[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 16: (H)




Khứu giác Mẫn Trì như bị phong bế lại, đây là hiệu quả của thuốc ức chế. Nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hương cam cúc, hắn không khống chế được mà cúi đầu tiến đến sau cổ của Omega, nơi đó là nơi có pheromone nồng đậm nhất. Chóp mũi Mẫn Trì dán sát vào nơi đó dùng sức mà hít lấy, rất nhạt, nhưng có thể khiến cho cả người hắn thấy vui sướng. Dấu răng ở chỗ đó chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng nhanh thôi, không lâu nữa nơi đó sẽ hồi phục như lúc ban đầu, không còn một chút dấu vết.

Mẫn Trì không tự giác được liếm liếm răng nanh.

Trong lòng hắn đang ôm một người, hắn biết người này là ai, là một đứa trẻ đáng thương không ai muốn. Chồng cậu không cần cậu, ném cậu ra bên ngoài, bị hắn nhặt được.

Đưa môi đến gần tuyến thể của Omega, gần như chạm vào, pheromone càng thêm nồng đậm, cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong miệng hắn. Mẫn Trì thong thả vươn đầu lưỡi liếm lên trên đó, người dưới thân như giật điện mà run rẩy.

Hắn không để tâm đến, cũng không thể dừng lại, bởi vì hắn nếm được mùi hương mà hắn yêu nhất rồi, ấm áp, lại có hơi lạnh, mùi cam cúc. Mùi pheromone mê người này đủ để có thể khiến hắn mất đi lý trí ngắn ngủi, vì thế hắn khao khát được ngậm lấy khối thịt nhỏ nhô nhô kia, mút mát ở trong miệng.

Omega trong lòng đang chìm trong hương vị của hắn, mỗi một tấc da tấc thịt, bao gồm cả máu, đều là pheromone của hắn, cậu hoàn toàn thuộc về hắn. Răng nanh dùng để đánh đâu lãnh địa trở nên ngứa cực kỳ, Mẫn Trì cực kì khẩn trương muốn cắn xuống, khiến cho hương vị của chính mình càng thêm nồng đậm hơn.

Thân thể Phương Phùng Chí vì sợ hãi mà run rẩy, cậu ráo riết ôm lấy eo Mẫn Trì, cậu biết Alpha này đang chuẩn bị đánh dấu cậu, cậu cũng biết không thể cứ để mặc như vậy.

Nhưng cậu không thể từ chối. Pheromone siêu cường làm cho cậu không có sức phản kháng, cứ như vậy ngoan ngoãn để người khác xâm phạm.

Nhưng người cách cậu rất gần phía sau đột nhiên đứng dậy.

Phương Phùng Chí ngẩng đầu, thấy Mẫn Trì cau mày nhìn chàm chằm mình, cậu không thể hiểu ánh mắt này, phẫn nộ, khó hiểu, ánh mắt phức tạp. Cậu hoảng sợ, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng cậu không có cơ hội rời đi. Pheromone của Mẫn Trì đột nhiên như phát bạo trong cơ thể, trong phòng toàn bộ đều là mùi khói thuốc súng nồng nặc, cho dù ngày thường Phương Phùng Chí có thích đến mức nào, giờ phút nãy cũng cảm thấy nồng đậm sặc người, trong không khí đã không còn hương vị bình thường nữa, toàn bộ đều là pheromone của Mẫn Trì. Cả người cậu trở nên thèm khát không chịu nỗi, pheromone không thể khống chế mạnh mẽ xâm nhập vào mỗi một tấc da của Phương Phùng Chí, thô bạo mà xâm nhập. 

Cậu không dám thở, nhưng pheromone vẫn cứ mạnh mẽ mà chui vào trong khoang mũi cậu, xâm nhập lên đại não. Không chờ cậu phản ứng lại, thân thể đã không chịu nỗi, cậu đột nhiên mở to hai mắt, đồng tử trong nháy mắt phóng đại, sau đó ngửa đầu thét chói tai mà lên đỉnh.

Trận lên đỉnh này vừa đột nhiên lại vừa kịch liệt, thần trí cậu không rõ ràng, đôi mắt nửa mở. Nhìn không rõ biểu cảm của người đàn ông trước mặt. 

Mẫn Trì ôm lấy thân thể mềm như bông của cậu. 

Cả người hắn nóng lên, pheromone không cách nào khống chế được mà tràn ra. Cách lần kiểm tra định kì sau còn tuần, pheromone của hắn thế mà lại tích tụ một lượng nhiều như vậy. Hắn rũ mắt nhìn xuống Phương Phùng Chí đang nửa tỉnh nửa mê trong lòng. 

Lý trí của hắn có thể khiến hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng kì lạ là hắn không có đẩy Phương Phùng Chí ra, mà là ráo riết ôm chật người vào trong lòng. Như thể là bản năng, thân thể gầy yếu toàn bộ bị hắn giấu đi, chỉ còn lại đôi chân. Nếu không phải nhờ vào đôi chân này, không ai biết trong lòng hắn đang giấu một vật nhỏ. 

Mà hiện giờ Phương Phùng Chí hoàn toàn không thể trốn thoát pheromone của Mẫn Trì.

Thân thể trong lòng bắt đầu co giạt kịch liệt, biên độ rất lớn, không thể khống chế, hai chân ở không trung cũng giãy giụa kịch liệt. Giống như chìm xuống biển sâu không thể hô hấp được, thân thể không thể khống chế được mà cựa quậy.

Nếu Phương Phùng Chí tỉnh táo, cậu sẽ phát hiện đây thật ra là một trận xâm phạm pheromone vô cùng thô bạo. 

Bên phía viện nghiên cứu thường dùng pheromone được lấy ra của Enigma để chế thành dược phẩm, thuốc giảm đau fentanyl tốt nhất ở bệnh viện hiện nay có thành phần chính là pheromone của Enigma, hiệu quả của loại thuốc này rất mạnh, bởi vì pheromone lấy ra đều là pheromone có nồng độ cao, người sử dụng sẽ nháy mắt mất đi ý thức, không cảm thấy đau khổ, chỉ có khoái cảm, có thể đẩy con người đến thiên đường khoái cảm.

(Ở bản QT thì là Anfentabyl và có tác dụng gây tê, gây mê, nma tui tra cứu thì chỉ có Fentanyl là thuốc giảm đau sử dụng sau phẫu thuật, thuốc này còn thường được tổng hợp bất hợp pháp và sử dụng dưới hình thức thuốc phiện. Tác dụng khá tương đồng nên tui sẽ để như những gì tui tra cho chuẩn xác nha.)

Nhưng bệnh viện rất ít khi sử dụng loại thuốc này, bởi vì di chứng của nó quá lớn.

Đã từng có bệnh nhân Omega vì không thể hấp thu được khoái cảm mãnh liệt đó mà trong lúc lên đỉnh vô hạn đã đột tử. Nhưng càng có nhiều người bệnh sử dụng qua, sẽ không thể nào quên được khoái cảm mà loại thuốc này mang lại, mê ly thậm chí là nghiện.

Mà giờ phút này Phương Phùng Chí đang vị pheromone của Enigma bao lấy, bởi vì pheromone tích tụ quá nhiều, bản thể của nó vô pháp khống chế được sự tràng ra của pheromone này, trong căn phòng hiện tại là pheromone dày đặc có thể so với thành phẩm thuốc mê Fentanyl sau khi lấy ra và chế thành.

Cậu giống như những người sử dụng loại thuốc này vậy, không thể khống chế lên đỉnh. Việc lên đỉnh đều nằm trong sự khống chế của Enigma, hắn muốn lết thúc khi nào thì khi đó mớ kết thúc, Omega không có quyền lựa chọn.

D/ương v/ật đã không còn bắn ra được thứ gì nữa, tí tách mà chảy ra dịch lỏng trong suốt, thần kinh Phương Phùng Chí gần như bị khoái cảm cường độ cao huỷ hoại, cậu cảm nhận được sự huỷ diệt của chính mình, cậu bị cưỡng ép đi đến thế giới cực lạc kia. Cái gì cậu cũng không làm được, chỉ có thể bất lực mà khóc, không phải giống như tiếng rên rỉ của động vật nhỏ, mà là tiếng khóc kêu, cậu không biết đây có phải là âm thanh cuối cùng mà cậu sẽ phát ra hay không. 

Mẫn Trì bị tiếng khóc này làm cho hoảng hốt. Hắn nhìn Phương Phùng Chí đang chảy nước mắt nước mũi, muốn duỗi tay lấy giấy lau mặt giúp cậu, thân thể lại lập tức cứng đờ.

Hắn đã làm gì vậy?! 

Trong nháy mắt dường như hắn bừng tỉnh, đột nhiên đứng lên, tuỳ tiện cởi quần áo bao bọc lấy Omega rồi đẩy cửa ra ngoài.

Dì vội vàng từ một bên chạy đến, Mẫn Trì rầm một tiếng, khoá chặt cánh cửa lại.

Nghe thấy tiếng nói chuyện do dự của dì ở ngoài cửa, Mẫn Trì cau mày nhắm mắt, thái dương toàn là gân xanh. Hắn vừa mới, xém chút nữa đã làm hỏng Omega kia...

Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, Mẫn Trì mới đi ra khỏi phòng.

Hắn nhìn thấy một mình dì bảo mẫu ở trong bếp: "Em ấy đỡ hơn chưa?"

Dì cũng không rõ tình huống của tối qua, bởi vì Mẫn Trì cố ý biến Phương Phùng Chí thành như vậy rồi lại đẩy ra ngoài, có chút trách cứ hắn: "Không có vấn đề gì, bây giờ còn đang ngủ."

Mẫn Trì gật gật đầu, không nói gì.

Là do hắn tự đánh giá cao khả năng khống chế của chính mình, nên bảo trì khoảng cách với Omega.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Omega vẫn không xuống dưới, dì mang bữa sáng lên trên, nhưng đi được một nửa, lại bị Mẫn Trì gọi lại. Mẫn Trì nhận lấy đồ trong tay dì: "Ta đi thôi."

Dì cũng không dám nói gì, chỉ có thể lo lắng nhìn Mẫn Trì đi đến trước cửa phòng Phương Phùng Chi

Hắn nâng tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.

Omega có vẻ đã tỉnh, rất nhanh liền có thể ngửi thấy mùi hương cam cúc, cửa mở ra từ bên trong. Nhìn người tới là Mẫn Trì, thân thể cậu dừng lại, phản xạ có điều kiện mà lùi lại mấy, tay nắm chặt lấy then cửa chưa đóng.

Nhìn bộ dạng sợ hãi kinh hoàng của cậu, trong lòng Mẫn Trì không hiểu sao có chút phiền muộn: "Tôi có thể vào trong không?"

Omega do dự vài giây, nghiêng thân thể: "Vào đi."

Mẫn Trì đặt bữa sáng trên chiếc bàn nhỏ, nhất thời không biết nên nói về chuyện tối hôm qua, chỉ hỏi: "Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"

"...Không có."

Hắn quay đầu thấy Phương Phùng Chí đang cách mình một đoạn khoảng cách ngắn, cố tình. Lại thấy một bên đang treo áo ngoài hôm qua hắn mặc cho Phương Phùng Chí, trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng. 

"Xin lỗi."

"Đêm qua... pheromone của tôi mất khống chế, xém chút nữa đã xảy ra chuyện..."

Phương Phùng Chí cúi đầu, một lúc lâu cũng không nói chuyện. Thật ra ký ức đêm qua của cậu rất mơ hồ, nhưng cảm giác bị khoái cảm áp bức đến mức độ kia, trong lòng không thể khống chế được mà sinh ra sợ hãi với Alpha này. 

Cậu giương mắt nhìn Mẫn Trì, biểu cảm trên mặt hắn vô cùng chân thành tha thiết, giống như thật sự vô cùng áy náy. Đêm qua, cậu cũng thật sự đã nhìn thấy Mẫn Trì sử dụng thuốc ức chế, nhưng sao có thể có pheromone dày đặc đến mức độ đó? 

"Vì sao..." cậu không biết nên hỏi như thế nào, nhưng Mẫn Trì nhìn ra nghi hoặc của cậu. 

"Tôi không phải Alpha." Nhìn biểu cảm hoang mang của Phương Phùng Chí, hắn thẳng thắn: "Tôi là Enigma."

Phương Phùng Chí mở to mắt.

"Xin lỗi, trước đó đã không nói với em."

Enigma.

Phương Phùng Chí bây giờ mới ý thức được mình đang ở trong tình huống nào, phân loại cao cấp nhất của đất nước, nguy hiểm nhất, Enigma có tính công kích nhất đang ở ngay trước mặt cậu.

Chính cậu còn bị hắn đánh dấu.