Tất cả đã được giải thích rõ ràng, hiểu lầm cũng tự nhiên biến mất.
Giang phụ Giang mẫu cũng không phải vì bạo bệnh qua đời, mà là được Tiêu-Lý hai người đưa tới một nơi an toàn.
Những ngày tiếp theo đó, ếch tinh ở cạnh Giang Hoài Trình, dùng chút pháp thuật của mình giúp hắn thay băng, uống thuốc.
Mỗi lần nhìn bàn tay phải không thành hình của hắn, tim ếch tinh như bị đao cắt, nước mắt chảy ướt đẫm băng vải dùng để băng bó vết thương cho Hoài Trình.
Ngày hôm đó, ếch tinh giống như mọi ngày nằm trên bụng Giang Hoài Trình cho hắn ăn cháo, bỗng nhiên trên người dâng lên một màn sương trắng.
Sương trắng biến mất, ếch tinh biến hình người trần như nhộng ngồi trên bụng Giang Hoài Trình.
Ếch tinh hưng phấn nhìn cơ thể của mình: “Pháp lực của ta khôi phục!”
Lúc này Tiêu Lương vừa đẩy cửa bước vào, cảnh này toàn bộ bị hắn thua vào mắt. “A, chúc mừng Tiểu Thanh huynh. Thảo dược ngươi nói Lý Mộ đã tìm được rồi.”
Ếch tinh nghe thấy, lập tức từ trên người Giang Hoài Trình nhảy xuống, bị Giang Hoài Trình gọi lại.
“Trở về, mặc quần áo.” Sắc mặt Giang Hoài Trình có chút đen.
“Nhưng mà ta không thích mặt quần áo.” Ếch tinh mất hứng phồng miệng.
Giang Hoài Trình rất nghiêm khắc, ếch tinh thực oan ức.
Bầu không khí căng thẳng.
Tiêu Lương nhẫn nại cười hòa giải: “Ta đem thảo dược tới cho ngươi.”
Ếch tinh cười rạng rỡ, nắm chặt tay áo Tiêu Lương: “Cám ơn ngươi.”
Sắc mặt Giang Hoài Trình càng lúc càng đen.
ღღღ
Có được thảo dược, ếch tinh bỏ vào miệng nhai, sau đó cởi bỏ băng vải cho Giang Hoài Trình, dùng dầu lưỡi nhẹ nhàng tỉ mỉ liếm chỗ vết thương.
Ếch tinh liếm rất chuyên tâm, vẻ mặt Giang Hoài Trình thực kỳ quái.
Hắn vội ngẩng đầu, miệng ngậm dược nói: “ Ta quen dùng lưỡi.”
Thoa dược xong, ếch tinh cẩn thận đắp lên bàn tay một mảnh vải, sau đó đến trước mặt Giang Hoài Trình, đặt tay lên miệng hắn: “Đại Ngưu, chờ lúc dược hiệu nghiệm, nếu đau ngươi cắn tay ta đi.”
Giang Hoài Trình cười: “Không cần, nếu cắn ngươi đau thì làm sao bây giờ? Ngươi lấy giày vải cho ta đi.”
Ếch tinh nhăn nhó: “Ngươi, ngươi vì ta bị thương nặng như vậy, ta muốn cùng ngươi chia sẻ một chút…”
Giang Hoài Trình dở khóc dở cười nói: “Cho dù cắn nát tay ngươi, thương thế của ta cũng không tốt hơn được.”
Ếch tinh cúi đầu xuồng, tìm một chiếc giày vải từ dưới giường, làm phép xóa đi bùn đất trên giày, đưa cho Giang Hoài Trình.
Giang Hoài Trình ngậm giày vải trong miệng, trấn an vỗ vỗ đầu của ếch tinh, giây tiếp theo đã đau đớn đến mức mồ hôi rơi như mưa mùa hạ.
Ếch tinh nằm ở đầu giường, không dám nhìn hắn, nắm bàn tay lành lặn của Giang Hoài Trình, hốc mắt đỏ lên.
Dược hiệu liên tục phát huy, bên tai ếch tinh không ngừng vang lên tiếng “thình thịch thình thịch”, tiếng rên rỉ hỗn loạn của Hoài Trình trong cổ họng, đầu của hắn càng cúi thấp hơn, càng nắm chặt bàn tay của Hoài Trình.
Qua một lúc lâu sau, khổ hình rốt cuộc cũng qua đi. Ếch tinh ngẩng đầu, tay phải của Giang Hoài Trình rốt cuộc cũng lành lặn, chỉ là năm ngón tay mới dài ra thoạt hình hồng hồng, yếu đuối vô lực.
Ếch tinh hết sức cẩn thận lại bọc bàn tay đó lại: “Chờ kéo da xong lại mở ra.”
Giày vải trên miệng Giang Hoài Trình rơi xuống, hắn thở dốc, dùng tay trái cầm tay ếch tinh, nói: “Hai ngày này vất vả cho ngươi.” Ếch tinh ngượng ngùng cúi đầu, Giang Hoài Trình còn nói: “Sao lại khóc giống con cóc.”
Ếch tinh phồng má, giận dữ nhìn hắn: “Không được đánh đồng ta với loại khó coi đó!!!” ([1]: 2 bên khó coi như nhau)
ღღღ
Thu cao khí sảng hề, quy khứ lai hề. ([3]: hiểu chết!)
Vết thương của Giang Hoài Trình dưỡng tốt lắm, pháp thuật của ếch tinh cũng hoàn toàn khôi phục, Tiêu Lương tới đón hai người ra khỏi động, lên kinh thành.
Trước khi đi, ếch tinh trở về giếng, đem toàn bộ cất vào trong túi Càn Khôn.
Giang Hoài Trình cùng hắn đứng bên cạnh giếng, ếch tinh có chút cô đơn, tựa như lúc Giang Đại Ngưu đi thi khoa cử.
Ếch tinh nói: “Đại Ngưu, lần này lên kinh, lâu lắm mới có thể trở về phải không?”
Giang Hoài Trình ôm hắn: Đúng vậy a.
Ếch tinh dúi dúi chân dưới đất: “Kinh thành chơi rất vui, nhưng ta thích ở trong giếng.”
Giang Hoài Trình sờ sờ đầu hắn an ủi: “Kinh thành cũng có giếng, ta có thể ở chung với ngươi.”
Ếch tinh lắc đầu: “Giếng không giống giếng.”’
Giang Hoài Trình nắm chặt tay hắn, nói: “Vậy chờ thế lực của thái tử củng cố rồi, ta từ quan cùng ngươi trở về.”
Ếch tinh mở to mắt: “Ngươi không làm đại quan.”
Giang Hoài Trình cười cười: “Chức vị mệt chết đi được, vừa phải vội cái này vừa phải vội cái kia. Trước kia không biết, sau này tuy đã biết nhưng nhất thời cứng đầu muốn chứng mình với người trong thôn cho nên đi thi khoa cử. Sau đó lại bị nhốt ở kinh thành, thật sự là nếm hết hiểm ác đường công danh. Thiếu chút nữa đã liên lụy phụ mẫu, còn suýt mất ngươi.” Nghe đến đây ếch tinh đỏ mặt. “Đại quan đã làm, nhưng thật ra sơn trân hải vị cùng màn thầu dưa muối đều có thể no bụng. Ngươi đã không muốn ở kinh thành nữa, chúng ta cùng nhau về giếng. Nhưng là thái tử đối với ta có ơn, ta phải giúp hắn trèo lên ngôi hoàng đế mới có thể trả được phần ân tình này.”
Ếch tinh cười vui sướng, nhào vào trong lòng Giang Hoài Trình, gắt gao ôm lấy hắn.
Cuối cùng của cuối cùng, ếch tinh lên kinh thành cùng Giang Hoài Trình. Năm năm sau, hoàng đế băng hà, thái tử ngày xưa trở thành hoàng đế, thủ hạ của thái tử là một gã mưu sĩ trẻ tuổi lại từ quan về quê.
Lại nói về Thiên Tỉnh thôn, có một thôn dân nhìn thấy hai gã nam tử một cao một thấp cùng nhau nhảy xuống cái giếng đá cạn khô. Cũng có thôn dân cột dây trên lưng trèo xuống xem xét, nhưng phát hiện đáy giếng cái gì cũng không có, hai nam nhân kia như tan biến vào hư không.
.