Lúc Phương Phùng Chí trở lại phòng bệnh, hộ công cũng đúng lúc đang cho Phó Bách Khải ăn, người đàn ông ốm yếu nhấm nuốt thức ăn trong miệng. Ngửi được mùi hương cam cúc quen thuộc, thân thể anh ta dừng lại, ra vẻ bình tình quay đàu lại nhìn Omega từ phía bên ngoài đi vào. Nhưng pheromone trên người lại không tự chủ được đi đến bên Phương Phùng Chí, bao quanh lấy cậu.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Omega, vẻ lạnh lùng trên mặt Phó Bách Khải đỡ hơn một chút. Gần như chỉ trong chốc lát thôi, Phương Phùng Chí dường như càng xinh đẹp hơn. Như có một loại mị lực kinh người tràn từ trong ra ngoài, không rõ ràng, nhưng đủ để câu lấy hồn người khác. (do có người chăm người ta đó ba)
Đuôi mắt hồng hồng, môi cũng vậy, mềm mềm, có hơi sưng.
"Miệng em bị sao vậy?"
"Cái gì?" Phương Phùng Chí như không hiểu vì sao lại nói như vậy, lau lau linh tinh, giải thích: "Vừa rồi thuận đường nên đi đến nhà ăn ăn cơm."
Phó Bách Khải nhìn cậu cầm nước uống mấy ngụm, sau đó thu hồi mắt, không nói gì nữa.
Không biết Phó Bách Khải có tin hay không, tim Phương Phùng Chí đập thình thịch, làm bộ như không có gì cúi đầu ngồi lại trong góc phòng.
Vừa rồi Mẫn Trì như phát điên ấn cậu lên trên tường, Phương Phùng Chí còn hoài nghi có phải hắn muốn đem cậu nhai nuốt luôn hay không.
Khi đó ở ngoài cửa thang bộ có tiếng cãi nhau ầm ĩ, giống như lúc nào cũng có người có thể đi vào, đặc biệt là người đàn ông cùng tới với Mẫn Trì, ông ấy có phát hiện ra hay người ở phía sau không thấy đâu thì có quay lại tìm không?
Phương Phùng Chí khẩn trương đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài, cậu dùng sức né tránh, nhưng Mẫn Trì cứ như đinh ấn chặt cậu trên tường, căn bản không thể động đậy. Hô hấp hai người càng lúc càng dồn dập, mùi khói thuốc súng trên người Mẫn Trì như sắp hun chết cậu, không biết bao lâu, hương vị này sẽ tràn ra ngoài cửa, toàn bộ bệnh viện sẽ bị lâm vào khủng hoảng.
Cậu dùng cách cũ, dùng sức quay đầu làm cho người đàn ông hôn lên trên mặt. Động tác của Mẫn Trì ngừng lại vài giây, không bị cậu làm ảnh hưởng đến, ngược lại còn nhẹ nhàng cắn lên trên mặt cậu một cái, ráo riết dán chặt vào làn da cậu, dọc theo cổ mà hôn xuống.
Phương Phùng Chí lập tức cứng đờ, có chút sốt ruột gọi hắn: "Mẫn Trì!"
Người đàn ông giả điếc làm ngơ, kéo cổ áo cậu ra, ngửi một hơi thật sâu mùi hương cam cúc ở trên cổ cậu.
"Khi nào ly hôn."
"Phải hai tháng nữa..."
Mẫn Trì liếc mắt nhìn cậu, trong ánh mắt có sự hung dữ: "Năm sau?"
"Lâu vậy sao."
Thanh âm trầm thấp, giống như tiếng gầm gừ từ trong cổ họng, tim Phương Phùng Chí run lên: "Điều kiện của cha mẹ anh ta."
"Hơn nữa khi đó anh ta cũng hoàn toàn khỏe rồi, có thể cắt đứt sạch sẽ."
Nghe được những lời phía sau, sắc mặt Mẫn Trì mới ôn hòa hơn một chút. Nhưng đột nhiên lại thô bạo cắn một phát lên vai Phương Phùng Chí, lực cắn rất tàn nhẫn, Phương Phùng Chí đau đến kêu lên, chờ sau khi Mẫn Trì buông ra, thấy vị trí kia đã chảy máu, để lại một dấu răng, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không thể khỏi.
Cậu ngơ ngác nhìn Mẫn Trì, không biết vì sao hắn lại làm vậy. Người đàn ông không để ý tới cậu, chỉ cong thân dựa trên người cậu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, sau đó mở miệng nhắc nhở: "Đừng để cậu ta thấy."
Mùi gỗ xông lại gần Phương Phùng Chí, cậu đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn Phó Bách Khải không biết đứng trước mặt cậu vào lúc nào. Hộ công đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Đối diện với ánh mắt nhàn nhạt kia của anh ta, Phương Phùng Chí có hơi căng thẳng: "Làm, làm sao vậy?"
Phó Bách Khải chẳng nói lời nào đột nhiên cúi người xuống, kề sát vào người Phương Phùng Chí. Cả người Phương Phùng Chí cứng lại, vị trí bị Mẫn Trì cắn không hiểu sao lại nóng lên, không kịp đợi cậu dùng tay đẩy Phó Bách Khải ra, người đàn ông đã đứng thẳng dậy. Dùng ánh mắt khiến người ta thấy không thoải mái quét qua Phương Phùng Chí, giống như đang nhìn một người xa lạ.
"Là mùi hương của Mẫn Trì."
Trái tim của Phương Phùng Chí như dừng đập, đột tự co lại, cậu nhìn về khuôn mặt đẹp đẽ của Phó Bách Khải, không có biểu cảm gì, lạnh lùng, như thể nhìn thấy tất thảy.
Phương Phùng Chí căng da đầu mở miệng: "Anh đang nói cái gì thế."
Phó Bách Khải nhìn chằm chằm vào cậu trầm mặc vài giây, sau đó xoay người lại: "Em và anh ta đứng quá gần."
Phương Phùng Chí không trả lời, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, nhưng trai tim đang không ngừng đập nhanh.
Cậu cảm thấy Phó Bách Khải dường như đã nhận ra gì đó.
Sau đó một tuần, bác sĩ cho phép Phó Bách Khải xuất viện, tuy rằng thân thể chưa hoàn toàn hồi phục như lúc trước, nhưng sinh hoạt bình thường thì đã không thành vấn đề nữa.
Thời gian cũng vừa khéo, sau khi xuất viện thì cũng là năm mới. Năm rồi năm mới nhà Phó Bách Khải đều trở về quê, năm nay cũng không ngoại lệ. Nếu phải về thị trấn nhỏ, Phương Phùng Chí cũng phải cùng đi theo, điều này làm cậu không biết nên mở miệng thế nào với Mẫn Trì.
Sau khi xuất viện, buổi tối đó Phương Phùng Chí vốn còn muốn cùng ăn cơm với Mẫn Trì rồi nói chuyện này, nào ngờ lúc trong lúc đang thu dọn phòng bệnh đã nhận được tin nhắn của hắn.
[Tôi ở dưới sảnh lớn.]
Phương Phùng Chí dừng lại, lấy cớ nói ra ngoài một chút rồi vội vàng rời đi.
Mới vừa đi tới bên kia, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trong đám người, Phương Phùng Chí nhìn trái phải, thấy không có người nào quen biết, mới bước hai bước đến trước mặt Mẫn Trì: "Sao đột nhiên lại tới đây?" Cũng không nói trước một tiếng.
"Tới đây xử lý chút việc."
Nói rồi, hắn nắm lấy cánh tay Phương Phùng Chí: "Nơi này ồn ào quá, chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Mẫn Trì đi không nhanh lắm, nhưng bởi vì hắn cao, Phương Phùng Chí phải chạy chậm mới đuổi kịp hắn. Chú ý tới điều này, Mẫn Trì dừng bước chân lại, tay cũng nới lỏng ra, cánh tay mảnh khảnh của Phương Phùng Chí bị mình nắm đến đỏ lên rồi. Mẫn Trì nhíu nhíu mày, có đôi khi hắn cảm thấy Phương Phùng Chí thật sự vừa nhỏ vừa yếu ớt, không cẩn thận một chút là có thể làm đau cậu.
Phương Phùng Chí có chút hoang mang ngẩng đầu nhìn Mẫn Trì, nhưng người đàn ông chạm mắt với cậu một giây liền rời mắt. Cậu lại lần nữa nắm lấy tay người đàn ông, trong lòng do dự mà muốn nói ra chuyện kia với hắn.
Cậu không thể giấu giếm được chuyện, Mẫn Trì nhìn cậu một cái là biết: "Em muốn nói gì."
"Anh ta xuất viện..."
"Sau khi xuất viện sẽ không về chung cư, mà về thẳng thị trấn."
Một lúc lâu Mẫn Trì cũng không nói chuyện, bên cạnh có rải rác mấy người bệnh đi ngang qua, Phương Pùng Chí lo lắng có người quen biết cậu hoặc Phó Bách kHỉa, nhưng càng lo lắng Mẫn Trì lại vì đó càng không vui.
Vẫn luôn cúi đầu, không nhúc nhích mà nhìn mũi giày.
Nhưng đột nhiên mặt bị người ta nâng lên, cậu bất đắc dĩ đối diện với ánh mắt của Mẫn Trì, Mẫn Trì cau mày, lúc này hắn rất dữ, giống như sắp ăn người luôn.
Phương Phùng Chí chớp chớp mắt, sau đó Mẫn Trì hôn lên thịt mềm trên mặt cậu: "Tôi đang chờ em ly hôn." Nói xong, lại giống như không cam lòng cắn lên mặt cậu một cái. Ở nơi công cộng dễ bị người quen phát hiện làm chuyện nguy hiểm thế này, trong lòng Phương Phùng Chí có hơi lo sợ, nhưng sau khi nghe Mẫn Trì nói, cảm thấy vô cùng rung động, ngoan ngoãn ôm lấy eo hắn: "Sẽ không lâu lắm đâu."
Bình thường lúc Mẫn Trì tới tìm cậu, hai người sẽ tìm một nơi không có người, nhưng bây giờ ở trước mặt bao người, cùng hắn ôm nhau như vậy, cảm giác này khiến cho Phương Phùng Chí cảm thấy lo lắng lại có chút phấn khởi.
Mẫn Trì dùng giấy lau đi nước bọt mình để lại trên mặt Phương Phùng Chí, giống như người lớn đang dặn dò trẻ nhỏ vậy.
"Đừng để cậu ta chạm vào em."
"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong lại thấy Omega cho chút thất thần, lại bóp mặt cậu hỏi: "Có nghe chưa nào."
Phương Phùng Chí ngơ ngác nhìn lại: "Ưm... nghe rồi."
Nói xong vừa mới quay đầu lại, liền nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông, là hộ công chăm sóc cho Phó Bách Khải. Phương Phùng Chí bị dọa cho run lên, nhìn thấy Phương Phùng Chí nhìn qua, người đàn ông kia gật đầu với cậu, xoay người rời đi. Phương Phùng Chí trừng lớn mắt không nhúc nhích, cậu không biết người đàn ông kia nhìn bao lâu, nhìn từ lúc nào. Hắn ta nói cho Phó Bách Khải thì phải làm sao bây giờ?
Cậu bị phát hiện ngoại tình cũng không có gì, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn, nhưng nếu lỡ bọn họ biết đối phương là Mẫn Trì, vậy chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy.
Phía sau đột nhiên có một bàn tay vô về lưng cậu: "Đừng sợ."
Phương Phùng Chí nhìn về phía Mẫn Trì, thấy người đàn ông nói: "Hắn ta sẽ không nói cho người khác."
Nói xong, bàn tay vỗ xuống mông Phương Phùng Chí: "Trở về đi."
Không biết vì sao, Mẫn Trì nói rồi lại làm cho cậu cảm thấy an tâm rất nhiều. Đôi mắt cậu không chớp nhìn chằm chằm Mẫn Trì một lát, có chút không nỡ: "Vậy tôi đi nhé."
Nhìn bộ dáng mỗi bước đi đều là lưu luyến, Mẫn Trì cau mày híp mắt. Hắn nắm chặt tay lại buông ra, tưởng tượng đến chuyện Phó Bách Khải và Phương Phùng Chí cùng ở chung một phòng, hắn lại cảm thấy mình sắp ghen ghét đến phát điên, hắn biết Phương Phùng Chí và Phó Bách Khải là định mệnh của nhau. Enigma lại không có định mệnh, nhưng hắn biết giữa định mệnh với nhau sẽ có lực hấp dẫn rất lớn. Giờ phút này, đào đức, giáo lí đều bị hắn vứt sạch, hắn chỉ muốn mang Phương Phùng Chí về địa bàn của mình, vĩnh viễn không thể rời đi.
Mẫn Trì cắn chặt răng.
Hắn không thể làm vậy, lúc này, hắn nên tôn trọng lựa chọn của Phương Phùng Chí.
Hắn muốn để Phương Phùng Chí tự tạo nên kết thúc cho mình.
Phương Phùng Chí nhìn thì có vẻ nhát gan lại sợ phiền phức, nhưng thực tế, cậu từ nhỏ đến lớn đều luôn tự dựa vào chính mình mà sống đến bây giờ. Cậu độc lập hơn so với bất cứ ai, cũng biết nên giải quyết vấn đề như thế nào so với bất cứ ai.
Mẫn Trì biết Phương Phùng Chí rất ngoan, rất nghe lời. Bởi vì đây là bản tính của cậu, người cậu thích nói gì cậu sẽ nghe nấy, vĩnh viễn luôn tin tưởng bất kì lời nói nào của người kia, đây là cách biểu đạt tình yêu của Phương Phùng Chí. Chỉ cần hắn nói muốn giúp cậu, Phương Phùng Chí sẽ không từ chối, chuyện cũng sẽ tiến triển nhanh hơn.
Nhưng đó lại không phải là kết quả mà Phương Phùng Chí mong muốn.
Cho nên Mẫn Trì cho rằng chính mình không được xúc động, phải chờ đợi. Phải đợi tự cậu kết thúc hết thảy mọi chuyện này.
_____
Phải nói là ảnh hiểu bé nó vô cùng luôn í