Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 38-2




Lúc ta thức dậy, An An đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên cái ghế gần cửa sổ, vừa uống cà phê vừa xem tạp chí. Ta bỗng nhớ ra chuyện đêm qua, không nhìn cũng biết chắc chắn mắt ta đã có quầng thâm. Ta tức giận vỗ giường nói, “Tối qua cậu hại tôi thật thảm!”

An An không thèm ngẩng đầu, vẫn nhàn nhã lật tờ tạp chí. Bộ dạng hờ hững của An An càng khiến ta giận hơn. diễn;n.đàn/lê,qm;luý,đmlôn Ta vén chăn lên, nhảy xuống giường, đi chân trần tới cạnh An An, chống nạnh, dẫm một chân lên thành ghế của An An, trừng mắt trách, “Tối qua cậu nói tôi đi ngủ phải ngoan, còn cậu thì sao?!”

An An nghe vậy, đặt ly cà phê xuống, thản nhiên ngẩng đầu nhìn ta hỏi, “Tôi thì sao?”

“Cậu thì sao? Lúc cậu dậy không phát hiện gì lạ à?!” Ta tức tới mức ngón tay chỉ vào mặt An An cũng run run.

An An đóng quyển tạp chí lại, tay chống trán, hỏi lại, “Có gì lạ?”

Có gì lạ?! Ta thả chân xuống, đi quanh phòng hai vòng, sau đó ôm tay nhìn xuống An An, “Tối qua trời nóng, cậu lại ôm tôi thật chặt, tôi sắp bị cậu thiêu chết luôn rồi này!”

An An nhìn ta với ánh mắt nghi ngờ, “Ôm cậu? Thật chặt? Ha…. Không thể nào!” nói xong lại mở tạp chí ra xem. 

Tức chết ta, không ngờ trên đời còn kẻ không biết xấu hổ như vậy…. Dám làm không dám nhận!

Đang lúc ta không biết phải làm sao thì An An bỗng nói, “Dù tôi có thật như vậy đi nữa thì cũng có sao đâu, vì đó là giường của tôi mà….”

“….” Ta chẳng còn gì để nói nữa.

Cứ vậy ta ở lại nhà họ Trang đã bốn ngày.

Đêm ba mươi, ta gặp được người chỉ mới nghe tên chưa được thấy mặt, Trang Phong Diễn, và con trai của bác An An, Trang Minh.

Mọi người tề tựu quanh bàn ăn tràn ngập những món ăn nóng hổi. Ngay cả ta cũng được phân ghế bên cạnh An An. Ta đứng trên ghế, tò mò quan sát Trang Phong Diễn, và Trang Minh.

Trang Dân Sơ nói với An An, “Nếu không nhờ bác con gọi điện nói Trang Minh đang ở đây, cha cũng không biết thằng nhóc này đã về nước!”.

An An nói, “Trang Minh đúng là không phải.”

Trang Minh lộ ra vẻ mặt áy náy nói, “Con không nghĩ sẽ ở lâu nên không liên lạc với chú, sau có chút việc nên mới dời ngày đi lại.”

Dì Uyển cười hỏi, “Nếu chú con không gọi kêu, có phải con định không thèm lại đây ăn tết với chú luôn không?”

Trang Minh đáp nói với giọng biết lỗi, “Tất cả là do con suy nghĩ không chu đáo.”

Trang Khả Hinh cười chọc, “ Anh Minh là nghệ thuật gia, đã quen một thân một mình, dĩ nhiên không giống người thường như chúng ta rồi!”

Trang Minh đáp, “Nghệ thuật gia gì đâu, chỉ là một người vẽ tranh thôi, em đừng dát vàng lên mặt anh!”

Trang Khả Hinh nói với Trang Dân Sơ, “Cha, lần này anh Minh về nước là vì nhận lời mời tham dự triển lãm tranh đó, bận tới mức chân không chạm đất luôn! Không có thời gian tới đây cũng đúng thôi!”

Trang Dân Sơ gật đầu nói, “Chú nghe cha con nói rồi. Con đã thích bọn ta cũng không ngăn cản, triển lãm có vấn đề gì không giải quyết được cứ tìm Trang Cận.”

Trang Minh nhìn An An nói, “Nghe tin Trang Cận đã khỏe cha mẹ con cũng yên tâm. Triển lãm thì khá thuận lợi ạ.” 

An An nói với Trang Minh, “Chuyện anh về Khả Hinh đã biết từ trước đúng không?” 

Trang Minh cười ha hả đáp, “Biết ngay là không gạt được em mà!” Trang Khả Hinh nghe vậy le lưỡi, cười nịnh với Trang Dân Sơ. 

Trang Minh không quên hỏi thăm Trang Phong Diễn, “Phong Diễn lại cao lên không ít, đang đại học năm ba đúng không?”

Trang Phong Diễn mặt mày đoan chính, dù không có khuôn mặt nổi bật như người nhà họ Trang nhưng cũng xem như tuấn tú, tính tình hiền hòa, lễ phép trả lời câu hỏi của Trang Minh.

Trang Dân Sơ thấy con cháu đã nói chuyện được một lúc bèn lên tiếng kêu mọi người ăn cơm.

Trong lúc ăn không ai nói chuyện nữa, ta vui vẻ ăn tô mì trước mặt, coi như hài lòng.

Cơm nước xong mọi người ngồi ở phòng khách tám chuyện tiếp. Ti vi có mở nhưng không ai xem. diễn;kn.đàn/lê,qunl;ý,đ;lôn Trang Khả Hinh và dì Uyển nói về quần áo giày dép. Trang Phong Diễn từ khi ngồi xuống đã bắt đầu dán mắt vào di động, thỉnh thoảng cười tủm tỉm. Trang Dân Sơ thì nói chuyện với An An và Trang Minh. Ta vùi mình bên cạnh An An, nghe Trang Dân Sơ nói, “Trả phòng khách sạn đi, chẳng lẽ trong nhà không có lấy một căn phòng cho con? Nhà không ai con cũng không ở một mình được, thôi ra giêng dọn qua chỗ Trang Cận đi.” 

Nghe vậy ta ngẩng đầu lên nhìn An An và Trang Minh, chờ hai người trả lời.

Trang Minh nhìn An An.

An An gật đầu nói, “Mùng hai em sẽ chạy xe qua giúp anh dọn đồ.”

Trang Dân Sơ cười ha ha gật đầu, “Trang Minh, con đừng khách sáo!”

Trang Minh cười nói, “Vậy làm phiền em.”

Trang Cận bưng ly trà lên uống một hớp rồi nói, “Người một nhà cả, đừng khách sáo.” dứt lời nhìn sang ta.

Ta nháy mắt mấy cái, An An chớp chớp mắt lại với ta.

Mẹ ơi…. Ta sẽ không nói, ngay khoảnh khắc đó ta như bị điện giật….