Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 64




Sáng nay ta vừa đến công ty, thấy mọi người trong đội đang làm việc với bộ dáng rất chăm chỉ, xem ra quản lý Triệu đã quay lại.

Ta vừa ngồi xuống, thư ký quản lý đã tới gõ bàn của ta, “Quản lý Triệu kêu cậu lo chuẩn bị tài liệu đầy đủ trước để tuần sau tới công ty đối tác bàn chuyện đó!”

“Dạ.”

Vụ đòi ly hôn ồn ào đã chấm dứt sau khi Tống Linh Nhi phát hiện mình mang thai, với sự khuyên nhủ của cha mẹ và lời thề thốt của Triệu Minh Vũ. Phải nói Triệu Minh Vũ gặp may tới mức khiến người ta phải hâm mộ!

Triệu Minh Vũ trông gầy đi nhiều, nhưng thái độ vẫn rất bình tĩnh, có điều khóe miệng có vết bầm màu vàng nhạt, xem ra dù ly hôn không thành, anh của Tống Linh Nhi cũng không dễ dàng bỏ qua cho Triệu Minh Vũ.

Tới ngày hẹn với công ty đối tác, ta ôm xấp tài liệu nặng trịch đi theo Triệu Minh Vũ. dinlkễn.đàn"lê,qunlký"đôn Vừa bước xuống xe, ta lập tức sững người, chẳng lẽ khách hàng quan trọng lần này của Triệu Minh Vũ là An An? Không chừng sẽ gặp được An An ở đây, hì hì. Ta nghiêng đầu qua, bắt gặp Triệu Minh Vũ đang nhìn logo của tập đoàn nhà họ Trang với ánh mắt đầy hâm mộ, sau đó bước đi với khuôn mặt đầy tự tin.

Đến phòng họp, ta mới biết mình nằm mơ hơi sớm, loại chuyện nhỏ thế này tất nhiên không cần phiền tới An An, chỉ có một quản lý chịu trách nhiệm hạng mục bàn chuyện với bọn ta. Không biết An An đang làm gì? Có biết vụ hợp tác này không?

Cuộc họp kéo dài hơn một giờ mới tạm nghỉ mười phút. Ta đứng lên đi vào phòng vệ sinh, đang cúi đầu rửa tay, chợt nghe có người tới gần, rồi lập tức bị ôm chặt. Ngửi được hơi thở quen thuộc, ta thả lỏng người, chế nhạo, “Đây là nơi công cộng, xin tổng giám đốc Trang chú ý hình tượng!”

An An nhanh chóng kéo ta vào một buồng trống.

“Này, này, đang giờ làm việc đó!”

“Chẳng phải cậu có mười phút nghỉ ngơi sao?”

“Chính xác thì chỉ còn bảy phút thôi! Xem ra cậu nắm rất rõ tiến triển cuộc họp của bọn tôi.”

“Bảy phút có thể làm được rất nhiều việc.” Dứt lời, An An nâng cằm ta lên, hôn môi ta.

Chẳng biết vì sao kể từ khi ta bắt An An chịu trách nhiệm, An An thật sự ‘rất có trách nhiệm’ luôn, mới đầu còn dè dặt, sau đó… giống như không kiềm chế nổi. Ta vừa nhìn thấy An An đã muốn sáp lại dính thật chặt, đặc biệt rất mê việc hôn An An, thật không ngờ chuyện như vậy cũng nghiện được, cảm giác vô cùng hạnh phúc. Mới đầu ta chú ý nét mặt của An An, xem thử An An có lộ vẻ chán ghét không. Sau khi phát hiện không có, ta bắt đầu dũng cảm tiến tới, cuối cùng phát hiện cả hai bọn ta đều thích cảm giác ngọt ngào đến phát ngán đó. Người thích khoe mẽ như ta hễ có dịp là sẽ để trần nửa người trên lượn trước mặt An An chơi trò ‘mỹ nam kế’, khoe mớ cơ vất vả lắm mới luyện ra được, mặc dù nói về dáng người thì An An còn đẹp hơn ta nhiều.

Dù nói ‘có thể làm được rất nhiều việc’, nhưng trong trường hợp thế này tất nhiên An An sẽ không làm gì quá đáng. Bọn ta chỉ sờ sờ hôn hôn chút thôi.

Dù đã hôn rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên bọn ta hôn trong phòng vệ sinh, vừa nghe thấy tiếng bước chân là ta lập tức căng thẳng, tay chân cứng ngắc, lúc này An An lại khẽ cắn… Chân ta như nhũn ra sém chút quỳ xuống.

Ta nhờ vào chút lý trí còn sót lại, thấy đã tới giờ bèn đẩy An An ra, “Chỉ còn hai phút, tôi phải quay lại đây!”

“Tép riu như cậu không về cũng không ảnh hưởng gì tới tiến triển của cuộc họp.”

Ta liếc An An một cái, “Tôi là phụ tá đắc lực của quản lý Triệu, rất nhiều việc không có tôi không được đó, cậu xem thường tôi quá rồi!”

An An hết sờ mặt lại sờ eo ta thêm một lát mới buông tay, nói, “Đi đi.”

Ta sửa sang lại quần áo, xác định chắc chắn không có chỗ nào không ổn rồi mới bước đi trước. Ta quay đầu lại, thấy An An đang đứng ở cửa nhìn theo, bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nháy nháy mắt với An An, nhanh chóng trở về phòng họp.

Thật ra lúc này không cần ta đứng ra trình bày nữa, đã đến phần bạc bàn của Triệu Minh Vũ. din;ễn.đàn/lê/quý"đm;lôn Ta bắt đầu ngẩn người, tâm hồn treo ngược cành cây, mặc sức tưởng tượng về tương lai với An An. Cứ tiếp tục thế này, không chừng bọn ta có thể bên nhau đầu bạc luôn! Ta càng nghĩ càng cảm thấy ngọt ngào, một tay chống cằm, một tay cầm bút viết linh tinh trên tài liệu, chờ phục hồi tinh thần mới phát hiện trên đó là một đống chữ ‘An’ dày đặc.

Ta bỗng ngộ ra lời một bài hát: anh tựa như không khí, không thể không có. Có vài bài hát trước kia ta nghe không hiểu, không cách nào đồng cảm, giờ mới thấy có lý thật.

Đi làm về, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong, ta lập tức vọt vào phòng sách, nhào về phía An An làm nũng mè nheo cái kiểu chẳng khác gì một con chó con. Bình thường thôi, vì ta có một nửa thuộc tính của chó mà!

Ta cảm thấy đã đến lúc thực hiện việc ‘thần thánh’ kia, tuy không thể biểu hiện quá sốt ruột, nhưng không thể không chuẩn bị sẵn sàng trước.

Ta chờ An An đi nấu cơm, nhanh chóng xoa xoa tay mở laptop, bật đoạn video lúc trước vô tình bắt gặp lên! Chuyện chẳng nay thì mai thôi, phải xem để học tập kinh nghiệm mới được!

Ta đeo tai nghe lên ngăn không cho An An nghe được âm thanh khả nghi, ôm gối ngồi trên ghế xem phim ‘Âu Mĩ’, nhìn hai người nam trong đó ừ ừ a a, tưởng tượng thành ta và An An, trên là ta, dưới là An An… Ta lập tức dùng tay che mặt, lắc lắc đầu, đuổi mớ hình ảnh đen tối kia ra.

Bỗng nhiên ta quay đầu ra sau, thấy An An, sợ tới mức nhảy phắt khỏi ghế, quên mất đang đeo tai nghe, giật nó theo luôn… Tiếng tiếng va chạm, tiếng rên bỗng vang vọng khắp cả phòng, lúc mạnh lúc yếu… Thật không còn mặt mũi nhìn An An, chỗ đã rục rịch lên cũng yên lặng xìu xuống.

Ta cố gắng vươn tay bấm tắt đoạn video.

“Tôi… Cái này… Ha ha ha…” Bệnh lúng túng chữa thế nào?

An An nhếch miệng nói, “Hăng hái quá ha.”

Ta giả bộ như nghe không hiểu, tỏ vẻ khiêm tốn, “Tôi muốn học tập một chút.”

“Cậu còn cần học tập?”

Vui, An An đánh giá cao ta?! “Ha ha, kinh nghiệm càng nhiều càng tốt chứ sao!” Tránh cho đến lúc làm thật lại khiến An An bị đau.

An An gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Đúng vậy, có điều, trăm thấy không bằng một làm, cậu nói đúng không?”

Ta toét miệng cười không ngừng, “Đúng đúng đúng!” Hẹn lần hẹn lữa không bằng làm luôn hôm nay đi!

“Ăn cơm trước.”

“Ừ!” Thời khắc ‘thần thánh’ rốt cuộc cũng tới?

Sau khi ăn cơm xong…

Thôi, khỏi nhắc lại đi…

Hôm sau là thứ bảy, ta nằm dài trên giường, ôm gối đầu nhìn trần nhà với gương mặt tuyệt vọng. Tình huống diễn tiến không hề giống với dự kiến, còn chút an ủi là kỹ thuật của An An rất tốt, kiến thức rộng rãi hơn ta, chuẩn bị cũng đầy đủ hơn ta nhiều (sao trước kia ta có thể nghĩ An An rất đơn thuần chứ? Không lẽ người đơn thuần thật sự là ta?!) Mặc dù hơi đau, nhưng vẫn trong phạm vi chịu được, không thể phủ nhận ta đã cảm nhận được niềm hạnh phúc vô cùng khi cả hai kết hợp khăng khít.

Xem ra ta thích An An nhiều hơn tưởng tượng của mình nhiều.

Thôi, ở bên nhau không quan trọng ai trên ai dưới. Hơn nữa ta cảm thấy tối qua An An còn vất vả hơn ta nhiều, toàn là lo phục vụ ta… Hình như ở trên cũng chẳng sung sướng gì…

Trong lúc ta chơi di động giết thời gian thì An An bước vào, đưa túi chườm lạnh cho ta, nói, “Mau đắp mắt đi.”

Ta mặt ngưỡng mặt lên, nói, “Tay tôi chẳng còn chút sức nào.” Ý là, cậu đắp cho tôi đi.

An An đắp mắt cho ta xong lại giúp ta xoa bóp toàn thân. Còn việc tại sao phải đắp mắt, ây da, chuyện mất mặt quả thật không muốn nhắc lại, tối qua ta khóc… Lúc đầu là do đau thiệt, khóc tới kêu cha gọi mẹ, còn giả bộ cầu xin ngừng lại, dù sao ta cứ nghĩ mình ở trên, nay hiện thực bày ra trước mắt nhất thời không chấp nhận được sự thật. Tóm lại tình huống vô cùng phức tạp, khó có thể thuật lại tỉ mỉ tâm tình lúc đó. Về sau thì vừa đau vừa thoải mái, nên thật khóc giả khóc lẫn lộn, nói chung là nước mắt tung bay…