Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 68: Nếu sinh mệnh chỉ còn lại chờ đợi




Trên thế giới này không có sự vật hoàn hảo thật sự

Một khi viên mãn lại càng hư vô

Cái gọi là tiếc nuối

Mới là ký ức khó mà lãng quên nhất trong lòng

Tiếc nuối sự hoàn hảo

Đó mới là sự hoàn hảo thực sự của đời người.

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Tử Quân có vẻ bị Lộ Tu Viễn hữu ý hay vô tình thay thế vị trí của Khả Lạp, công việc của Khả Lạp bây giờ chỉ là ngồi trước máy tính nhận tài liệu. Đương nhiên, cũng không có ai cảm thấy bất thường, bởi vì Lộ Tu Minh từng yêu cầu thẳng mặt bảo Lộ Tu Viễn nên giảm bớt khối lượng công việc cho cô dâu của anh ta. Vì thế, Khả Lạp cũng chấp nhận và không truy cứu.

Chỉ là, Tô Tử Quân bắt đầu trở nên bận bịu. Cũng tốt, con người ta một khi bận rộn thì sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Tô Tử Quân pha một tách cà phê cho Lộ Tu Viễn, Lộ Tu Viễn không lên tiếng chê bai, nhưng từ cái nhíu mày của anh ta, Tô Tử Quân tự giác bưng tách ra ngoài.

Khả Lạp nhìn Tô Tử Quân với vẻ thắc mắc, đặt tài liệu trong tay xuống. “Cô cho đường à?”

Tô Tử Quân ngoan ngoãn thừa nhận.

Khả Lạp lắc đầu. “Anh ấy dị ứng với vị ngọt.”

Tô Tử Quân kinh ngạc. Từng nghe dị ứng rượu, dị ứng hải sản, dị ứng phấn hoa… thậm chí dị ứng với đào cũng có thể chấp nhận được, nhưng dị ứng với vị ngọt, chuyện này quá ngoài sức tưởng tượng. Khả Lạp nhận lấy tách, nghĩ đến điều gì, lại trả tách vào tay Tô Tử Quân. “Bây giờ tôi vẫn còn bận, cô đi nhé!”

Tô Tử Quân không có ý kiến gì khác, lần này đổi sang một tách cà phê không thêm đường không thêm sữa. Quả nhiên, Lộ Tu Viễn bình tĩnh uống một ngụm, không có bất cứ chỗ nào bất ổn. Tô Tử Quân thở phào một hơi, nét mặt cũng trở nên nhẹ nhõm.

Lộ Tu Viễn lắc đầu. “Cô làm hết việc hôm nay rồi à?”

“Vẫn chưa…”

Lộ Tu Viễn ngẩng lên cười khẽ. “Tôi còn tưởng cô nở nụ cười nhẹ nhõm như vậy là vì đã làm xong việc và sắp được tan làm sớm chứ!”

Tô Tử Quân bĩu miệng, bao nhiêu việc như thế sao mà được. Cô hơi không cam tâm, ra khỏi văn phòng.

Khả Lạp nhìn Tô Tử Quân, kéo cô qua, đưa cho cô một tờ danh sách chi tiết về sở thích cùng với những điều kiêng kị của Lộ Tu Viễn. Tô Tử Quân nhìn tờ danh sách dày chi chít chữ, đây đúng là bảo mẫu toàn thời gian mà.

“Trước đây cô đều làm thế này à?” Tô Tử Quân không thể tin nổi.

Khả Lạp nhìn nét mặt Tô Tử Quân thì cảm thấy vui vẻ. “Cuối cùng cũng biết tại sao sếp mình lại được gọi là biến thái rồi chứ?”

Tô Tử Quân lắc đầu. “Tôi chẳng muốn biết một tẹo nào.” Nếu lấy đây làm kinh nghiệm thì cô mong là mình mãi chẳng biết còn hơn.

Nhưng Tô Tử Quân vẫn rất cam chịu nhìn tờ danh sách này. Lộ Tu Viễn sẽ đến công ty đúng tám giờ mỗi ngày, trước khi anh ta đến tất cả nhân viên bắt buộc đã phải đến. Đến muộn một lần trừ một phần nghìn tiền lương, lần thứ hai thì trừ bình phương của lần trước, cứ thế mà tính. Nhìn bề ngoài, phạt kiểu này chẳng là gì, nhưng trọng tâm là cái bình phương đó, Lộ Tu Viễn đúng là ác.

Lộ Tu Viễn ghét thứ có vị ngọt, thậm chí bao gồm rượu vang. Gặp phải tình huống đặc biệt bắt buộc phải uống rượu vang, trợ lý phải cố hết sức làm thay, nếu không công việc không được hoàn thành.

Lộ Tu Viễn ghét tất cả những môn thể thao và trò chơi không có tính thách thức, thích nhảy bungee, thích leo núi, thích băng qua sa mạc… Bàn tay Tô Tử Quân run rẩy, người này quả nhiên biến thái.

Thật khó cho anh ta khi sống lâu như thế mà vẫn có thể bình yên vô sự.

Nhìn thấy những thứ này, Tô Tử Quân không đưa ra bất cứ lời nhận xét nào về anh ta, chỉ là không ngờ Lộ Tu Viễn còn có một đặc điểm biến thái hơn. Không được phản bác lời anh ta nói, cho dù bạn đúng thì cũng không được cãi, tất cả lấy Lộ Tu Viễn đúng làm chỉ tiêu.

Tô Tử Quân còn nghi ngờ đây hoàn toàn là trò đùa đáng thương, nhưng sự thực chứng minh, trên thế giới này thật sự chuyện gì cũng có.

Mỗi ngày Tô Tử Quân bận tối tăm mặt mũi, còn Khả Lạp thì hoàn toàn rảnh rỗi. Mỗi lần Tô Tử Quân than vãn, Khả Lạp đều ở một bên an ủi, hai người chơi mãi không chán trò chơi chẳng có bất cứ dinh dưỡng nào này.

“Nếu cho cô một cây đũa phép cô muốn ước gì?”

Tô Tử Quân chẳng mảy may do dự. “Khiến Lộ Tu Viễn biến mất.”

Khả Lạp bật cười. “Hôm nay cô phải tăng ca à?”

Tô Tử Quân cam chịu. “Ừ. Tôi chỉ có lỗi với chiếc giường ấm áp của tôi thôi.”

Khả Lạp lắc đầu, xoa bóp vai Tô Tử Quân tỉ mỉ, Tô Tử Quân nhắm mắt lại hưởng thụ. “Sau khi dùng tôi làm vật thí nghiệm thì cho chồng cô đãi ngộ này à?”

“Cô đang hưởng thụ đãi ngộ của chồng tôi mà còn bất mãn cái gì?”

Tô Tử Quân mở mắt, cười hì nhìn Khả Lạp.

Tô Tử Quân tiếp tục bận rộn, Khả Lạp thì cầm một cuốn tiểu thuyết ngồi bên cạnh Tô Tử Quân. Một khi Tô Tử Quân có gì không hiểu thì có thể giải quyết luôn, cũng tránh việc bị Tô Tử Quân kéo từ trên giường xuống.

Qua một lúc, Tô Tử Quân sực nhớ ra điều gì. “Còn hai ngày nữa là đến Tết nhỉ?”

Khả Lạp không nhớ thời gian, cũng chẳng mấy bận tâm, cái gọi là tết chính là lễ Giáng sinh, đó mới là ngày lễ trọng đại và chính thức nhất.

Nhìn thấy vẻ lơ mơ trong mắt Khả Lạp, Tô Tử Quân không cảm thấy thất vọng. Tết đến cũng chỉ có vậy, một năm náo nhiệt một lần. Còn năm ngoái, cô và Tô Diệc Mân về biệt thự đón Tết, Ôn Như Kiều đích thân xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon. Vì đến Tết thím Đường phải về trông cháu nội, bởi thế, nhiệm vụ rửa bát được phân chia cho Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân. Đó được coi là cuộc sống chung vui vẻ nhất của hai người họ nhỉ, trêu đùa trong bếp, quần áo dính đầy bọt nước rửa bát. Ôn Như Kiều đi vào thấy thế thì đúng là sắp sụp đổ.

Còn Tô Giải Phong thì thích xem đêm hội liên hoan mùa xuân, nói bằng lời của ông thì không xem chương trình đó có vẻ không phải hương vị Tết nữa. Năm nào cũng đều là mấy người ấy, năm nào cũng những ca khúc ấy, một chương trình giải trí chẳng có chút gì lấy làm mới mẻ, tựa như sườn gà vậy.

Tô Tử Quân hoàn toàn làm trẻ con một lần, mua về cả đống pháo hoa để bắn.

Thực ra, cô thích pháo hoa, tuy cả đời chỉ có sinh mạng bùng nổ một lần, nhưng một khi bắn lên lại là vẻ đẹp vĩnh hằng. Chỉ có khoảnh khắc ấy, song lại là quá trình cả cuộc sống, rực rỡ nhiều màu sắc.

Nếu đời người chỉ có thể sống như pháo hoa, thì cũng là một kiểu đẹp.

Đẹp oanh liệt. Hễ chuyện gì cũng nên có cái giá của nó. Cái giá của quá đẹp là sinh mệnh ngắn ngủi, cái giá của róc rách chảy dài là bình đạm. Chỉ có cái giá ngang nhau, thu hoạch mới càng bình đẳng.

Hôm Tết, Tô Tử Quân không làm chuyện gì đặc biệt, nhận được điện thoại của Bạch Tử Nhân, trò chuyện rất lâu rồi mới cúp máy. Lời Bạch Tử Nhân nói quy nạp lại thành một câu: chỉ mong Tô Tử Quân có thể trở về nhanh nhất có thể. Thêm một câu chính là bà nhớ cô. Thêm một câu nữa là cô sống một mình ở nước ngoài, Bạch Tử Nhân không yên tâm.

Tô Tử Quân biết niềm mong mỏi của Bạch Tử Nhân, nhưng lúc này cô vẫn chưa làm được.

Nằm nhàn nhã trên sofa, Khả Lạp nhìn cô với vẻ thắc mắc, sau đó bình tĩnh hỏi: “Nếu sinh mệnh chỉ còn lại chờ đợi, cô sẽ làm thế nào?”

Tô Tử Quân ngẩn người, rõ ràng là hơi khó tin.

Ý của Khả Lạp không rõ ràng, nhưng Tô Tử Quân cảm thấy mình có thể hiểu, mình biết được.

“Vậy thì để bản thân chẳng còn tiếc nuối gì đi!” Tô Tử Quân ngẫm nghĩ rồi đưa ra một câu trả lời khó hiểu.

Khả Lạp cười. “Tôi sẽ nhìn người tôi yêu. Có thể sẽ nhìn anh ấy tìm được hạnh phúc, hoặc có khi nhìn thấy anh ấy tuyệt vọng.”

Tô Tử Quân vờ run rẩy. “Cô có thể nói máu chó hơn chút cũng được.”