Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 15: Nấm mồ Không tình yêu




Người ta nói liên hôn là nấm mồ không tình yêu, nhưng ít nhất còn cho tình yêu một bến đỗ.

Hôn nhân không tình yêu, bến đỗ này còn mỏng manh hơn tờ giấy.

Chỉ là, đều phải đối mặt.

Bởi vì vẫn phải sống.

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Tử Quân cảm thấy mình còn chưa tỉnh táo, chỉ nhìn Tô Diệc Mân biểu diễn ở đó. Kể từ hôm dẫn cô về, họ đã phải đối mặt với ánh mắt của rất nhiều người. Thậm chí, còn phải đối mặt với vẻ nghi hoặc của Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều. Tô Giải Phong vốn đã thích Tô Tử Quân, thấy Tô Diệc Mân có dự định này, tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng điều hiển nhiên là ông ngầm đồng ý. Còn lời phản đối của Ôn Như Kiều cũng đã tuyên bố thất bại dưới sự kiên trì của bố con nhà họ Tô.

Một bữa cơm mà mỗi người một suy nghĩ.

Chuyện mà Ôn Như Kiều và Ôn Như Lôi bày mưu tính kế chẳng qua là muốn khiến Tô Diệc Mân cúi đầu, sau đó ngoan ngoãn đến nhà họ Ôn hỏi cưới Ôn Tâm Di. Nhưng không ngờ Tô Diệc Mân lại rút củi đáy nồi, dẫn Tô Tử Quân từ Mỹ về. Tô Tử Quân ở nhà họ Tô với thân phận con nuôi, những người hay chuyện không ít, vậy mà Tô Diệc Mân lại sẵn lòng lấy con bé này. Có điều, Tô Tử Quân cũng đã được gắn mác nhà họ Ôn từ nhỏ. Xem ra, dù bức Tô Diệc Mân vào bước đường cùng, Tô Diệc Mân cũng sẽ không thỏa hiệp hoàn toàn.

Tô Tử Quân gần như im lặng suốt buổi. Tất cả mọi câu hỏi của Tô Giải Phong và Ôn Như Kiều đều ném cho Tô Diệc Mân, Tô Diệc Mân chẳng buồn nhíu mày, trả lời tất tật, giải đáp tất tật. Nhưng tóm lại, ý của anh rất rõ ràng, đó là cưới Tô Tử Quân đến cùng.

Vì thế họ mở họp báo công bố tin tức Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân tổ chức lễ đính hôn.

Sau đó, thế giới bên ngoài mau chóng sục sôi.

Sau khi đưa Tô Tử Quân xuất ngoại, Tô Tử Quân đã tránh xa khỏi tầm nhìn của mọi người, vào lúc này, Tô Tử Quân lại đứng trên đỉnh sóng gió. Còn giới truyền thông vẫn luôn nhận định rằng chuyện vui của nhà họ Tô và nhà họ Tưởng sắp tới mau chóng đoán nguyên nhân về chuyện lần này của nhà họ Tô, mỗi phiên bản mỗi khác, được coi là liên hôn chính trị hoặc là thanh mai trúc mã, hoặc là bị bức bách dưới áp lực của bố mẹ. Người phán đoán chẳng ít, nhưng Tô Diệc Mân không có bất cứ lời hồi đáp nào.

So với sự sục sôi bên ngoài, nhà họ Tô rõ ràng yên bình hơn nhiều.

Ôn Như Kiều kéo lấy Tô Tử Quân. “Chuyện này là sao?”

Tô Tử Quân nhìn bà ta. “Con cũng muốn biết. Cứ vậy thôi mẹ!”

Ôn Như Kiều nhíu mày, luôn cảm thấy từ sau khi lên đại học cô đã thay đổi, nói không rõ là thay đổi ở đâu, nhưng lại có một khoảng cách vô hình.

“Chị họ con một lòng muốn lấy Tô Diệc Mân.” Ôn Như Kiều lên tiếng.

“Vậy thì làm thế nào ạ?” Tô Tử Quân chẳng buồn ngước mắt. “Mở họp báo ạ? Nói lần trước nói nhầm, người Tô Diệc Mân muốn cưới là Ôn Tâm Di chứ không phải Tô Tử Quân?”

“Thế thì không phải làm mất uy tín của nhà họ Tô và nhà họ Ôn hay sao? Chúng ta vẫn chưa để mất người này được.” Giọng điệu của Ôn Như Kiều hơi nặng nề, không ngờ Tô Diệc Mân lại làm chuyện này chẳng chút sơ hở.

“Mẹ, như nhau cả thôi. Dù người lấy Tô Diệc Mân là ai thì tóm lại, chỉ là chiếm lấy danh phận ‘Tô thiếu phu nhân’ thôi.” Giọng Tô Tử Quân rất thấp, như có vẻ thản nhiên khó hiểu, nhưng vẻ bình tĩnh ấy lại có vẻ khuất phục sâu sắc.

Ôn Như Kiều cũng cảm thấy giọng điệu của mình hơi nặng nề quá, bèn kéo lấy Tô Tử Quân. “Được rồi được rồi. Nói vớ vẩn gì vậy, bao nhiêu người muốn lấy còn chẳng lấy được kia kìa!”

“Cho nên, con nên thấy rất may mắn, đúng không?”

“Con bé ngốc nghếch này.”

“Phải mẹ nhỉ. Con rất ngốc.”

Nếu không, sao lại cam tâm làm một quân cờ, chỉ tác thành cho người khác?

Trên bàn ăn, Tô Diệc Mân buông đũa xuống. “Bố, con muốn dẫn Tử Quân đi thăm bà ngoại.”

Tô Giải Phong ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu. Trong lòng ông, ông luôn hơi mắc nợ nhà họ Hoa, dù rằng sự mắc nợ này chỉ họa hoằn lắm mới xuất hiện.

Tô Tử Quân biết anh có bà ngoại, kỳ nghỉ năm lớp Chín anh vẫn một mực ở nhà bà ngoại, đó cũng là kỳ nghỉ mà cô tự do nhất. Nhưng trong vấn đề này, nhà họ Tô rất kỳ lạ. Chẳng hạn, Tô Giải Phong chưa từng tới đó. Còn Tô Diệc Mân lần nào đến đó cũng chỉ cần đánh tiếng một câu. Tô Giải Phong chưa từng phản đối, nhưng giọng điệu cũng chẳng vui vẻ là bao, càng sẽ không nhắc tới chuyện cùng đến đó.

Lộ trình không được coi là quá xa, từ lúc Tô Tử Quân nhắm mắt lại đến lúc tỉnh dậy đã tới nơi. Ngoài trên giường, những chỗ khác cô ngủ không sâu, cho nên, khoảng cách hẳn không xa.

Tô Diệc Mân đi phía trước, cô đi sau anh.

Tô Tử Quân cảm thấy mình rất kỳ lạ, lúc đi đường dường như là lúc dễ để suy nghĩ nhất. Cô bỗng sực hiểu tại sao bây giờ anh lại dẫn cô tới nhà bà ngoại anh. Lúc này, họ đang rơi vào đầu sóng ngọn gió, lựa chọn ra ngoài tránh sóng gió vào lúc này là chuyện rất cần thiết. Cô nhìn bóng lưng vẫn thẳng tắp của anh, đây là một người đàn ông biết lựa chọn thời cục biết bao, dù anh làm gì thì đều có nguyên nhân ẩn giấu đằng sau. Dẫu rằng hầu hết thời gian, cô không hiểu quá rõ anh muốn làm gì.

Lễ đính hôn được tổ chức vào tuần sau, cho nên Tô Diệc Mân đã sớm thu xếp thời gian, anh sẽ có thời gian nửa tháng rảnh rỗi. Nhưng điều này cũng có nghĩa là hai người sẽ ở lại đây một tuần. Một tuần đấy, đúng là khoảng thời gian đáng sợ.

Căn gác cổ điển, và cả hoa bìm bìm xanh mướt, lúc này đang là mùa bìm bìm nở, cả mảng hoa khoe màu đua sắc, đẹp đẽ vô ngần. Tô Tử Quân đột ngột dừng bước, sau đó nhìn biển hoa này. Mà phía dưới hoa, một bà cụ đang tưới nước. Tô Diệc Mân cười tiến lên. “Ngoại ơi, để con giúp ngoại.”

Tô Tử Quân đứng đó, cảm thấy mình đã sắp bị ghim nguyên tại chỗ.

Tô Diệc Mân và bà cụ tưới nước trong biển hoa, sau đó ngắt những phiến lá héo xuống. Trên tóc anh cũng dính không ít lá, nhưng nụ cười của anh lại rạng rỡ đến vậy, tới nỗi Tô Tử Quân đã quên mất, người trước mắt chính là Tô Diệc Mân vô cùng thông minh, sắc sảo.

Qua một lúc, Tô Diệc Mân xách thùng không đi ra, trông thấy biểu cảm ngây ngẩn của Tô Tử Quân thì cười nhẹ. “Đứng ở đó làm gì, qua đây chào ngoại đi này.”

Bấy giờ, Tô Tử Quân mới tiến lên trước. “Cháu chào bà ạ.”

Phương Âm nhìn Tô Tử Quân, ánh mắt không nán lại lâu. “Đi đường xa như thế, chắc chắn đói rồi đúng không. Vào ăn chút đồ đã.”

Tô Tử Quân đi sau họ, luôn cảm thấy mình là người thừa. Có thể nhìn ra, mối quan hệ giữa hai bà cháu họ vô cùng tốt. Phương Âm nấu nướng, Tô Tử Quân cũng không dám đi giúp, tay nghề của cô đến chính bản thân cô cũng không dám nếm thử, và cũng không muốn nếm thử.

Có điều, Tô Diệc Mân lại không nhìn tiếp được nữa. “Đứng đực ở đó làm gì, đi giúp ngoại đi kìa.”

Giọng điệu của anh vốn rất bình tĩnh, nhưng Tô Tử Quân nghe mà cảm thấy rất kỳ quặc. Cô chỉ đành đi đưa bát hay gì đó, bà ngoại rất khách sáo với cô, khách sáo tới mức không thể khách sáo hơn. Tô Tử Quân thầm thở dài, xem ra mình đã bị đưa vào danh sách đen rồi.

Tay nghề của Phương Âm rất tốt, Tô Tử Quân thấy may vì vừa rồi mình chỉ làm một “thủ hạ” trong bếp.

“Hương vị ổn chứ?” Phương Âm hỏi han Tô Tử Quân.

“Ngon ạ.” Tô Tử Quân cắn đũa, cô luôn cảm thấy ánh mắt bà cụ này toát ra vẻ tinh anh, sáng suốt.

Tô Diệc Mân rất thoải mái, liếc nhìn Tô Tử Quân. “Cảm thấy ngon thì học hỏi ngoại thêm vào.”

“Chỉ sợ bà ngoại không muốn thu nhận đồ đệ ngốc như em thôi.”

Phương Âm cười. “Bây giờ có bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi còn bằng lòng học nấu ăn chứ, đều một lòng tập trung vào sự nghiệp thôi. Hiếm khi có người bằng lòng bầu bạn bên bà già này, bà vui còn chẳng kịp ấy chứ.”

Sau đó, sang ngày hôm sau, Phương Âm thật sự bỏ công sức ra dạy cô nấu ăn.

“Thực ra, đa số mọi người đều biết nấu ăn, có thể nấu chín thức ăn là được. Nhưng, nếu thật sự học hỏi sâu thì các nguyên liệu khác nhau cần nắm bắt độ lửa khác nhau, cháu phải biết cho vào múc ra vào lúc nào. Và cả một vài thứ nguyên liệu không thể để dính nước nữa, có những món canh không cho muối sẽ càng tươi ngon hơn. Chẳng hạn, cháu xem đậu phụ này đi, nếu cháu bỏ nó vào nồi rồi lật qua lật lại nhiều lần, nó sẽ rất nát, dù ăn được nhưng giá trị thẩm mỹ đã giảm mạnh rồi. Cho nên phải giảm bớt số lần đảo hay lật, lúc này lựa chọn tốt nhất là mỡ động vật. Cùng cho vào nồi, mỡ động vật sẽ tự động tan ra, hơn nữa trong quá trình tan nó sẽ làm tăng thêm nhiệt độ của đậu, có thể nấu món ăn thế này trước. Cuối cùng, đổ tất cả gia vị vào theo mép nồi, chỉ cần đảo một tí là có thể múc ra…”

Tô Tử Quân thở dài, chỉ nấu ăn thôi mà còn rắc rối như thế. Hơn nữa, còn nhiều ngày tới vậy, chẳng lẽ cô đều phải giao thiệp với chỗ thức ăn này sao?

Nhưng điều không thể phủ nhận là, nhờ sự chỉ dạy của Phương Âm, tay nghề của Tô Tử Quân thực sự đã được nâng cao hơn trước.

Tối hôm nay, cô thi thử lần đầu, nấu ba món ăn. Phương Âm nấu ba món.

Nhưng điều khiến Tô Tử Quân phải thở dài là mỗi món, Tô Diệc Mân chỉ cần ăn một miếng đã có thể biết chuẩn xác món nào do cô nấu, món nào do Phương Âm nấu.

Tô Diệc Mân cũng không khách sáo, chỉ ăn món Phương Âm nấu.

Tô Tử Quân tức hụt hơi, nhưng không thể hiện ra. “Sao anh ăn ra được?”

Tô Diệc Mân thản nhiên nhìn cô. “Bởi vì em chỉ đang nấu ăn.”

Tô Tử Quân thấy hơi thắc mắc, cho đến mãi lâu sau, cô mới hiểu ý anh. Cô chỉ đang nấu ăn, chứ không phải là nghĩ đối phương ăn được sẽ hạnh phúc nhường nào trong lúc nấu ăn. Bởi vì, cô chỉ đang nấu ăn, chứ không phải nấu bằng cả tấm lòng, cho nên đó chỉ là một món ăn.

Phương Âm gắp cho Tô Tử Quân một miếng phi lê cá. “Diệc Mân đang nói đùa thôi. Từ nhỏ nó đã thích ăn món ăn do bà nấu, thói quen bao nhiêu năm như thế, trong phút chốc cũng không thay đổi được.”

Tô Tử Quân đương nhiên biết bà cụ này chỉ đang hạ bậc thang cho mình. Cô cười, không tiếp lời.

Ăn cơm xong, cô đi rửa bát một cách rất tự giác. Nước lành lạnh, cô thò bàn tay trắng ngần vào nước, sau đó cho nước rửa bát vào, chẳng mấy chốc bọt đã nổi lên. Có nước rửa bát hương cam tỏa ra không khí, cô khịt mũi, hơi bùi ngùi.

Mà lúc này, bên ngoài đang diễn ra một cảnh tượng khác. Phương Âm nhìn cháu ngoại mình, cầm chiếc quạt làm bằng lá chuối phe phẩy cái được cái không. Thị lực của bà càng ngày càng kém, chỉ có ngồi trước mặt cháu ngoại bà mới có thể nhìn chuẩn xác được nét mặt anh.

“Cưới con bé vào lúc này, con cam tâm không?” Qua rất lâu, Phương Âm mới lên tiếng.

Tô Diệc Mân nhìn ánh hoàng hôn nơi xa, lúc này có ráng đỏ tràn ra khắp mặt đất, mọi thứ đều bị phủ dưới màu đỏ sẫm. Rừng cây phía xa lại càng thêm mờ ảo, tựa như trái tim anh lúc này, cũng lờ mờ như thế.

“Không cam tâm.” Giọng anh rất kiên định. “Nhưng lúc này, đó lại là biện pháp tốt nhất.”

Phương Âm không có nhiều ý kiến với chuyện này, bà hơi bùi ngùi. Cô con gái ngốc nghếch của bà, rốt cuộc đã để lại cục diện rối rắm đến nhường nào. Và nếu gánh vác những thứ này, Diệc Mân cần dũng khí lớn ra sao. Hơn nữa, với tính cách không nhận thua ấy, anh sẽ chịu bao nhiêu đau khổ.

“Con à, dù con lựa chọn thế nào, ngoại đều kiên định ủng hộ quyết định của con. Ngoại sẽ mãi mãi ở bên cạnh con.” Tay bà đã càng ngày càng thô ráp, khiến khuôn mặt Tô Diệc Mân hơi đau, nhưng anh thích thứ cảm giác ấm áp này.

Anh cười, đơn thuần, tốt đẹp. “Con biết.”

Biết rằng trên thế giới này luôn có một người mãi mãi ủng hộ mình, tin tưởng mỗi một quyết định của mình, mãi mãi có một đôi bàn tay có thể sưởi ấm mình thế này.

“Tưởng Nhã Đình kia…” Phương Âm không nói nhiều thêm.

Tô Diệc Mân cười, hơi bất lực. “Đúng là thế đấy ngoại. Ngoại à, dù ngoại có tin hay không, con thật lòng muốn đối tốt với người đó.”

Phương Âm kéo tay anh. “Ngoại biết, ngoại biết rõ tất cả.”

Tô Diệc Mân gật đầu, vẫn nhìn ánh tịch dương bên ngoài.

Lúc đi ra, Tô Tử Quân liền trông thấy cảnh tượng đẹp đẽ như vậy. Đây là Tô Diệc Mân mà lòng cô hoàn toàn thấy xa lạ, cô thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải mình chưa từng quen biết người này hay không.

Cũng phải, từ trước tới nay, cô chưa từng đi vào thế giới bên cạnh anh.

Đúng lúc này, Tô Diệc Mân quay đầu lại. Anh nhìn Tô Tử Quân. “Mình ra ngoài đi dạo nhé?”

Rõ ràng là thái độ hỏi han, nhưng anh đã đứng dậy, chẳng cho cô nghĩ lý do để từ chối.

“Người trẻ vẫn nên ra ngoài dạo nhiều hơn, phong cảnh ở đây đẹp lắm đấy, vừa có thể thả lỏng, đồng thời cũng có thể bồi dưỡng tình cảm luôn.”

Tô Tử Quân ngẩn người một giây, mấy chữ cuối cùng như rơi vào lòng cô. “Bồi dưỡng tình cảm”? Cô thở dài, thật sự tính ra thì hai người đã bồi dưỡng mười mấy năm rồi còn gì, nếu mười mấy năm mà còn không bồi dưỡng ra được thì rốt cuộc phải thế nào mới có thể bồi dưỡng ra?

Thật sự định dùng cả đời ư?

Có lẽ, cũng chẳng cần dùng cả một đời, chỉ cần nhà họ Ôn sa cơ thôi.

Tay cô siết lại, nhưng cô vẫn đuổi theo.

Nơi đây rất thưa người, nhưng đến đâu hình như cũng có hoa màu, mầm cây xanh non cũng bị nhuộm bởi ráng đỏ phương xa. Anh không lên tiếng, cô cũng im lặng. Cô nhìn bóng lưng anh, kể từ đây, phải chăng cô phải đối diện với người này?

“Anh đâu phải thú dữ, em không cần phải trưng ra vẻ mặt nơm nớp lo sợ làm gì.” Tô Diệc Mân liếc cô.

Tô Tử Quân dừng bước. “Em chỉ đơn thuần cảm thấy là chúng ta không cần thiết phải ra ngoài riêng thế này.”

Cơ thể Tô Diệc Mân cứng đờ, anh không nhìn cô nữa. Phía trước anh là một cánh đồng hoa cải bát ngát, ánh chiều tà còn sót lại phủ khắp mặt đất làm tăng thêm một lớp đáng yêu. Nhưng vào khoảnh khắc trông thấy cánh đồng hoa cải đó, Tô Tử Quân thoáng run rẩy, rất khẽ, nhưng đủ để làm rối loạn tâm trí cô.

Cô xoay người toan rời đi, anh đã kéo cô lại một phen. Cô vùng vẫy, anh nắm càng chặt. “Sao, không muốn anh chạm vào như vậy cơ à?”

Cô hung hãn trừng anh, không lên tiếng.

Nhưng anh lại nở nụ cười, nhìn nét mặt cô như khinh bỉ một con kiến có thể nắm bắt được. Anh buông cô ra. “Tô Tử Quân, bây giờ em có thể đi, anh cho em đi, em dám không?”

Cả người cô run bần bật.

Cô có thể đi được ư? Đi đâu đây? Ai bằng lòng cho cô một vòng tay ấm áp vào lúc này? Hết rồi, không còn nữa rồi. Trốn lâu như thế, cô vẫn trở về, trở về bằng phương thức như vậy.

Cô không động đậy, sau đó ngẩng đầu.

Tô Diệc Mân khẽ vuốt tóc cô. “Anh đã cho em cơ hội rồi. Tự em lại không đi. Vậy thì đừng vùng vẫy nữa.” Tay anh mạnh hơn, tóc mau chóng kéo lấy da đầu cô. Cảm giác đau thâm nhập vào mỗi một tế bào trong cơ thể cô.

Sau đó, anh buông tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt cô. “Em phải quen với việc anh chạm vào em thế này. Thậm chí là thế này.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó tìm xuống dưới, vừa mới chạm vào môi cô, anh đã cười khẽ. “Nếu em dám cắn anh, anh có thể cho em thật sự chứng kiến cái gì gọi là thú dữ.”

Cô mím chặt môi, không cho anh xâm lược. Anh lại cười nhẹ, đưa tay luồn vào từ phần eo áo thun của cô.

“Lưu manh.” Cô toan đẩy anh, song tay đã bị anh túm chặt. Nhưng vào lúc này, lưỡi anh đã đưa vào miệng cô, tiến quân thần tốc.

Cảm giác tuyệt vọng xâm nhập vào đầu óc cô, cuối cùng, nước mắt cô lăn xuống, rơi trên khuôn mặt giữa nụ hôn của anh.

Tô Diệc Mân buông cô ra. “Không chịu nổi rồi hả? Chỉ vậy thôi đã khóc rồi.” Anh tiếp tục hôn lên khuôn mặt cô, hôn sạch những giọt nước mắt trên mặt cô. “Nếu em còn muốn tiếp tục thì có thể khóc mãi cũng được.”

Cô run rẩy, đây rốt cuộc là thể loại người gì vậy?

Lúc này, Tô Diệc Mân rất hài lòng với nét mặt cô, anh nhìn cô, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười. Sắc trời tối dần, nhưng anh không có ý định rời đi. Cô không khóc nữa, hiểu rõ nước mắt chẳng có bất cứ giá trị nào. Vậy thì để dáng vẻ của mình ít nhất được dễ coi hơn một chút, không đến mức ngay cả bản thân mình cũng chán ghét chính mình.

Gió thổi tới mang theo cảm giác se lạnh, Tô Diệc Mân lại xoay người nhìn biển hoa cải đó, đôi mắt anh lóe lên màu sắc mơ hồ, giống như nhớ ra điều gì, lại tựa như chẳng nhớ ra gì cả.

Tóc cô hơi rối, cô đưa tay vuốt, rồi nhìn người trước mắt này.

Cô chỉ có thể phụ thuộc vào anh ư?

“Đi thôi!” Tô Diệc Mân muốn nắm tay cô, cô từ chối.

Anh nhíu mày, nhưng không nói gì.

Cô đi bước nhỏ, đưa tay giữ lấy áo mình. Gió thổi tới lành lạnh, đạt đến nhiệt độ giống như trong lòng cô.