Phương Phùng Chí cảm thấy mình như đang ngụp lặng trong đại dương, sóng to gió lớn đều đập tới bên cậu, cậu bị va chạm đến nỗi như đột nhiên chìm vào trong nước, lại chậm rãi nổi lên. Cậu cảm thấy bên trong mình như có ngọn lửa nhiệt liệt thiêu đốt, cả người đều nóng vô cùng, toát ra mồ hôi nóng, mùi khói thuốc nồng đậm vây lấy cậu, bất kể cậu có làm gì cũng không chạy trốn được, cậu muốn hét chói tai, lại có nước ấm đưa vào trong miệng cậu.
Không biết qua bao lâu, dần dần, cậu cảm thấy khí nóng đã dần tan đi, cậu lại được kéo trở về với đất liền, thấy được ánh sáng mờ ảo. Thân thể như được rửa tội và bước vào cánh cửa tái sinh, thoải mái, sung sướng, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều thích ý mà hô hấp, mà hô hấp cũng tồn tại cả hương tro tàn.
Cậu chậm rãi mở to mắt.
Một lần nữa lấy lại được quyền khống chế của cơ thể, Phương Phùng Chí chỉ cảm thấy cơ thể mình rất mệt, rất nặng nề, nhưng lại rất thoải mái, từ sau khi thành niên phân hoá thì chưa từng có cảm giác thoải mái đến vậy, những thứ gì trong cơ thể dường như cũng đều được phát tiết hết ra ngoài, cả người đều thả lỏng. Đầu tiên cậu xoay trong mắt nhìn về bốn phía.
Đây là một căn phòng rất xa lạ, rất lớn nhưng lại không trống trải, bên cạnh cửa sổ sát đất có rèm cửa đang kéo một nửa, như vậy thì có lẽ bên ngoài là ban công. Đồ dùng và cách trang hoàng lành Phương Phùng Chí cảm thấy rất quen thuộc. Hơn nữa toàn bộ cân phòng đều tràn ngập mùi pheromone khói thuốc súng chưa tan, làm cậu lại làn nữa trở nên tỉnh táo.
Cậu nhẹ nhàng động đậy thân thể, lúc này mới phát hiện mình thấy nằng nề là bởi vì có thứ gì đó đè lên, tim cậu thấy không ổn mà giật nảy, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Cậu nhìn thấy mặt của Mẫn Trì.
Giờ phút này nửa thân thể của người đàn ông này đang đè trên người Phương Phùng Chí, nặng nề ngủ. Cơ thể của Phương Phùng Chí và người đàn ông đều cùng trần trụi chặt chẽ dán lấy nhau, ấm áp, còn có chút mồ hôi mỏng.
Trong đầu có những mảnh kí ức rải rác, cậu dùng chút sức lực thoát khỏi thân thể của Mẫn Trì, liền nhìn thấy bao cao su ném đầy trên mặt đất, không có từ nào để hình dung, thật sự là xung quanh giường lớn đều có bao cao su đã qua sử dụng, dường như không có chỗ mà đặt chân. Trừ cái này ra, còn có vài ống thuốc ức chế trống không, thuốc dinh dưỡng đã hết. Thùng rác chất đầy, nhìn có vẻ như không còn chỗ nữa nên mới ném lên trên đất.
Phương Phùng Chia đơ người vài giây, từ đống thuốc dinh dưỡng này mà nói, cậu mà Mẫn Trì ít nhất cũng phải ở chỗ này ba ngày trở lên. Mặt Phương Phùng Chí trống rỗng, dại ra, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh trong kỳ động dục.
Mấy ngày nay bọn họ chưa từng ra khỏi phòng, cứ luôn ở trong này mà làm tình, có khi thì là phòng tắm, có khi là trên giường, thậm chí là cả ở ban công.
Cậu mơ hồ nhớ tới lúc ở trong phòng Phó Bách Khải, cậu vô cùng khẩn thiết cầu xin hắn, nắm lấy tay hắn, không cho hắn rời khỏi, sau đó bọn họ ôm nhau, hôn môi, làm tình.
Mỗi làn nhớ được một hình ảnh, tâm Phương Phùng Chí lại vững vàng chùng xuống, cứ luôn lạc lối, không thấy đích. Sau cổ cậu truyền đến trận ngứa ngáy như có con kiến bò qua, Phương Phùng Chí tự giác mà duỗi tay đến gãi vài cái, đụng đến tuyến thể in dấu không bình thường, ở chỗ đó không biết đã bị cắn bao nhiêu lần, chạm vào đã thấy đau, cậu chớp chớp mắt.
Xong rồi.
Đến tột cùng cậu đã làm gì vậy.
Cả người cậu rét run, trong lòng có một loại cảm xúc áp lực phiền chán dâng đầy.
Cậu đã làm tình với người khác, lần đầu tiên của cậu, không, phải nói là mỗi một lần đều là cho người đàn ông này, cho cấp trên của chồng cậu. Không những thế, cậu còn dung túng, thậm chí là khẩn cầu người đàn ông nãy hãy đánh dấu mình, lần này đến lần khác. May mắn là bọn họ không đi đến bước cuối cùng, không hề tiến vào khoang sinh sản của cậu, chỉ là đánh dấu tạm thời mà thôi.
Nhưng điều này đối với Phương Phùng Chí mà nói cũng không tính là may mắn gì. Cậu ngoại tình rồi, cậu đã phản bội chồng của mình, đây quả thật chính là tội ác tày trời. Cậu tự cho rằng mình dành cho Phó Bách Khải là tình yêu mười mấy năm, tình yêu cậu bảo vệ, muốn đem hết thảy những điều tốt đẹp nhất của bản thân dành cho chồng mình, nhưng cuối cùng, chẳng còn lại gì cả.
Cậu không biết Phó Bách Khải đã từng làm cùng người khác hay chưa, mặc dù có thể ngửi được mùi pheromone xa lạ ở trên người anh ta, cậu cũng không thể xác định được đây là do đã lên giường hay thật sự chỉ như những lời Phó Bách Khải nói là do công việc. Nếu anh ta đã từng cùng người khác, Phương Phùng Chí sẽ cảm thấy khổ sở, bởi vì Phó Bách Khải đã phản bội mình, trong mối quan hệ hôn nhân của bọn họ trình tiết không hề đáng được xem trọng. Nếu không phải, nếu vậy cậu sẽ vô cùng khổ sở, bởi vì chính cậu sẽ là kẻ phản bội duy nhất trong cuộc hôn nhân mỏng manh này.
Phương Phùng Chí đơ người, cảm thấy chóp mũi chua xót. Cậu bắt đầu tự phỉ nhổ, phỉ nhổ rằng tại sao Chúa tại sao lại tạo ra cho con người kì động dục giống như dã thú vậy, phỉ nhổ tại sao Chúa lại chia cắt con người thành ba loại giới tính, cậu tự phỉ nhổ sự phản bội của chính mình, phỉ nhổ chính tình yêu của mình.
Cậu giống như chết lặng, phỉ nhổ chính mình xong lại nghĩ đến cuộc sống chẳng hề như ý của mình, nói rằng cậu tự oán tự thù cũng được, nói cậu yếu đuối vô dụng cũng được. Mỗi lần các động nghiệp uống say đều sẽ lấy cậu ra mà đùa giỡn, nói cậu nhát gan không thể tự trốn thoát được, lại nói đến cuộc hôn nhẫn của cậu, chồng đã lâu như vậy cũng không đánh dấu cậu, thúc giục cậu mau ly hôn. Mỗi lần Phương Phùng Chí đều pha trò cho có lệ.
Cậu cảm thấy rất mệt, người khác có thể nói ra những lời này là bởi vì bọn họ chưa từng trải qua.
Chính cậu từ nhỏ đã lớn lên từ một thị trấn nhỏ, lúc đó cậu cũng không như thế, tuy rằng không quá thân thiết với cha mẹ, nhưng cậu vẫn làm công việc mà mình yêu thích, mỗi ngày trải qua rất vui vẻ. Nhưng mà nhiều năm như vậy trôi qua trong lòng cậu vẫn nhớ đến một người.
Sau lần mẹ cậu bị bệnh, cậu vì mẹ mình, cũng vì được kết hôn với Phó Bách Khải, đi vào một thành phố lớn trời xa đất lạ, không có bạn bè, không có người nhà, tất cả mọi thứ xung quanh đều không hề hợp với cậu.
Miễn cưỡng hòa nhập với các đồng nghiệp lạnh nhạt, nhưng vẫn luôn có sự ngăn cách.
Trong công việc cũng luôn có chuyện không được như ý, nhưng bằng cấp cậu chẳng cao, lại còn là Omega, muốn đổi công việc cũng không hề dễ dàng chút nào.
Cuối cùng mẹ cậu vẫn chết vì bệnh, lại thiếu một số tiền với Phó gia.
Số tiền này, kỳ động dục vào mỗi tháng, còn có sự phiền chán của Phó Bách Khải, từng chuyện một đều ép cậu đến suy sụp. Còn nợ tiền của nhà Phó Bách Khải thì vẫn phải nhẫn nại làm những chuyện mà chính mình chẳng thích, muốn tìm người nói hết ra nhưng cũng chẳng có, mỗi ngày đều chỉ có thể trở về căn nhà trống không, cho dù có là người bình thường cũng sẽ bị nghẹn đến mức không bình thường.
Cậu lau đi hàng nước mắt không biết đã chảy ra từ lúc nào, tuy rằng Omega thích khóc, nhưng cậu nhớ rõ trước kia cậu không hề khóc nhiều như vậy, mấy năm nay, cảm giác làm cái gì cũng mệt, trong lòng luôn là sự khổ sở.
Phía sau truyền đến tiếng hít thở của Enigma, chăn che lại hai thân thể đang giật giật, Mẫn Trì có lẽ là tỉnh rồi, nhưng Phương Phùng Chí không dám quay đầu, cảm thấy xấu hổ, phẫn nộ, bất an và sợ hãi... những mặt trái cảm xúc này đè ép cậu, làm cậu không dám ngẩng đầu.
Nước mắt hết giọt này đến giọt khác dừng ở trên chăn.
Nguồn nhiệt bên cạnh đến gần cậu, đột nhiên Phương Phùng Chí bị người kia ôm vào trong lòng, làm cho mùi hương khói thuốc súng tràn ngập cảm giác an toàn vây lấy cậu, nóng, ấm. Phương Phùng Chí sửng sốt, bây giờ cũng không phải kì động dục, Mẫn Trì có lẽ còn chưa tỉnh, nhưng chính cậu không thể để sai lầm này tái phạm một lần nữa. Cậu sốt ruột nâng tay đây lên ngực người đàn ông. Nhưng Mẫn Trì lại càng ôm chặt hơn nữa, mặt Phương Phùng Chí gần như dán lên trên ngực hắn, hai người gắt gao quấn chặt lấy nhau.
Phương Phùng Chí càng thêm dùng sức muốn tránh ra, cả người đều bị ép tới hơi nóng nảy, người ở trong thời điểm kích động đều không thể khống chế được chính mình, nước mắt không thể ngăn được mà chảy ra điên cuồng từ trong hốc mắt, thở hổn hển vô cùng gấp gáp, trong cổ họng cũng phát ra tiếng gầm nhẹ như tiếng động vật nhỏ đang phẫn nộ.
Mẫn Trì không hề sứt mẻ gì, Phương Phùng Chí bị hắn ráo riết giam cầm lại.
Hắn rất tỉnh táo, chỉ là bởi vì dùng nhiều thuốc ức chế quá, bây giờ rất mệt, còn rất buồn ngủ. Hắn cảm nhận được Omega trong lòng mình đang làm ầm ĩ rất lợi hại, biết là bây giờ cậu đã nhớ tới những việc của bọn họ trong mấy ngày kia, không biết nên làm thế nào.
Mẫn Trì mệt mỏi mở hờ mắt, hắn biết chính mình đã phạm phải sai lầm, sai lầm rất nghiêm trọng.
Phương Phùng Chí là vợ của người khác, mà chính hắn dưới tình huống đã biết rõ, lại cùng cậu phát sinh quan hệ.
Thật ra nghĩ theo một ý nghĩa nào đó, Phương Phùng Chí trong lúc đầu óc mơ hồ đã cầu xinh hắn giúp cậu, mà chính hắn cũng theo ý cậu mà làm, giúp cậu vượt qua kỳ động dục một lần. Nếu thật sự mà nói, chính hắn xuất phát từ lòng tốt mà vi phạm đạo đức, còn Phương Phùng Chí thì đơn thuần vì dục vọng sinh lí mà làm nên chuyện sai lầm.
Phương Phùng Chí có lẽ trong lòng cũng nghĩ như vậy, cho nên mới vừa tức vừa gấp như vậy.
Mẫn Trì có thể nương theo những suy nghĩ của Phương Phùng Chí để chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm của mình, như vậy chính hắn sẽ không phải chịu sự khiển trách của đạo đức, dù sao "người chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác" là loại chuyện mà Mẫn Trì vô cùng ghét, hắn không muốn mình phải cõng một tội danh lớn như vậy.
Nhưng nhìn Omega trong lòng hắn đang nắm chặt tay, từng giọt nước mắt ấm áp rơi xuống lồng ngực trống của hắn. Mẫn Trì không hiểu sao cảm thấy trong lòng chua xót, rất lâu sau đó, hắn chậm rãi thở dài, bàn tay giống như trấn an mà dỗ dành sau lưng Phương Phùng Chí.
Mặt không biểu cảm gì nói ở bên tai Phương Phùng Chí.
"Đừng khóc, đều là tôi sai cả."
_____Hụ hụ tôi chỉ muốn nói là anh Mẫn anh ta niceeeee.
Về mặt đạo đức thì cơ bản chẳng ai chấp nhận được chuyện ngoại tình, nma t cảm thấy đây không phải là ngoại tình. Sau chuyện này PPC cũng sẽ nói ly hôn. Tình cảm mười mấy năm của ẻm sắp kết thúc rồi, cuộc hôn nhân của ẻm cũng vậy.