Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 18-2




Ta không biết trên mặt mình rốt cuộc là máu hay là nước mắt, mơ hồ đến mức sắp không thấy rõ An An. Ta giơ chân trước lên lau mặt, cổ họng nghẹn ngào chóp mũi ê ẩm, vất vả lắm mới nhìn rõ được thì lại thấy trên đầu móng vuốt có một vệt lỏng màu đỏ. Ta hi vọng biết bao nhiêu đó không phải là máu của An An. Ta quỳ gối bên cạnh An An, đầu óc trống rỗng, tim đau như dao cắt, chẳng biết làm gì khác ngoài việc nói xin lỗi.

“Xin lỗi….” Ta liếm mặt An An, nước mắt chảy như mưa, hối hận nói, “Xin lỗi…. Tôi đúng là sao chổi của cậu! Tôi không nên kêu Chương Nguyệt nhận nuôi cả hai chúng ta! Tôi không nên làm bạn với cậu. Thật xin lỗi.... Xin lỗi! Cậu đừng chết, xin cậu đó! Tôi không muốn mang trên người tội lỗi của cả hai đời! Xin cậu đừng chết, An An!”

An An không có bất kỳ phản ứng nào.

Đột nhiên có tiếng động, ta nghiêng đầu nhìn, bỗng nhớ ra ai là kẻ đã đâm An An. Ta đỏ mắt nhào tới, cắn vào cổ chân tên đó. Tên đó gào to một cách thảm thiết. Hai tên còn lại thấy vậy vội chạy tới giúp. Ta cứ cắn chặt hàm không chịu nhả, bị ba kẻ đó kéo lê hơn mười thước thì chợt nghe Kỳ Kỳ kêu. “Phì Phì, về đây đi, xe của mẹ tới rồi!”

Ta như bị sét đánh, hoảng hốt không nhớ ra tại sao Kỳ Kỳ lại gọi Chương Nguyệt xuống.

Chương Nguyệt bước xuống xe, thấy tình trạng của An An lập tức kinh hô, “Trời ơi! Sao thế này?” din;lễn.đn;nàn.lê,q;,uý,đô,.n Ta nhìn theo tầm mắt Chương Nguyệt, thấy An An đang nằm trong vũng máu, mới sức nhớ lại, há miệng thả chân tên đó ra, vội vàng chạy về chỗ An An.

Ta rất muốn hỏi Kỳ Kỳ, An An không sao đúng không? Ta muốn ai đó cho ta câu trả lời khẳng định để ta không phải khó thở như người bị bệnh tim phát bệnh nữa, nhưng không ai nghe hiểu hết…. Người duy nhất có thể hiểu đang nằm trong vũng máu rồi….

Trời ơi! Người đáng chết nhất là ta mới đúng, nếu An An không gặp ta, nếu ta không bày trò để Chương Nguyệt nhận nuôi cả hai thì có lẽ sẽ không có sự cố này! 

Ta là sao chổi của An An, đụng phải ta, An An luôn luôn thảm. Đáng lẽ ta phải sớm biết thân biết phận cách An An thật xa, để An An được sống an toàn, chứ không phải vì sợ cô độc không biết đối mặt với thế giới này thế nào mà bám chặt lấy An An không buông, còn không biết xấu hổ lấy cớ là để chuộc tội.

Sau khi lên xe, Kỳ Kỳ đã cởi áo khoác đắp lên người An An. 

Chương Nguyệt vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn An An, hỏi dồn, “Sao lại tới nông nỗi này? Đã xảy ra chuyện gì? Ai khiến nó như vậy?”

Là ta, đều do ta…. Ta rất muốn trả lời Chương Nguyệt như vậy.

Kỳ Kỳ nói, “Là lỗi của con, mấy kẻ từng có xích mích chạy tới đây tìm con tính sổ, An An và Phì Phì vì giúp con nên mới bị thương.”

Chương Nguyệt không hỏi gì nữa, cau mày nhìn An An với vẻ lo âu. Ánh nhìn đó khiến ta kinh sợ, thấp thỏm dịch sát vào Kỳ Kỳ, giống như làm vậy sẽ giúp ta gần An An hơn một chút, vì không dám đụng trực tiếp vào An An, sợ ta vừa đụng vào An An sẽ lập tức biến mất không thấy đâu….

Không có An An, ta biết làm sao?

Khoảnh khắc đó, ta bỗng nghĩ, không bằng cùng chết với An An luôn cho rồi, nếu An An không sống được.

Đoạn đường tới bệnh viện thú y dài đằng đẵng, dài tới mức ta cảm thấy dường như An An đã không còn thở, nhưng lại không dám đi dò thử hơi thở của An An, chỉ sợ suy đoán thành sự thật.

Trong xe an tĩnh đối lập mãnh liệt với bên ngoài huyên náo. Ta cứ nghĩ sẽ yên tĩnh mãi tới lúc đến bệnh viện, nào ngờ lúc chờ đèn đỏ, An An đột nhiên co quắp kịch liệt. di,",ưễn.đàn/lê,quý;/đ,ơn Ta vội vàng giơ chân trước lên vuốt vuốt lông trên cổ An An, an ủi nó. Sau đó, ta thấy máu ọc ra từ miệng, mũi của An An….

Tiếng hít thở vô cùng khó khăn, y như cá ngáp.

Ta khẩn trương liếm mặt An An, nói, “Sắp tới rồi, chỉ một chút nữa thôi!” 

Đèn xanh vừa sáng, Chương Nguyệt nhấn còi liên tục để xe phía trước mau chóng chạy đi.

Kỳ Kỳ chỉ có thể đè thật chặt vết thương trên người An An, bó tay với việc nó hộc máu.

Đầu lưỡi ta có vị tanh tanh mặn mặn, là vị máu của An An.

“Không được hộc máu nữa! Không được chết! Không được chết! Không được chết!” Ta la lớn. 

Chương Nguyệt an ủi ta, “Phì Phì đừng hoảng, An An sẽ không có việc gì đâu! Chúng ta sắp tới bệnh viện rồi, sắp tới rồi!”

Tới bệnh viện, lập tức Kỳ Kỳ mở cửa ôm An An chạy vào phòng cấp cứu, ta theo sát phía sau. Lúc này, tai ta cứ ong ong ù ù nghe không rõ Chương Nguyệt nói gì.