Phương Phùng Chí nhìn thẻ ngân hàng trống rỗng, mấy năm nay kết hôn với Phó Bách Khải tiết kiệm cũng không ít, nhưng vẫn không đủ.
Thái độ của mẹ Phó Bách Khải rất rõ ràng. Bà biết Phó Bách Khải có bất mãn với cậu, cũng biết khoảng thời gian này Phó Bách Khải ở cùng Bạch Trinh, nhưng bà lại chẳng để trong lòng, mục đích của bà chỉ là sinh ra một đứa trê của Phó gia. Bây giờ nói chuyện ly hôn bà chắc chắn sẽ không đồng ý, không phải là bây giờ, sau này bà cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng nếu như có thể trả hết toàn bộ số tiền mượn nợ của Phó gia, bọn họ có thể coi như là huề nhau, như vậy mẹ Phó Bách Khải không thể nào lấy chuyện vay tiền ra để gây áp lực với cậu nữa.
Nhưng vấn đề là chỉ bằng chút tâm tư của cậu, ít nhất cũng phải tiết kiệm thêm một năm nữa mới có thể miễn cưỡng gom đủ tiền.
Cậu vừa đi về nhà vừa gọi điện thoại cho Phó Bách Khải, cậu muốn nói chuyện với Phó Bách Khải.
Cho dù có gọi mấy cuộc, đầu dây bên kia vẫn chẳng ai tiếp. Phương Phùng Chí đành phải nhắn tin cho anh ta, nhưng kết quả cũng như vậy.
Phương Phùng Chí đang nghĩ tới hay là mặt dày đi đến trước công ty anh ta, không nghĩ tới chỉ cách hai ngày, lúc Phương Phùng Chí về đến nhà, đã ngửi thấy mùi pheromone nồng đậm quen thuộc, cậu đi vào trong nhìn Phó Bách Khải đang ngồi ở phòng khách.
Không đợi cậu nói chuyện, Phó Bách Khải đã mở miệng trước: "Sao điện thoại cho cậu lại không nghe máy?"
Phương Phùng Chí nghĩ ngợi trong đầu, hôm nay thật sự có số lạ gọi điện đến cho cậu, nhưng bởi vì không quen nên trực tiếp bỏ qua.
"Em không biết anh đã thay số."
Phó Bách Khải cau mày, cũng không tính giải thích gì, mà đi đến trước mặt Phương Phùng Chí, lấy một chiếc bình nhỏ ra hỏi: "Đây là cái gì?"
Trong lòng Phương Phùng Chí hoảng hốt, sắc mặt trắng bệnh không nói nên lời.
Đây là thuốc Mẫn Trì cho cậu. Trong khoảng thời gian ở biệt thự cậu không dám uống quá nhiều, mỗi lúc cơ thể không khoẻ chỉ uống có một chút thôi đã có thể khiến đầu cậu tê dại sắp lên đỉnh. Cho nên sau khi đánh đâu biến mất thì bình thuốc này vẫn chưa dùng hết.
Không biết nghĩ thế nào, cậu lại mang theo nó về nhà.
Thậm chí... mấy ngày trước, cậu không nhịn được lại nếm thử thêm một chút.
Cậu nhìn mặt Phó Bách Khải lúc này đang lạnh lùng, nhưng thứ này rõ ràng để ở trong phòng của cậu, sao mà anh ta lại tìm thấy được?
Thấy sắc mặt Phương Phùng Chí vô cùng khó coi, Phó Bách Khải cúi đầu nhìn tuyến thể sau cổ cậu, hoàn hảo.
Lúc anh ta vừa về nhà đã ngửi thấy một mùi hương pheromone nhàn nhạt không phải pheromone của mình, có tính công kích, tuyệt đối không thể là của Omega. Anh ta chắc chắn Phương Phùng Chí đã tìm người khác, trong nháy mắt nội tâm anh ta sinh ra sự phận nộ của sự phản bội, anh ta đi theo mùi hương này, lại không ngờ rằng chỉ tìm được món đồ này.
Không biết vì sao, lúc đó anh ta lại cảm thấy nhẹ nhỏm.
Loại cảm xúc này không thể khống chế, là sự phản hồi từ trong tận bản năng khiến Phó Bách Khải khó chịu vô cùng.
Anh ta cười lạnh ném đồ vật đó vào tay Phương Phùng Chí. Quả nhiên chính là một món đồ không biết xấu hổ, trước đó dùng pheromone quyến rũ anh ta không được, bây giờ lại thèm khát không chịu nỗi, không biết mua từ chợ đen nào mua được dịch thể pheromone nồng độ cao này. Chắc là trong khoảng thời gian anh ta không có ở nhà thì đều dùng thứ này mà vượt qua.
Không hề để ý tới biểu cảm không bình thường của Phương Phùng Chí, anh ta mở miệng nói chuyện khác: "Hôm nay mẹ bệnh phải nằm viện."
"Cậu cùng tôi đi qua đó thăm."
Phương Phùng Chí chưa hồi phục tinh thần, chỉ tìm được mấu chốt câu nói mà hỏi lại: "Bị bệnh?" Một lúc lâu sau, nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Phó Bách Khải, hòn đá lớn trong lòng mới rơi rầm xuống. Phó Bách Khải không hề hoài nghi cậu.
Sau đó lại hồi tưởng lời Phó Bách Khải vừa nói.
Bị bệnh? Mấy ngày trước gặp bà rõ ràng còn khoẻ, sao lại đột nhiên ngã bệnh? Tuy rằng cảm thấy hoang mang, nhưng cậu cũng chẳng nói gì: "Bây giờ đi luôn sao?"
Phó Bách Khải gật đầu, lại không động đậy gì, đôi mặt lạnh lẽo nhìn Phương Phùng Chí. Lãnh lẽo đến đáng sợ.
Tâm cậu lại bị nhấc lên.
"Làm sao vậy..."
"Trong phòng đều là mùi của cậu."
"Xin lỗi, bây giờ em đi dán..."
"Không cần." Đột nhiên Phó Bách Khải đứng dậy đi vào thư phòng. Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Phương Phùng Chí có hơi không hiểu nên đi tới cửa nhìn, lại thấy Phó Bách Khải vừa hay đang tiêm thuốc ức ché rồi ném vào thùng rác. Có lẽ thân thể không thích ứng với thuốc ức chế, ánh mắt anh ta không quá tỉnh táo mà nhìn Phương Phùng Chí: "Vừa rồi xém chút nữa đã không nhịn được."
Anh ta chậm rãi che đầu hoà hoãn một chút.
Chờ thân thể hoàn toàn thích ứng với thuốc ức chế, tác dụng thuốc cũng bắt đầu. Anh ta ngồi dậy đi tới phía Phương Phùng Chí.
Cũng giống như lúc bình thường, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao Phương Phùng Chí lại thấy sợ hãi, cậu cảm thấy Phó Bách Khải có gì đó không đúng. Tim cậu đập càng lúc càng nhanh, giống như mỗi một bước của Phó Bách Khải đều đang nghiền nát trái tim cậu.
Cậu không tự giác được lùi về phía sau, lúc chỉ còn cách Alpha một bước xa, cậu nhịn không được nói: "Em, em đi lấy chút đồ." Nói xong liền vội vàng xoay người.
Không đợi cậu đi, tóc đột nhiên bị người phía sau nắm lấy.
"A!" Trước mắt lay động, thân thể đột nhiên bị đè lên tường. Phương Phùng Chí còn chưa phản ứng được đã xảy ra chuyện gì, pheromone mùi gỗ chả Phó Bách Khải xộc vào khoang mũi cậu, thân thể cậu bắt đầu nhũn ra.
Cậu nghe thấy tiếng Alpha bên tai: "Không phải muốn pheromone sao, tôi cho cậu."
Nói xong, không đợi cậu kịp hoàn hồn, Phó Bách Khải đột nhiên cắn một phát vào tuyến thể của cậu, răng nanh bén nhọn đâm vào da thịt Phương Phùng Chí, nơi mẫn cảm kia nháy mắt bị xâm chiếm.
Phương Phùng Chí run rẩy kịch liệt, sau khi trải qua pheromone mạnh mẽ nhất của Enigma, pheromone của Phó Bách Khải không quá áp bức, nhưng dù sao cũng là trăm phần trăm xứng đôi, Phương Phùng Chí vẫn bị kích thích đến mất khả năng nói chuyện. Cậu mở to miệng thở dốc, sau khi đánh dấu xong, Alpha liếm láp khối da dính nhớp kia của cậu. Phương Phùng Chí bị kích thích trong nháy mắt liền cương cứng, lỗ sau giống như bị đổ thuốc, ngứa điên dại muốn được ai đó cắm vào.
Cậu không nhịn nỗi nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo mình, nhưng người sau như bị giật điện đột nhiên hất tay cậu ra.
Phó Bách Khải cau mày, thở hổn hển.
Đây là lần đầu tiên anh ta biết trăm phần trăm xứng đôi lợi hại đến cỡ nào. Rõ ràng vài phút trước vừa mới tiêm thuốc ức chế, bây giờ đầu óc anh ta tràn đầy ý niệm muốn làm tình với Phương Phùng Chí, thậm chí còn muốn hoàn toàn đánh dấu cậu.
Anh ta cắn chặt răng, nhìn khuôn mặt động dục của Phương Phùng Chí, trong lòng nhộn nhịp vô cùng. Đang chuẩn bị lấy thuốc ức chế, Phương Phùng Chí đột nhiên nhào tới.
Đầu óc Phương Phùng Chí lúc này không còn rõ ràng gì nữa, mới vừa bị đánh dấu, cậu rất cần pheromone của người đánh đâu an ủi. Vì thế cậu như trước đây nhào vào lòng nguyên thể của pheromone đó. Trong ý thức của cậu lúc này, làm như vậy có thể có được pheromone của người kia. (Huhu không đâu em, chỉ có anh Trì thôi =(((()
Nhưng cậu lại bị một sức lực mạnh mẽ đẩy ra, cậu không kịp phòng tránh mà lùi về sau vài bước, đột nhiên té ngã ra đất, đầu bị va đập.
Đầu óc đã tỉnh táo hơn chút, cậu hốt hoảng ngẩng đầu, thấy người trước mặt là Phó Bách Khải. Cậu chớp mắt.
Nhìn thấy đầu Phương Phùng Chí toàn là mái tươi, Phó Bách Khải mới biết mình đã làm gì. Anh ta vội vàng cầm hộp cứu thương tới giúp Phương Phùng Chí cầm máu, sau đó lại tiêm một liều thuốc ức chế cho cậu, Phương Phùng Chí mới miễn cưỡng áp chế được.
Cạu mệt mỏi dựa vào sô pha, lẳng lặng nhìn Phó Bách Khải thu dọn đồ đạc, không động đậy, cũng không nói gì.
Mãi đến khi Alpha dọn xong mọi thứ, đi đến trước mặt cậu hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Phương Phùng Chí gật gật đầu, cho dù không thể hiểu được Phó Bách Khải sao lại đánh dấu cậu, hay là lỡ tay làm cậu bị thương, cậu đều không trách Phó Bách Khải. Chỉ cảm thấy không thể hiểu nỗi.
Nhưng lần này cậu cũng không muốn đi tìm ra nguyên nhân nữa, ngay lúc Phó Bách Khải chuẩn bị dìu cậu đứng lên, Phương Phùng Chí đột nhiên mở miệng: "Anh cũng muốn ly hôn nhỉ?"
Cậu không nói rõ ra rằng cậu muốn ly hôn, mà cậu hỏi, anh cũng muốn ly hôn sao. Như vậy không phải chỉ có mình cậu mong muốn, mà là hai người bọn họ đều đồng tình.
Nhưng phản ứng của Phó Bách Khải lại khác so với tưởng tượng của Phương Phùng Chí, đầu tiên anh ta nhíu mày, sau đó mở miệng: "Nói sau đi, đi bệnh viện trước."
Anh ta thế mà lại do dự.
Phương Phùng Chí ngồi ở ghế phụ, đây cũng là lần đầu tiên cậu ngồi xe của Phó Bách Khải.
Không biết có phải do quá mệt hay không, sau khi lên xe cậu chỉ rũ mắt nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Phó Bách Khải nhìn cậu mất lần, người vẫn luôn mặt dày dán lấy anh ta đột nhiên chẳng nói câu nào, làm anh ta có chút không quen. Vừa rồi còn nói chuyện ly hôn với anh ta, anh ta vẫn luôn chờ Phương Phùng Chí đề nghị, chờ đến khi cậu thật sự nói ra, Phó Bách Khải lại có chút do dự.
Anh ta cũng không biết mình do dự vì điều gì, nhưng bây giờ tạm thời anh ta chưa nghĩ đến chuyện này.
Sau khi hai người đi bệnh viện băng bó vết thương, thuận tiện thăm luôn mẹ Phó Bách Khải.
Omega kia nằm trên giường bệnh, chồng bà ở một bên chăm sóc, nhìn sắc mặt còn tốt hơn cả Phương Phùng Chí.
Nhìn thấy hai người đi vào, cách rất xa đã có thể ngửi thấy mùi pheromone của cả hai lẫn vào nhau. Mẹ Phó Bách Khải nháy mắt liền nở nụ cười, giống như gặp được chuyện tốt. Bà chớp chớp mắt với Phương Phùng Chí.
Phương Phùng Chí dừng lại, cúi đầu không nói chuyện.
Hai người ra khỏi bệnh viện, Phương Phùng Chí nhìn Phó Bách Khải: "Anh đánh dấu tôi, là vì mẹ sao?"
Phó Bách Khải không trả lời vấn đề của cậu mà lại nói: "Tôi đưa cậu về nhà."
Anh ta biết lần này mẹ bệnh là giả vờ, nhưng mà muốn để anh ta hoàn toàn đánh đâu Phương Phùng Chí là không thể. Phương Phùng Chí nghĩ chẳng sai, đánh đâu tạm thời cậu một phần nguyên nhân là vì không muốn bà cứ nhắc mãi, một phần khác...
Bình dịch pheromone kia chính là ngọn nguồn.
Gần đây Mẫn Trì vẫn luôn không tự giác chú ý đến pheromone trên người Phó Bách Khải, loáng thoáng mùi cam cúc.
Hắn không thể nào hiểu được nguyên nhân của hành vi này, chỉ có thể tóm gọn lại là do hắn quá thích mùi pheromone này.
Chẳng qua hương vị lại như có như không, ít ỏi đến đáng thương.
Nhưng Mẫn Trì cũng không phải rất để ý, trong lòng cũng không có suy nghĩ gì khác.
Mãi đến sáng ngày hôm nay, Phó Bách Khải cầm văn kiện tìm hắn ký tên.
Còn chưa mở cửa, mùi hương trên người Phó Bách Khải đã truyền vào. Mẫn Trì nâng đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm Alpha, nhìn anh ta đi đến gần mình, mùi pheromone cam cúc mà hắn thích nhất, giao hoà cùng mùi gỗ nguyên bản của Phó Bách Khải, nồng đậm đến mức khiến người khác không thể lờ đi.
_____
Má thằng chó nàyyyyyy, chó đẻ ra mày hảaaaaa