[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

Chương 75: Nữ Sinh Trường Nam Sinh (27)




Chương 75 Nữ Sinh Trường Nam Sinh (27)

Editor:KL

Chỉ một chút, Từ Tinh Bách liền lập tức nhận ra đối phương, hắn là giáo y trường học của bọn họ ,hình như tên Mục Thịnh, hắn làm sao lại, xuất hiện ở đây?

Khuôn mặt nam nhân rõ ràng là cười, nhưng Từ Tinh Bách từ nhỏ rất biết nhìn sắc mặt người liền cảm thấy,dáng tươi cười của hắn nộ khí ngột ngạt nồng đậm .

Hắn đang tức giận.

Vì cái gì?

Từ Tinh Bách vô thức nhíu chặt lông mày.

Chính là lúc này, hắn cảm giác được ăn "Pudding" ăn thật ngon lành, Đường Ninh ngừng lại.

Từ Tinh Bách còn không có kịp phản ứng,cô liền bỗng nhiên quay đầu đi, vừa nhìn thấy Mục Thịnh đứng ở sau lưng cô không xa,mở mắt lên lại nhắm mắt xuống.

Rất nhanh trên mặt liền lập tức lộ ra nụ cười xán lạn mà ngạc nhiên, cô buông lỏng ra hai tay nâng gương mặt Từ Tinh Bách, giống chim nhỏ vui vẻ, trực tiếp liền hướng Mục Thịnh phía trước chạy qua, vừa đi đến trước mặt hắn,cô lập tức đưa ra hai cánh tay của mình, liền ôm lấy cổ Mục Thịnh .


"Giáo y tiên sinh, anh tới đón tôi về nhà sao?"

Thanh âm thiếu nữ ngọt giống như là thẩm thấu mật đường, ánh mắt ngập nước, bên trong phảng phất rải đầy ánh sáng của trăng tròn, gương mặt lại đỏ hồng, gần một chút, trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt của rượu trái cây , xen lẫn mùi thơm cơ thể như có như không ,càng không ngừng hướng vào mũi nam nhân.

Nhìn thấy một màn vừa rồi kia, Mục Thịnh rõ ràng đã sắp áp chế không nổi cỗ lửa giận phun trào trong lòng ,nhưng sau khi Đường Ninh ôm một cái như vậy, vừa nãy còn bồng bột hỏa khí vậy mà liền giống như là đột nhiên bị người dội xuống một muôi nước lạnh vị ngọt, rất nhanh, ngọn lửa liền nhỏ xuống, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ còn sót lại một sợi khói xanh nhạt đến cơ hồ nhìn không thấy, cũng rất nhanh bị gió thổi tán, cái gì đều không còn lại.


Đôi mắt hắn thâm thúy mà nhìn Đường Ninh trước mắt, rốt cục bật cười.

"Ừ, tôi tới đón em về nhà."

Thanh âm hắn nhẹ nhàng trả lời một câu.

Nụ cười trên mặt Đường Ninh càng sáng lạn hơn, vừa muốn đi theo Mục Thịnh rời đi, Từ Tinh Bách hai ba bước liền lập tức đi tới bên cạnh Đường Ninh , kéo lại cổ tay của cô,thanh âm sốt ruột hốt hoảng cũng vội vàng ở sau lưng cô vang lên.

"Đường Ninh...cậu muốn đi đâu?"

Nghe được lời nói của hắn, ánh mắt Mục Thịnh tinh chuẩn rơi ở trên tay hắn lôi kéo cổ tay Đường Ninh , hơi nheo nheo mắt.

"Về nhà nha, giáo y tiên sinh tới đón tôi về nhà, tôi phải đi về..."

Nói, cô liền muốn đem cổ tay của mình từ trong tay thiếu niên tránh ra, đáng tiếc Từ Tinh Bách tóm đến quá gấp, trong lúc nhất thời làm cô căn bản không tránh được.


"Từ Tinh Bách,cậu làm gì thế? Tôi muốn về nhà, buông tay ra đi! Cậu thế này tôi sẽ không thích cậu, lần sau cũng không tiếp tục cùng cậu đi ra chơi..."

Đường Ninh nãi thanh nãi khí uy hϊếp nói.

(*nãi thanh nãi khí=giọng sữa(奶声奶气)thường dùng để chỉ giọng nói ngọt ngào của người lớn giả vờ hoặc lời nói của trẻ em)

"Tôi..."

Nghe được "Uy hϊếp" thế này, Từ Tinh Bách vừa định mở miệng nói gì đó.

Mục Thịnh bên này cũng đã đem Đường Ninh toàn bộ ngăn tại sau lưng, "Đồng học Từ Tinh Bách phải không? Nhìn trên người cậu mặc chế phục, cậu bây giờ hẳn là còn làm việc đúng không? Vậy cậu hẳn là không có thời gian đưa đồng học Đường Ninh về nhà mới đúng. Hơn nữa, tôi kỳ thật cũng là nhận được tin nhắn cầu cứu của đồng học Đường Ninh trước khi say rượu mới tìm được nơi này, nếu không yên lòng cậu cũng có thể nhìn xem."
Đúng vậy, Đường Ninh làm việc luôn luôn rất tỉ mỉ lại cẩn thận, thời điểm trong phòng bao, mặc dù biết Mục Thịnh tám chín trông coi ngay quanh cô nhưng cô còn gửi tin nhắn cầu cứu cho hắn.

Xem xét rõ ràng tin nhắn, dùng sức bắt lấy cổ tay Đường Ninh,Từ Tinh Bách lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay ra.

Hắn buông lỏng, Đường Ninh liền lập tức đem tay rút về, sau đó theo sau lưng Mục Thịnh,cô lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, hướng về phía hắn cao cao giương lên khóe miệng, "Từ Tinh Bách,thế này mới ngoan! Kia gặp lại rồi, pudding của cậu không thể ăn,cũng không cắn nổi, coi như cậu... Thiếu tôi một cái. Lần sau mời tôi ăn pudding nha!"

Vừa nghe đến hai chữ pudding này, trước kia nhiệt độ đã hạ xuống, mặt Từ Tinh Bách lần nữa đỏ lên, hắn có chút chân tay luống cuống nhìn mặt mũi Đường Ninh tràn đầy chất phác , lúc này mới trầm thấp "Ừ" một tiếng.
Bên này, Mục Thịnh khóe miệng nhẹ cười, tro tàn trong lòng lại có xu thế cháy lên.

Hắn đưa tay liền kéo tay Đường Ninh, cùng Từ Tinh Bách lễ phép nói tiếng gặp lại sau, liền lập tức lôi kéo cô đi ra ngoài.

Một đường đi đến bên ngoài KTV , đưa cô trực tiếp nhét vào chỗ ngồi phía sau Bentley , Mục Thịnh bên kia cũng ngồi xuống, sau đó thấp giọng phân phó câu lái xe, xe liền chậm rãi khởi động.

Toàn bộ trong lúc đó, Đường Ninh luôn luôn ngây thơ mà mờ mịt nhìn một loạt động tác của hắn.

Cảm nhận được ánh mắt Đường Ninh, khẩu khí Mục Thịnh than khẽ , quay đầu liền nhìn cô, nhìn một chút ánh mắt không tự giác liền rơi lên môi đỏ có chút quá phận của cô.

Cũng không biết nhìn chằm chằm bao lâu, ngay khi Đường Ninh nghiêng đầu một chút, có chút không hiểu vừa định mở miệng hỏi thăm chút gì.
Hắn bỗng nhiên từ trong túi áo của mình móc ra một cái khăn màu xám, sau đó không hề nghĩ ngợi, tới gần đến trước người Đường Ninh, một tay nâng lên cằm của cô, một tay khác liền bắt đầu lau môi cho cô.

Bị động tác này của hắnlàm cho sững sờ ,Đường Ninh liền mở to hai mắt nhìn, "Tôi vừa mới ăn pudding, dính vào bên miệng sao? Giáo y tiên sinh..."

Nghe được Đường Ninh hỏi thăm,tay Mục Thịnh có chút dừng lại, sau đó lực lau càng lớn hơn một ít.

Lau lau, hắn bỗng nhiên đã nhìn thấy trong mắt Đường Ninh nước mắt lưng tròng nhìn hắn, khiến động tác tay của Mục Thịnh bỗng nhiên dừng lại.

"Thế nào?"

"Đau..."

Đường Ninh lẩm bẩm.

"Đau vừa nãy tại sao không nói?"

"Anh không vui, tôi không muốn anh không vui, tôi không nói..."

Ánh mắt Đường Ninh nghiêm túc nói như vậy.

Nghe cô nói,tâm Mục Thịnh bỗng nhiên liền loạn, hắn nhìn khăn trong tay mình, trong lúc nhất thời thực sự đều có chút không thể tin được vừa mới mình rốt cuộc làm cái gì, hắn không hề nghĩ ngợi mở cửa xe , liền đem khăn trong tay ném ra ngoài.
Vừa mới chuyển người, liền phát hiện cả người Đường Ninh đều dán vào hắn, càng dán càng gần, gần đến hắn thậm chí đều có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của cô, chỉ một cái chớp mắt, Mục Thịnh không khống chế liền nín thở.

Ngay khi chóp mũi hai người sắp cọ vào nhau, đôi mắt Mục Thịnh cũng đi theo càng lúc càng sâu, hô hấp, nhịp tim của hắn càng sớm đã loạn.

Chính là lúc này, hắn thấy được mắt Đường Ninh đột nhiên sáng lên, đưa tay chỉ hướng ngoài cửa sổ xe, thật hưng phấn nói, "Bãi cát, là bãi cát, tôi muốn ra ngoài chơi!"

Đường Ninh vội vàng nói như vậy.

Nghe đến đó, Mục Thịnh cũng đi theo quay đầu nhìn , quả nhiên, xe vừa vặn chạy qua một bãi biển.

Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí có chút không phân rõ chính mình là mất mát hay là buồn cười, thở phào nhẹ nhõm, liền để lái xe cho xe ngừng lại, sau đó hắn bên này còn chưa xuống xe, một đầu khác Đường Ninh liền đã cao hứng bừng bừng lao xuống.
Sợ cô uống say xảy ra chuyện, Mục Thịnh cũng vội vàng đi theo.

Sau đó hắn liền thấy không biết vì sao Đường Ninh đã cởi bỏ giày của mình , đứng ranh giới bãi cát , ngơ ngác nhìn cách đó không xa một đám người trong đó có một nữ sinh mang theo mũ chúc mừng sinh nhật, hiện tại thậm chí đã tiến hành giai đoạ thổi nến .

Ngay khi Mục Thịnh cho là cô vừa ăn xong "Pudding" liền muốn ăn bánh gatô , Đường Ninh bỗng nhiên mở miệng.

"Tôi không muốn..."

"Hửm?"

Bởi vì thanh âm cô quá thấp, Mục Thịnh nhất thời không nghe rõ ràng cô nói cái gì, vô ý thức nghi ngờ hỏi.

"Tôi nói, tôi không muốn yến hội sinh nhật đơn sơ như vậy."

Đường Ninh tiến đến bên tai Mục Thịnh nói như vậy.

Một câu nói như vậy trực tiếp làm Mục Thịnh một chút liền ngây ngẩn cả người.

"Vậy em muốn một yến hội sinh nhật thế nào?"
Nếu như hắn nhớ không sai, sinh nhật của cô hình như sắp đến...

"Tôi... Tôi thật tục khí , tôi muốn thật nhiều thật nhiều quà quý, càng quý càng tốt,túi xách hàng hiệu , bảo thạch xinh đẹp ... Dù sao càng quý càng tốt, càng đáng tiền càng tốt..."

"Em rất thiếu tiền?"

"Thiếu, rất thiếu, vì không có tiền tôi cùng mẹ mới bị những người kia đuổi theo như chuột đồng vậy,phải chạy khắp nơi, không có tiền mẹ mới phải đi làm những việc người ta cũng không nguyện ý làm ,làm việc mệt mỏi đến muốn mạng , không có tiền nên tôi muốn đem pudding mang về nhà cho mẹ ăn đều sẽ bị cô giáo ở sau lưng chế giễu, không có tiền liền cái gì đều không làm được. Chỉ cần tôicó tiền, mẹ liền có thể không cần khổ cực như vậy, mỗi ngày mệt đến liền đầu ngón tay cũng không động lên được nhưng mỗi ngày mỗi ngày đều bồi tiếp tôi, thắt bím tóc đẹp mắt cho tôi, đưa tôi đi học..."
Đường Ninh quật cường nâng lên cằm nhỏ của mình .

"Tôi còn muốn một bữa tiệc lửa trại lớn nhất, càng long trọng càng tốt, càng xinh đẹp càng tốt, tôi muốn để tất cả mọi người ghen tị tôi, tựa như tôi ghen tị sinh nhật của Dao Dao sát vách có một cái bánh kem cao hai tầng vậy..."

Cô nhìn phía trước, cố chấp nói như vậy.

"Được."

Mục Thịnh nhẹ giọng trả lời một câu.

"Hửm?"

Nhưng bởi vì quá nhẹ Đường Ninh nhất thời không nghe rõ ràng, nhưng rất nhanh lực chú ý của cô liền bị đám nam nam nữ nữ bọn họ chúc mừng sinh nhật hấp dẫn, lúc này bọn họ đã tiến vào giai đoạn cầm pháo hoa nhỏ bên cạnh đó hướng trên mặt bạn bè trét kem.

Lúc này, Đường Ninh bỗng nhiên quay đầu mắt lóe sáng tinh tinh nhìn về phía Mục Thịnh bên người, sau đó không khách khí chút nào chỉ hướng bên kia chơi đến vui vẻ tất,"Tôi muốn cái đó!"
Nói xong, liền lấy hai mắt ướt sũng của mình nhìn chằm chằm Mục Thịnh trước mặt không thả.

Nghe cô nói, Mục Thịnh nhướng mày, cuối cùng nhịn không được bật cười, cười không ngừng được lồng ngực cũng bắt đầu chấn động lên.

Hai phút đồng hồ sau, Đường Ninh một tay nắm vuốt cái pháo hoa nhỏ liền bắt đầu nhảy.

Chính mình nhảy trong chốc lát có thể là cảm thấy không có ý nghĩa, liền vươn hai tay về phía Mục Thịnh, "Khiêu vũ!"

Mục Thịnh chỉ do dự một lát, liền đem áo khoác của mình tùy ý ném ở một bên trên mặt đất, tiến lên liền nhận lấy tay Đường Ninh.

Pháo hoa đang thiêu đốt, gương mặt Đường Ninh nguyên bản còn đỏ càng nổi bật kiều diễm hơn so với xuân hoa.

Nhảy nhảy, pháo hoa trên tay Đường Ninh bỗng nhiên liền thiêu đốt hầu như không còn, dưới chân của cô bỗng dưng dừng lại, bởi vì quán tính, cả người một chút liền vọt tới Mục Thịnh trước mắt, nam nhân đưa tay liền ôm thân eo có một ít quá phận tinh tế của cô .
Dưới ánh trăng, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Mắt Mục Thịnh vừa tối vừa thâm sâu,mắt Đường Ninh vừa sáng vừa dịu dàng.

"Giáo y tiên sinh, làm sao bây giờ?"

Đúng lúc này, ánh mắt Đường Ninh đột nhiên mờ mịt lẩm bẩm.

"Cái gì làm sao bây giờ?"

Mục Thịnh thấp giọng hỏi câu.

"Tôi rất thích anh làm sao bây giờ?"

Bất quá một câu liền làm nhịp tim Mục Thịnh tăng thêm tốc độ.

Sau đó hắn nhìn trong mắt Đường Ninh lóe lên xoắn xuýt, "Thế nhưng là không thể, tôi là vị hôn thê của A Diệu , tôi không nên có lỗi với hắn, tôi không nên thích anh. Nhưng chỗ này của tôi..."

Cô sờ tim.

"Thời gian anh không có ở đây ,mỗi ngày mỗi ngày nơi này cũng chỉ có anh, mỗi ngày tin nhắn của anh gửi tới là thời khắc tôi vui vẻ nhất , tôi rất nhớ anh, rất muốn rất muốn, rất muốn nhìn thấy anh, rất muốn ôm anh, rất muốn hôn..."
Đường Ninh còn chưa nói xong, môi liền đã bị Mục Thịnh đột nhiên cúi đầu xuống bao trùm lại, sau gáy cô bị bàn tay nam nhân chặt chẽ nâng lên, hai người gắn bó như môi với răng, hơi có chút tiếng thở hổn hển bên tai hai người không ngừng vang lên.

Bởi vì Đường Ninh bởi vì không lấy hơi, hô hấp loạn lợi hại, chỉ hôn một hồi, Mục Thịnh liền chậm rãi rời đi môi cô.

Gương mặt Đường Ninh ửng đỏ nhìn về phía Mục Thịnh trước mặt , bỗng nhiên đưa ra ngón trỏ tay phải, mắt hơi hơi phát sáng.

"Còn muốn hôn lại một chút, một chút..."

Nghe nói, Mục Thịnh bật cười, không kịch liệt cùng triền miên như vừa nãy, hắn cúi đầu ngay trên môi Đường Ninh mổ xuống, lại mổ xuống, rất nhanh hai người liền lại rơi vào một mảnh ý loạn tình mê.

Đêm dần qua.

Bên người hai người , nước biển không ngừng mà lên xuống..
[Độ hảo cảm Mục Thịnh: 55.]

[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách: 85.]

17h29-17h10 2/9/2022

Hơn 2600 chữ

Ít mà chất lượng ghê