô Tử Quân rõ ràng không thể đón nhận cú chuyển đề tài này, hơi ngờ vực. “Chắc là vậy đấy.”

“Vậy thì liệu sau khi người chị đã làm chuyện như vậy, em gái có lại tiếp tục phạm sai lầm như thế không.”

Tô Tử Quân đứng dậy, không hiểu Khả Lạp nói những lời này có ý gì. “Cô muốn nói gì?”

Khả Lạp cười rạng rỡ. “Muốn nói, thực ra những cô gái sinh đôi, dù bề ngoài tính cách sẽ có điều khác biệt, nhưng khi đưa ra một vài lựa chọn, có lẽ họ sẽ lựa chọn giống nhau.”

Tô Tử Quân thấy khó hiểu, vẫn nhìn cô ấy. “Khả Lạp, nhà cô ở đâu?” Hình như cô chưa từng hỏi cô ấy chuyện gia đình, chỉ biết cô ấy ở cạnh Lộ Tu Viễn đã bốn năm rồi.

Khả Lạp cười thần bí. “Tôi có một anh trai, nhưng, không có chị gái.”

Tô Tử Quân yên tâm. “Vậy anh trai cô đang làm gì?”

Khả Lạp lắc đầu. “Chia tách lâu vậy, quên từ lâu rồi. Cũng chưa từng liên lạc lại, cũng không biết chuyện sống chết của anh ấy nữa. Có thể lo tốt cho mình đã tốt lắm rồi, việc gì phải lo cho người khác?”

Nhưng mà, đây cũng có thể coi là người khác sao? Tô Tử Quân lắc đầu. “Lần này hẳn là thật sự muốn kết hôn chứ?”

Cứ kết hôn hủy hôn lặp đi lặp lại như thế, cũng không biết là vì Lộ Tu Minh quá tốt tính hay là quá yêu mà cũng cứ để Khả Lạp tùy hứng mãi như vậy. Lộ Tu Minh này làm việc ở một công ty bình thường, làm chuyện mà những nhân viên bình thường nhất làm, chưa từng nghĩ đến việc tới trợ giúp Lộ Tu Viễn. Cặp anh em này có lẽ cũng giống nhau về bản chất, đều ngang bướng như nhau. Chỉ là, cô rất tò mò sao Khả Lạp lại ở bên Lộ Tu Minh.

Khả Lạp hơi thần bí. “Có lẽ lần này, tôi cũng không thể nuốt lời nữa.”

Tô Tử Quân nhướng mày, nhưng Khả Lạp trông vẫn thâm sâu khó lường, cũng không chịu nói thêm nữa.

Có chút tò mò, song nhiều hơn là chúc phúc, cô gái như thế nên sống tốt đẹp, sau đó đón chào hạnh phúc.

Tuy Tô Tử Quân không định phát huy tinh thần không ngại học hỏi, nhưng Khả Lạp lại không nghĩ vậy. “Hôm ấy, người tới đây, anh ta và cô có quan hệ gì?”

Tô Tử Quân lại ngồi về trước gương. “Ai?”

Khả Lạp vỗ vai cô. “Thực ra cô biết mà.”

Tô Tử Quân khẽ thở dài. “Người đó là ‘người không thể’ của cô ấy hả?”

Khả Lạp khựng lại, nhìn Tô Tử Quân nhưng không nói gì nữa, sắc mặt hơi sầm xuống.

Tô Tử Quân cắn môi, cô không cố ý đào khoét vết thương của người khác.

Lấy mình đo người, mới có thể thấu hiểu thực sự, thì ra thật sự có một người không thể dễ dàng chạm vào.