Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 58




Cuối tháng mười hai, thầy Chiêm Mỗ Tư kết thúc hoạt động giao lưu, dẫn học sinh về nước. Mấy tháng qua, ta đã học tập rất nghiêm túc, có thể do bản thân cũng có hứng thú với các loại hình hội họa nên tiếp thu khá nhanh. Ta cố ý bắt chước phong cách vẽ của Hữu Tự, tất nhiên không thể giống hoàn toàn về thần thái nhưng đã đủ để qua mắt vợ thầy Lý. Tất nhiên, ta cho rằng, mình vẽ vụng về như vậy chỉ cần cẩn thận đối chiếu với những bức tranh trước của Hữu Tự chắn chắc sẽ nhận đâu là đồ dỏm. Có lẽ từ trong tiềm thức vợ thầy Lý đã tự động bỏ qua những thứ cô không muốn chạm tới, tự tìm cớ biện minh cho những chỗ khác biệt. Khi thấy thân hình gầy yếu tái nhợt của cô dần dần hồng hào lên, ánh mắt trở nên có hồn, ta và thầy Lý đều cảm thấy tất cả mọi cố gắng là không hề uổng phí.

Hiện giờ không thể gọi cha mẹ Hữu Tự là thầy và cô nữa, phải gọi cha nuôi, mẹ nuôi, tất nhiên ở trước mặt mẹ nuôi ta chỉ gọi là cha mẹ. Cha nuôi cố ý mời mấy người bạn và học sinh thân tới tham dự bữa tiệc nhận con nuôi, dĩ nhiên trong đó có Trình Duy. Trình Duy từ gọi ta là cậu nhóc đổi thành đàn em, thái độ cũng khá hơn trước hẳn.

Cha nuôi giấu mẹ nuôi, nói đây là bữa tiệc kỉ niệm ngày kết hôn của hai người. Ngày đó mẹ nuôi rất vui vẻ, không phát hiện ra điều gì khác thường, thậm chí còn vui vẻ uống một chút rượu nho.

Hôm sau, cha nuôi dẫn mẹ nuôi đi du lịch, ta ra tiễn hai người lên máy bay.

Thầy Chiêm Mỗ Tư, cha nuôi và mẹ nuôi đều đi hết rồi, còn lại Trang Minh vẫn bình chân như vại, dường như không hề có ý định quay về nhà. Mỗi lần nhớ tới Trang Minh là ta lại thấy nhức đầu, sao anh ta lại cố chấp như vậy chứ?!

Trong khoảng thời gian ở đây, Trang Minh cứ liên tục mời ta đi ăn cơm, xem phim, thật giống như đã thành bạn tốt. Thậm chí có lần An An gọi điện kêu ta đi ăn cơm, Trang Minh ở bên cạnh nghe thấy, lập tức giật lấy điện thoại, nói với An An là ta đã có hẹn với anh ta. din;ễn.đàn/lê,qun;lý,đnkôn Khổ nỗi, Trang Minh luôn tỏ vẻ thẳng thắn trong sáng khiến ta không cách nào buông lời nặng được. 

Chẳng lẽ Trang Minh đang thực hiện câu châm ngôn ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’? Đáng tiếc giờ ta phải vội vàng báo thù, không có thời gian chơi vòng vo với anh ta.

Sau khi ta biết được chỗ làm mới của Triệu Minh Vũ, lập tức giả thành sinh viên sắp tốt nghiệp, cầm túi hồ sơ đi xin thực tập. 

Ta có thể thuận lợi xin được là nhờ cha nuôi đã thay ta vào học tịch của Hữu Tự. Lúc Hữu Tự bị bệnh nặng phải nằm viện, cha nuôi chỉ xin nghỉ học tạm thời để ra nước ngoài chữa trị, sau Hữu Tự đi quá nhanh, cha mẹ nuôi bị đả kích quá lớn không còn tâm tình làm thủ tục nghỉ học cho Hữu Tự. Hai người cũng không đành lòng báo tử, xóa Hữu Tự khỏi hộ khẩu, coi như minh chứng cho sự tồn tại của con trai vẫn còn.

Mặc dù học tịch của Hữu Tự ghi mới học năm hai đại học, nhưng thực tế cũng có khá nhiều sinh viên đã đi thực tập từ năm hai, nên ta không bị loại hồ sơ. May mắn ta tương đối hiểu biết về lĩnh vực mình xin thực tập, ngày phỏng vấn trả lời rất trôi chảy, tự tin như người đã có kinh nghiệm nhiều năm, vì vậy được nhận ngay lập tức. dipn[ễn.đàơn/lêq"qupợý"đôn Tất nhiên, trước khi vào công ty, ta đã chuẩn bị tinh thần sẽ làm sai vặt cho các tiền bối. 

Để tránh gây nổi, trước khi đi phỏng vấn ta đã cắt tóc và nhuộm đen lại. Mỗi lần soi gương, ta đều phải cảm thán quả nhiên tóc đen trông vừa mắt hơn nhiều. Hơn nữa, còn cố ý đi mua một đôi kính áp tròng màu đen đeo lên, che lại đôi con ngươi xanh biếc. Sau một thời gian chạy bộ mỗi sáng theo An An, ta đã cao lên rất nhanh, hôm qua đo được một mét bảy mươi bảy, tất nhiên vẫn thua An An một khoảng dài. 

Giờ ta đúng chuẩn thanh nhiên tươi trẻ, mặc dù tuổi thật của ta chỉ thua An An một hai tuổi. Mỗi lần nhìn An An, ta luôn có cảm giác ưu việt kiểu ‘tôi còn trẻ còn mướt hơn cậu rất rất nhiều!’

Cứ nghĩ tới việc sẽ gặp Triệu Minh Vũ là ta lại hồi hộp, không phải vì sợ mà là vì kích động. Đến tận bây giờ ta vẫn nhớ rõ ánh mắt Triệu Minh Vũ nhìn ta lúc đó, miệng nói xin lỗi nhưng trong mắt không hề có chút áy náy nào.

Anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa! Ta nhất định sẽ khiến cho Triệu Minh Vũ phải mất cả chì lẫn chài! Không tin một kẻ giết người không chút hối hận như Triệu Minh Vũ sẽ không phạm thêm bất kỳ sai lầm nào!

Bộ phận ta thực tập có chừng bảy tám người, ngày đầu tiên ta vào đã có buổi họp tự giới thiệu ngắn gọn giúp người mới như ta làm quen với mọi người. Tất nhiên bộ phận này thuộc quản lý của Triệu Minh Vũ, bởi vì ta đã cố tình nộp đơn vào ngành Triệu Minh Vũ đang làm. Lúc này ta bỗng nhớ ra, hiện giờ Triệu Minh Vũ là trưởng bộ phận còn ta chỉ là một cậu thực tập làm việc vặt, muốn thấy mặt Triệu Minh Vũ cũng khó chứ nói chi tiếp cận, cho nên không cần quá kích động, nhờ vậy ngày đầu tiên coi như bình yên, không bị mắc lỗi gì.

Nghe nói Triệu Minh Vũ đã đi công tác, phải một tuần mới về. Trải qua mấy ngày làm quen, ta đã nghe ngóng được một ít tin tức có ích, ví dụ như công ty này là của cậu Tống Linh Nhi, Triệu Minh Vũ nhờ quan hệ nên vừa vào đã nhảy lên chức trưởng bộ phận, có tổng giám đốc làm chỗ dựa, cùng với biết Triệu Minh Vũ sắp thành con rể của cục trưởng cảnh sát nên không ai dám không nể mặt. Ngoài ra còn có lời đồn, thật ra cổ đông lớn nhất của công ty này là cha Tống Linh Nhi, Tống Khiêm lại là kẻ không lo học hành, không lý tưởng, chỉ biết ăn chơi, cho nên sớm muộn gì công ty cũng thuộc về Triệu Minh Vũ, do đó người nịnh bợ Triệu Minh Vũ chỗ nào cũng có.

“Hữu Tự, giúp tôi trình tài liệu này cho quản lý Triệu đi!”

Ta đang gõ tài liệu, chợt nghe một đàn anh giao việc, sững sờ hỏi, “Quản lý Triệu về rồi ạ?”

“Ừ, nghe nói mới về tối qua, trưa nay sẽ có cuộc họp, cậu đừng quên đó! Nhanh đi trình kí rồi cầm về đây, anh đang cần gấp.”

“Dạ!” Lúc này chính là ‘kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt’, nhưng ta không thể đỏ mắt, còn phải mặt đầy tôn kính đi gặp.

Trong đầu ta cứ lo phải điều chỉnh vẻ mặt thế nào cho khỏi lộ, quên mất việc gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Chậc chậc, vô tình bắt gặp Triệu Minh Vũ và vợ chưa cưới đang hôn nhau nồng nhiệt. Ta làm bộ hốt hoảng đóng cửa lui ra ngoài trong tiếng hô nhỏ của Tống Linh Nhi, sau đó khẽ gõ cửa một tiếng.

Bên trong truyền ra giọng nói trầm ổn của Triệu Minh Vũ, “Vào đi.”

Lúc này Tống Linh Nhi đã ngồi xuống sô pha trang điểm lại. Triệu Minh Vũ liếc ta một cái, phê bình, “Hấp ta hấp tấp! Là nhân viên thực tập mới đúng không? Lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào!”

“Xin lỗi anh, em vội vào xin ký nên quên mất, lần sau em sẽ nhớ kỹ ạ!”

“Ừ.” Triệu Minh Vũ luôn cố giữ hình tượng người tốt, lỗi này lại không lớn nên không đến nỗi làm khó ta, nhận lấy tài liệu, xem lướt qua rồi nhanh chóng ký tên, cho ta đi.

Lúc ta ra tới cửa, Tống Linh Nhi bỗng lên tiếng, “Dáng người cũng không tệ…” 

Triệu Minh Vũ nói với giọng xen lẫn cưng chiều và bất đắc dĩ, “Linh Nhi, đừng quậy!”

“Em chỉ nói giỡn thôi mà! Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.”

Ta thấy bất bình thay cho Hạ Dao, thầm mắng Triệu Minh Vũ một tiếng ‘cặn bã’, nhanh chóng bước đi.

Ta vừa giao tài liệu cho đàn anh xong, lập tức có hai ba người vây quanh ta, một trong số đó hỏi với vẻ mặt tò mò, “Quản lý và cô Tống ở trong đó đúng không?” kèm theo một cái nháy mắt.

Ta nghe vậy, lập tức biết mình bị họ bắt làm người dò đường, bất đắc dĩ đáp, “Dạ đúng. Hai người ngồi cách nhau hai cái bàn nói chuyện phiếm.”

“Hừ…” bọn họ đồng loạt tỏ vẻ ‘có quỷ mới tin cậu’ sau đó tản ra, ai làm việc người nấy.

Sau một tháng thực tập, ta biết được Triệu Minh Vũ đang dã tâm bừng bừng muốn tham gia đấu thầu một hạng mục của tập đoàn Thiên Chính. Hạng mục này lớn hơn hạng mục Triệu Minh Vũ đang làm nhiều. Ta biết, cơ hội của mình đã tới.

Trong cuộc họp thường kỳ của cả bộ phận, Triệu Minh Vũ tức đến mức liên tục gõ bàn, giận quá thành cười nói, “Đây chính là sáng kiến của mấy người? Cầm đi ra không sợ công ty trở thành trò cười cho thiên hạ à?”

Triệu Minh Vũ thường rất ít phát giận, nên lần này khiến cho những người ngồi họp và cả nhân viên thực tập đang đứng sát tường dự thính đều sợ tới mức không dám hó hé một lời, các đàn anh nộp sáng kiến càng là xấu hổ cúi thấp đầu.

“Các cậu thật sự làm tôi quá thất vọng, đem cái đề án không có chút sáng tạo này đi đấu thầu, chắc chắn cả vòng loại cũng không qua nổi!”

“Bình thường mấy cô mấy cậu trò chuyện rất vui, lúc cần sao lại không nói lời nào?”

“Trong vòng ba ngày, tất cả những người có mặt ở đây đều phải giao cho tôi một đề án mới, hoàn toàn mới! Nhân viên thực tập nếu có ý tưởng cũng có thể thử!” Dứt lời, Triệu Minh Vũ cởi nút áo khoác ra, mặt hầm hầm rời khỏi phòng họp.

Triệu Minh Vũ vừa đi, phòng họp như được sống lại, nhưng mặt mọi người vẫn như đưa đám.

Đây là cơ hội khiến Triệu Minh Vũ thu ta làm tâm phúc! Trong lĩnh vực này, có thể nói ta chính là ‘gừng càng già càng cay’!