Có thể do ta quá hưng phấn, cho là sau khi nói ra sự thật, An An cũng như ta muốn thấy đối phương mỗi ngày, giờ nghe Trình Duy nói ta mới nhớ, An An không chỉ là An An mà còn là một bệnh nhân đang trong quá trình hồi phục. Ta phải thông cảm cho cậu ta, không đi thì không đi! Ta sẽ ở nhà chờ ngày An An khang phục!
Thật ra, ta có một suy đoán lớn mật: có thể An An tự ái không muốn ta thấy bộ dáng yếu ớt của cậu ta lúc tập luyện nên mới không cho ta tới. Ta hiểu nên cũng đồng ý phối hợp An An! Ai kêu ta tri kỷ như vậy chứ! Làm anh hai, ta phải để ý tới tâm tình của đàn em, ha ha ha!
Ngày hai mươi ba tháng mười một, sau một tuần âm u, bầu trời đã trong xanh lại. Ta tiếp tục tiết mục ăn xong xuống lầu đi dạo, chỉ cần không có mưa, Tiêu Miên đều kiên trì dẫn ta đi dạo mỗi ngày. Lâu dần, ta quen với một con chó lông vàng khác ở khu A, số nhà mười hai. Nó tên Tiểu Cửu, cũng hay được người giúp việc dẫn xuống chơi, thỉnh thoảng là cô chủ của nó dẫn. Ta phát hiện mỗi lần do người giúp việc dẫn nó rất yên tĩnh, còn khi được cô chủ dẫn nó sẽ hưng phấn nhảy tới nhảy lui, cong đuôi chạy không ngừng chẳng khác gì một con ngựa nhỏ.
Lúc Tiêu Miên và người giúp việc nhà Tiểu Cửu nói chuyện phiếm, ta và Tiểu Cửu cũng tán gẫu chuyện với nhau.
Tiểu Cửu lớn hơn ta, là chú chó duy nhất trong số những con chó ta biết có thể nói chuyện bình thường với ta. Lúc đầu, ta cho rằng Tiểu Cửu từng là người, hưng phấn hỏi, “Hồi trước anh cũng là người à?” Đúng là ông nói gà bà nói vịt, vì chuyện này mà Tiểu Cửu đã nghĩ rằng ta bị điên. Thật oan uổng, ta là Einstein-Phì cơ mà!
Tiểu Cửu là chó lông vàng chính tông, còn nói vừa nhìn màu lông của ta đã biết ta là cho lai, nhưng vì giọng Tiểu Cửu nghe rất thẳng thắn không kèm theo chút kỳ thị nào nên ta cũng không giận, phất móng vuốt nói, “Hì hì, hiện giờ lai là trào lưu mới! Anh không biết sao!”
Tiểu Cửu vẫn thẳng tính như cũ, “Trong mắt loài người, thuần chủng mới là quý, còn con lai bình thường không được đối xử tốt cho lắm.”
Ta hừ hừ, phản bác, “Còn phải xem chúng ta gặp chủ nhân thế nào, có người cũng không xem trọng thuần chủng hay không thuần chủng đâu! Nếu không, tôi đã chẳng được ở một nơi sang trọng thế này để gặp anh, anh nói đúng không? Hơn nữa, anh từng nói, anh được cha mẹ Nhị Nhị nhặt về nuôi, chẳng lẽ lúc đó họ biết anh là thuần chủng mới nhặt anh về?”
Tiểu Cửu nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, “Cậu nói đúng, thuần chủng hay không không quan trọng, quan trọng nhất là phải gặp được đúng chủ, như vậy dù là chó thường cũng sẽ sống rất hạnh phúc!”
Ta phân tích thêm có thể một con chó có trí thông minh từ trung bình trở lên sau khi trưởng thành tiếp xúc với loài người sẽ có thể học được cách giao tiếp. Phân tích xong ta cảm thấy rất có lý, không còn lời nào để phản bác. Tự thấy mình quá thông minh!
Ta bỗng nghe Tiểu Cửu thở dài, trông rất bồn chồn, bèn hỏi, “Hôm nay anh sao vậy?”
Tiểu Cửu nhìn phương xa, ánh mắt ưu thương nói, “Tên kia đối xử với Nhị Nhị không tốt.”
Chẳng lẽ là bạo lực gia đình? Ta vội hỏi, “Hắn ta đánh cô chủ của anh?” Nhị Nhị tên đầy đủ là Phù Hiểu Nhụy, Tiểu Cửu gọi vậy là vì lúc Nhị Nhị mười mấy tuổi Tiểu Cửu được ba mẹ Nhị Nhị tặng cho Nhị Nhị xem như quà sinh nhật. Mặc dù là nhặt được, nhưng cả nhà Nhị Nhị đối xử với Tiểu Cửu rất tốt. Sau đó Nhị Nhị kết hôn, Tiểu Cửu vẫn luôn không thích người kia. diễnln.đàn/lê,qumpý,đơm[ôn Tiểu Cửu nói người kia vừa kết hôn với Nhị Nhị không lâu đã bắt đầu lén dây dưa không rõ với một cô khác, nhờ người kia giấu giỏi nên mới không bị phát hiện thôi. Sau đó mặc dù đã cắt đứt với cô kia nhưng Tiểu Cửu vẫn không thích nổi hắn ta.
Thực ra, Tiểu Cửu lớn hơn ta rất nhiều tuổi, tính theo tuổi chó thì đã già rồi, nhưng khi nói chuyện với Tiểu Cửu ta cảm thấy suy nghĩ của Tiểu Cửu vẫn còn rất ‘trẻ’, hoàn toàn không ‘già’ tí nào. Ta hỏi Tiểu Cửu cách, Tiểu Cửu lại nói anh ta đang tuổi thanh niên, chẳng cần cách nào hết…. Bộ dáng Tiểu Cửu lúc đó rất nghiêm túc không có vẻ gì là lừa ta cả….
Tiểu Cửu lo lắng nói, “Mẹ, em gái, em trai của tên kia đều vào ở hết. Mẹ chồng của Nhị Nhị cứ luôn làm khó Nhị Nhị, còn đặt điều nói Nhị Nhị không hiếu thuận, muốn đuổi Nhị Nhị ra khỏi nhà, rõ ràng là Nhị Nhị không có, với lại đây là nhà của Nhị Nhị…. Nhị Nhị bận chuyện công ty cả ngày lẫn đêm, làm gì có thời gian gây gổ với bà ta chứ! Mệt tới khuya về còn bị bà ta kén cá chọn canh! Trong nhà có người giúp việc, còn bắt Nhị Nhị phải nấu cơm cho ăn, không nấu là không hiếu thuận. Đúng là lòng dạ hiểm độc không có lương tâm! Tôi sợ cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì Nhị Nhị cũng suy sụp.”
Vấn đề mẹ chồng nàng dâu muôn thuở, mỗi nhà mỗi cảnh! Ta khuyên Tiểu Cửu, “Đó là chuyện vợ chồng nhà người ta, anh đừng xen vào làm gì, coi chừng tên kia lại giận cá chém thớt sang anh. Biết đâu tên kia sẽ thừa dịp Nhị Nhị không có nhà dắt anh đi bỏ sau đó nói với Nhị Nhị là anh tự đi lạc….” Lòng người rất hiểm ác!
“Không sợ! Tôi có thể tìm đường về với Nhị Nhị!”
Ta cười ha ha, cố ý tạo ra ấn tượng ‘lòng người hiểm ác không hề đơn giản như anh nghĩ đâu’, nói, “Tiểu Cửu, anh phải tự bảo vệ mình cho tốt đó, tôi thấy cả nhà tên kia không phải loại hiền đâu! Cha mẹ Nhị Nhị mất sớm, anh không thể lại xảy ra chuyện, Nhị Nhị chỉ còn mình anh là người thân thôi!”
Tiểu Cửu nhìn ta với ánh mắt cám ơn, sau đó bị người giúp việc lôi đi.
Ta và Tiêu Miên đi quanh chung cư một vòng cho ta giải quyết vấn đề sinh lý xong mới lên lầu. Trời lạnh dần, dù có lông nhưng thỉnh thoảng có trận gió thổi qua ta vẫn thấy lạnh.
Ta bẻ ngón tay (đúng hơn là móng vuốt) tính xem còn bao lâu là tới tháng mười hai, đến lúc đó An An sẽ kết thúc trị liệu, có thể xuất viện. Ta từng nghe An An báo với Trình Duy, bác sĩ nói chừng tháng mười hai là có thể xuất viện.
Chỉ còn hai tuần lễ nữa.
Ta đã lâu thật lâu không được gặp An An rồi. Lần gặp gần nhất là cuối tháng mười. Khi đó ta hung hăng trách An An một hồi bảo cậu ta không cần tăng lượng bài tập lên, trước khi đi còn không quên lấy xin di động, địa chỉ mail và tên trên chat QQ của An An. dinlkn;ễn.đàn"lên]quý,đôn;lknn Khi nghe An An nói cậu ta không có tài khoản trên QQ, ta đã ngây người một hồi, làm thanh niên của xã hội mới lại không xài QQ! Sau đó, An An mới nhớ ra cậu ta cũng có, nhưng lâu quá không xài nên nhất thời quên mất, ta bèn vội vàng học thuộc lòng hết trước khi Tiêu Miên tới đón.
Mặc dù Trình Duy thường đi làm không ở nhà, nhưng vì có Tiêu Miên chăm sóc nên ta cũng không được tự do cho lắm, có điều vẫn có thể thừa dịp Tiêu Miên ngủ trưa lén dùng máy tính bảng nói chuyện phím với An An! Chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó Einstein-Phì ta chứ?
Năm giờ chiều, Tiêu Miên ra về, Trình Duy thì khoảng hai tiếng nữa mới có mặt ở nhà, thậm chí có khi tới khuya mới thấy, ta có dư thời gian tự do chơi.
Ta nhảy lên ghế sa lon lôi máy tỉnh bảng ra chơi. Giờ ta đã gõ chữ nhanh rồi, dùng nó gởi tin nhắn cho An An chỉ là chuyện nhỏ!
Trời ạ! Ta không chỉ là Einstein-Phì mà còn ngời ngời như Kim Thành Vũ! Vừa đẹp trai vừa thông minh, đáng tiếc, chỉ là một con chó!
Ta vui vẻ nhắn tin cho An An, ‘Cậu đang làm gì đó!’
‘Đang gởi tin nhắn cho cậu.’
Ta nhắn lại, ‘Biết rồi! Ý là trước đó đang làm gì?’
‘Chờ tin nhắn của cậu.’
Không thể nào! Nhất định là đọc sách hoặc làm việc! Muốn gạt Einstein-Phì tôi?! Nhóc, cho rằng tôi không biết cậu là kẻ có nhiều mặt?!
Ta cố ý dùng giọng điệu thất vọng nói, ‘Sao cậu có thể lừa anh như vậy?! Hẳn là đang vội xử lý công việc, nếu không đã không thể trả lời tin nhắn của anh nhanh như vậy!”
‘….’
‘Cậu nói đi tôi đoán có đúng không?’
‘….’
‘Chắc là đúng rồi!’
‘Cậu gõ chữ càng ngày càng nhanh.’
‘Đương nhiên! Cái danh Einstein-Phì của tôi chẳng phải nói chơi đâu!’
‘Giỏi.’
‘Cám ơn đã khen!’
Trong lúc ta và An An đang trò chuyện vui vẻ, thì hình đại diện của người đồng đội đã mắng ta là chó lóe sáng. Lần đó, sau khi ta nhận mình là chó, cậu ta đã lập tức gởi yêu cầu kết bạn. Ta cho rằng cậu ta muốn xem xem kẻ có suy nghĩ khác người như ta là hạng người gì mới đòi kết bạn. Sau đó ta phát hiện ta quá ngây thơ rồi, tên đó chỉ là muốn tìm một đối thủ cố định trong trò chơi thôi, hễ thấy ta lên là cậu ta lại gởi tin nhắn rủ chơi game.
Ta mở tin nhắn xem, quả nhiên, lại là rủ chơi.
‘Chó! Nhanh đi đánh cờ phi hành với tôi!’
Ta trả lời An An xong, rút chút thời gian nhắn lại cho cậu ta, ‘Hôm nay không rảnh, không chơi!’
‘Cậu hôm kia không rảnh, hôm qua không rảnh, hôm nay cũng không rảnh! Cậu là chó nên kỳ thị người đúng không?’
Nhất thời ta không biết nói gì cho phải, dù sau còn hơn mười phút nữa Trình Duy mới về chơi hai ván với cậu ta vậy.
Ta cố tình không cho cậu ta được như ý, nói, ‘Muốn chơi thì chơi trò cao cấp như đánh ca rô, không chơi cờ phi hành.’
Bên kia trầm mặc một lát rồi nói, ‘Được.’
Ta chơi ca rô khá tốt, người bình thường muốn thắng ta, ha ha, mơ đi!
Chơi liên tục năm ván, cậu ta đều thua. Ta nhắn tin cho Sói cô đơn, tên của cậu ta, ‘Không chơi nữa! Kỹ thuật quá kém, về nhà luyện lại đi rồi tìm tôi PK!’
Sói cô đơn gởi cho ta một quả bom, rồi đăng xuất luôn.
Hẳn là đã bị đả kích nặng.
May mắn bạn Sói không thấy được vẻ mặt sung sướng hả hê của ta lúc này.
Có thể là do vui quá, ta bỗng thấy hơi chóng mặt, trước mắt tối sầm. Khoảng hai ba giây sau, ta mở mắt ra, cảm thấy có gì đó là lạ…. Ta cúi đầu nhìn thử. Mẹ ơi, chuyện gì đây?