Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 21




Mấy ngày nay ta chưa ăn gì cả, bụng đói, đầu lại nặng như đeo chì, nếu không bị nước mưa lạnh như băng xối ướt, đoán chừng cả mí mắt cũng mở không nổi. Ta trợn mắt, mê mang nhìn xung quanh.

“Gâu!” Anh tìm lộn chó rồi! Sủa xong tiếng này, ta chẳng còn hơi sức để sủa thêm một tiếng nào nữa.

Người nọ cúi đầu nhìn ta, nói với vẻ ghét bỏ, “Bẩn tới mức sắp không nhận ra là một con chó nữa! Thật sự là chó lông vàng? Hôi quá!” Nói xong, còn kết hợp động tác quay mặt đi.

Hừ! Ta thật sự rất muốn nhảy dựng lên đánh tên này! Ta đã từng là một con chó tuấn tú thích sạch sẽ biết bao nhiêu! Giờ thì…. Hôi thì hôi thôi, chẳng sao hết!

Ta nhắm mắt lại, lười so đo với người nọ, mệt mỏi quá, chỉ muốn được nghỉ ngơi một lát thôi.



Người nọ lại quay đầu nhìn ta, nói, “Gầy chỉ còn da bọc xương, mặc dù vừa bẩn vừa hôi, nhưng cặp mắt to rất có hồn, hơn nữa còn khiến người ta đau lòng….” 

Ta nghe xong câu cuối, cảm giác ê hết cả răng, tên này cứ như đang đến thanh lâu chọn người, vừa nhìn vừa đánh giá xem mông có tròn, ngực có lớn không.

Dứt lời, người này ôm ta chạy nhanh về phía cổng công viên, lắc lư tới mức khiến ta buồn nôn. Nhưng hiện giờ ta không có gì trong bụng nên cũng chẳng có gì để ói hết, đành ngậm miệng thật chặt, miễn cho lại bị ghét bỏ vừa bẩn vừa hôi lại xấu xí.

Mấy chữ ‘cậu thật tởm’ này nọ ta chỉ cho phép một mình An An nói, là đặc quyền độc nhất! Thể hiện thân phận đặc biệt của cậu ta. Nếu An An còn sống, biết vậy nhất định sẽ quỳ xuống hôn ngón chân của ta cho mà xem!

Ta ảo tưởng một lúc rồi ngất đi lúc nào không hay. 

Chẳng biết hiện giờ là năm nào tháng nào. Khi ta tỉnh lại, đập vào mắt là một cái trần nhà trắng toát, ta biết ta còn sống, nhưng dạ dày trống rỗng, cả người không có chút hơi sức nào, có điều đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút.

Cô điều dưỡng thấy ta mở mắt, cười híp mắt chào ta một tiếng, sau đó không đợi ta đáp lại, đã vui mừng chạy ra ngoài gọi người, “Anh ơi, chó của anh tỉnh lại rồi!” dblkiễn.đnlàn/lê,quý,đnlôn Giọng cô điều dưỡng rất thẹn thùng, nhất định là đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai của ta rồi, quả nhiên không có cái mùi khó nói bốc ra từ thân thể ta lại quyến rũ như ngày nào! Lúc nãy quả thật rất bẩn…. đã hai tháng không!tắm không cắt lông chứ ít gì.

Ta nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tới gần. Người bị kêu bước vào, quan sát ta với vẻ mặt hứng thú. “Không ngờ tắm rửa xong đúng là chó lông vàng thật!” Nói xong còn vỗ mông ta một cái.

Xin hỏi cảnh sát phải không? Ở đây có kẻ quấy rối chó…. Đúng….. Địa chỉ là bệnh viện thú y….

Ta thấy người này cũng đẹp trai, mấy từ ‘dạng chó hình người’ rất thích hợp để hình dung! Nếu đã là đồng loại, ta quyết định sẽ không chắp nhặt!

Ây da, từ khi An An đi, ta đã trở nên không màng danh lợi như vậy từ lúc nào không hay. Đoán chừng An An biết sẽ nói: hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây hả? Không, có thể An An sẽ nói một câu đơn giản dễ hiểu hơn nhiều: cậu uống lộn thuốc?

Quá trình trưởng thành của một người luôn sẽ có một ít đau khổ không thể tránh khỏi. 

Ta ngửa đầu nhìn trời, tạo dáng ưu thương bốn mươi lăm độ, hồi tưởng quá khứ.

Nghe bác sĩ nói ta đã ngủ mê trong bệnh viện một ngày một đêm, nhưng khả năng hồi phục kinh người, sau khi tỉnh lại lượng cơm ăn cũng kinh người không kém.

Có thể không kinh người được sao? Ta đã hai tháng không được ăn cơm đàng hoàng rồi đó! Ngày ngày chỉ có thể nhặt rác nhặt cơm thừa ăn riết không thèm cơm được sao? Dù vậy, ta vẫn không bị bọn trộm chó bắt đi, thậm chí còn tìm ra chỗ của ba tên côn đồ kia, trả thù thành công. Những điều này không chứng minh ta có trí thông minh siêu quần và năng lực đánh nhau hơn người thì còn có thể là gì nữa?!

Có điều IQ siêu cao như Einstein thì cũng phải ăn cơm! Đừng cản một con chó đã bị đói hai tháng không cho nó ăn? Có nghe ‘chó cùng rứt giậu’ bao giờ chưa, ép quá ta cắn bây giờ! Mau thả thau cơm của ta xuống! Không cần nói mấy câu vô nghĩa như ‘cậu đang yếu không thể ăn một lúc nhiều như vậy!’ vân vân và vân vân, chỉ có kẻ chưa từng bị đói hai tháng mới dám nói như vậy thôi!

Ai cản ta, ta cắn chết kẻ đó!

Cho nhìn không cho ăn, mấy người có còn nhân tính không vậy?!

“Ha ha, đây đúng là giống chó lông vàng nổi tiếng hiền lành nhất thế giới sao? Coi bộ dáng dữ tợn của nó kìa! Chẳng khác gì con Chihuahua chị họ tôi nuôi! Ha ha cười chết mất!” Người nọ cười ha ha, chỉ còn thiếu vỗ đùi thét to như diễn viên hài: má ơi, vui thiệt là vui!

Hừ, muốn nói gì cứ nói! Dù ta có làm mất mặt cả giống lông vàng thì cũng chẳng sao, An An đã không còn, ăn cho chết luôn đi!

Sau khi ăn uống no đủ, ta thoải mái dựa vào chân ghế, nấc cục một cái.

Người nọ làm thủ tục xuất viện, mua một chút đồ dùng và thức ăn cho thú cưng, rồi trả lại vòng đeo cổ cho ta, sau đó cột dây vào, dắt ta đi. Anh ta vừa đi vừa gọi điện thoại, “Không sao! Bác sĩ nói nó khôi phục rất tốt, không có gì đáng ngại! Chỉ là đói bụng thôi! Ừ, không có vấn đề gì lớn! Cậu muốn gặp nó? Bác sĩ của cậu có cho không? Tôi thấy hay là thôi đi, cậu cứ lo tịnh dưỡng đã, sớm ngày khỏe lại rồi tới đón nó. Được rồi, có thể ngày mai tôi sẽ dẫn nó tới bệnh viện cho cậu nhìn một cái! Đừng mơ tôi sẽ để nó ở lại bệnh viện với cậu, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, em gái cậu không lột da tôi mới là lạ! Con bé dữ dằn đó chỉ cần há miệng nói thôi là đủ giết chết tôi trong chớp mắt rồi, không có chút dáng vẻ gì của con gái hết!” Nói xong, hình như nhớ tới điều gì, cúp điện thoại với vẻ mặt sợ hãi.

Ta trợn mắt liếc anh ta một cái. Ngốc quá, anh tìm lộn chó rồi! Chờ mai anh dẫn tôi tới chỗ đó, cho anh xấu hổ chơi! Ha ha, vừa nghĩ tới việc anh ta sẽ bị chủ nhân của chú chó kia khinh bỉ là ta đã thấy vui rồi.

Bọn ta xuất viện vào buổi chiều, tốn hai giờ xe ô tô mới về tới nhà anh ta.

Vừa bước vào cửa nhà, ta đã phải cảm thán: đúng là kẻ có tiền! Khoe của một cách trắng trợn! Sát bên cửa là một tủ giày bằng gỗ thật lớn, đồng bộ với giá treo đồ bên trên. 

Anh ta vừa đóng cửa nhà, tháo dây cho ta, thay dép lê xong đã bắt đầu cởi đồ, mặc kệ trong nhà còn có một con chó! din;ơễn.đàn.lê/q,"uý,đ",ôn Cởi hết áo rồi còn vừa đi vừa hất tóc, một loạt động tác rất liền mạch, có thể thấy đã tùy tiện quen! Trong lúc ta đang đứng híp mắt bình luận, anh ta bỗng dừng bước chỉa tay vào ta nói, “Không được làm loạn! Nếu không chờ tao ra, mày chết chắc!”

Ta là loại sẽ sợ hãi cường quyền sao? Dám uy hiếp ta? Kiểu người như anh nếu đụng phải tôi ở kiếp trước chắc chắn đã bị cho một trận nên thân rồi! Ta lườm anh ta một cái, thầm nghĩ: ta có phải một con chó ngây thơ vô tri, thích cắn đồ lung tung đâu, may mắn anh gặp được tôi, nếu là con chó khác thì không chắc đâu ha ha! 

Ta nhàm chán đi dạo quanh phòng khách. Ghê thật, từ cửa tới phòng khách đi phải mười mấy bước! Không biết ta có tật thù nhà giàu à? 

Anh ta cởi quần dài, chỉ mặc một cái quần nhỏ đi vào phòng tắm, sau đó, phanh một tiếng đóng cửa phòng tắm lại, tiếp theo có tiếng nước rào rào truyền ra ngoài.

Ta nhảy lên ghế sa lon rộng rãi nằm xuống, ngửa đầu nhìn chum đèn trần. Nó tỏa ra ánh sáng chiếu khắp mọi ngóc ngách. Ta bỗng nhớ An An.

Bổi tối, anh ta cho ta cơm xong, lôi ổ chó mới mua ra để bên cạnh nói, “Tối nhớ vào ổ ngủ cho đàng hoàng, dám làm vỡ bất kỳ thứ gì thì tao sẽ bắt chủ mày đền gấp đôi!” Nói xong, anh ta xoay người vào phòng ngủ, để ta một mình ở phòng khách.

Ổ mới rất mềm, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, bình thường nhất định ta sẽ giành với An An, nhưng giờ ta không muốn ngủ trong đó nữa, chọn nằm trên ghế sa lon.

Anh ta thấy ta không nằm trong ổ mà ngủ trên sa lon cũng không đuổi ta xuống, bình tĩnh lướt qua ta, tắt đèn.

Ta mất ngủ, cứ lăn qua lộn lại mãi. Ngủ quen ngoài cỏ, ngoài thùng giấy bỏ rồi, giờ nằm trên ghế sa lon mềm mại giống như sắp lõm cả người vào, cảm giác xương cốt không thoải mái.

Buổi sáng anh ta mặc đồ ngủ bước ra, đứng ở quầy rót nước quan sát ta một hồi rồi tự nói, “Mình đang thấy hình ảnh ‘động như thỏ chạy, tĩnh như thiếu nữ’ trên thân một con chó…. Thật đáng sợ! Một con chó có thể an tĩnh tới mức này sao?” Nói xong, anh ta cúi đầu trầm tư chốc lát không biết đang suy nghĩ gì, sau đó uống hết ly nước, rửa sạch ly, để lại lên kệ. 

Lúc đi ngang qua ta, anh ta chợt dừng lại, nhìn ta, nói, “Không phải là tiểu trên ghế rồi nên sợ không dám nhúc nhích chứ?”

Ta hất mặt xem thường, đồ điên!

Bữa sáng vẫn là đồ ăn cho chó như cũ, không hợp khẩu vị của ta cho lắm, ăn gió nằm sương hai tháng vẫn không bỏ được tật xấu kén ăn. Nhưng ta đã tập thành thói quen dù có không ngon, cũng ăn cho hết.

Anh ta cho ta ăn xong, tự làm một cái sandwich kèm một ly sữa tươi cho mình. 

Sau bữa sáng, anh ta thay đồ vest giày tây, lại ra dáng tinh anh như trước, tiếp đó bôi keo lên tóc rẽ mái ba bảy để lộ khuôn mặt tuấn tú chẳng khác gì minh tinh, còn khẽ nhếch khóe miệng cười ngả ngớn, nếu để đám thiếu nữ thấy, chẳng chắc sẽ mê được một đống em.

Anh ta tròng dây vào vòng cổ của ta, dắt ta ra cửa.

Thang máy đi thẳng xuống bãi xe dưới tầng hầm. Ta đoán hẳn là anh ta muốn dẫn ta tới bệnh viện gặp chủ của chú chó vàng gì kia.

Tôi chờ xem anh bẽ mặt ha ha ha ha! Uổng công ăn diện cho lắm vào, nhất định sẽ bị chủ của chú chó vàng kia khinh bỉ! 

Có lẽ do ta cố nén không cười ra tiếng khiến thân thể run rẩy không ngừng làm anh ta cảm thấy kì lạ nên vừa lái xe vừa nghiêng đầu liếc ta một cái, nhướng mày nói, “Không lẽ bị dại?!”

Mợ nó! Anh mới có bệnh dại đó! Cả nhà anh đều bị dại thì có!