Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Quyển 2 - Chương 13: Có biến (2)




Tôi ngập ngừng hỏi hắn.

"Giờ đi đâu?"

"Gầm cầu."

Tôi suýt hoảng loạn thì chợt dịu đi khi mà có ý nghĩ "Chắc lại trò đùa kiểu mới của hắn rồi" xẹt qua não.

Đúng rồi, số lần hắn lừa tôi còn nhiều hơn số quần áo trong tủ của tôi.

Làm gì có cái chuyện mới lên nhận chức là công ti tuyên bố phá sản?

Thế thì nhọ nhất quả đất à?

Nhưng Vương Thư hay đùa có dịp lắm, mới hôm valentine hắn bắt tôi ăn khẩu súng.... bằng socola.

Hại tôi hết hồn chim én. Mợ nó khi không lại bị bắt ăn súng thì đứa nào chả sợ.

Cơ mà hôm nay không phải valentine, không phải giáng sinh, không phải tết, không phải quốc tế thiếu nhi, quốc tế lao động, cũng chả phải cá tháng tư.

Tất nhiên cũng không phải sinh nhật tôi.

Lén liếc sang thì thấy khuôn mặt đẹp kiệt xuất cùng với đôi mắt đen huyền bí của hắn đang nhìn mình đăm chiêu, tim tôi lại rung động.

Tại sao tại sao tại sao!!!!! Tại sao ông giời lại ban cho hắn cái bản mặt này hại tôi luôn tự giác giơ cờ trắng chớ!!

Không được! Bình tĩnh nào Tâm em yêu!

Tôi hít sâu một hơi, cho xe dừng lại bên đường. Thật nghiêm túc quay sang nói chuyện với hắn.

"Nếu đây chỉ là tr--"

"Trò đùa?"

Rồi hắn nhếch mép cười nhàn nhạt tỏ vẻ đầy thất vọng khiến tôi hụt hẫng theo.

"Ừ thì nếu không phải đùa th--"

"Nếu?"

Lại bắt đầu tỏ vẻ u sầu kìa.

"Được, chúng ta phá sản rồi."

"Ừ."

Chắc tôi chết mất.

Tôi cứ nghĩ sống chung với hắn càng lâu sẽ càng hiểu hắn hơn, rồi sẽ có ngày thâu tóm hắn. Mà thế quái nào càng cố tìm hiểu lại càng thấy khó hiểu.

Giờ phải suy nghĩ chút.

Bắt đầu từ việc chú Lãnh cùng thầy Vũ ra nước ngoài đi.

Có thể nào họ đã lường trước được điều này nên cao chạy xa bay rồi?

Thêm việc Vương Ngân dễ dàng từ bỏ cái việc làm sếp này nữa.

Có thể nào nó cũng đoán trước được rồi?

Cả Thu Sơ còn đến rước con bé Vương đi trước.

Có thể nào cô ấy cũng dự trước được điều này rồi?

Stop, càng nghĩ càng thêm đau não.

"Anh nhiều khi như bị tâm thần ấy..."

Tôi khe khẽ nói cái lời kia để rồi gật gù cũng thấy đúng.

"Phá sản và tâm thần, có muốn bỏ luôn không?" - Hắn bất thình lình hỏi lại tôi.

"Bỏ được tôi bỏ từ lâu rồi nhá!"

"Giờ vẫn kịp."

Tôi dịu dàng cắn cao tay áo hắn lên, mỉm cười rồi ngoạm một nhát.

"Anh nói thế mà nghe được à? Bỏ cái gì mà bỏ! Cùng lắm không trả hết thị bị kiện tụng ngồi tù! Ra tù hai đứa làm lại cuộc đời là được mà!"

Vồ tới ôm lấy Vương Thư, đầu tôi vùi sâu vào lòng hắn. Cứ ôm mãi như thế tưởng như không muốn rời ra.

Thế nhưng bé bụng tôi lại réo lên đòi ăn. Mợ, đang lúc deep cần vỗ về thì bị cái đứa thứ ba chia rẽ đây mà!!

Tôi sờ túi quần.... tôi đút tay vào túi quần. Tôi rút tay ra, lại nhét tay vào lần nữa.

Mặt tôi thốn vô cùng, bàn tay xinh trai sợ hãi không dám rút khỏi túi quần để xác nhận một sự thật tàn khốc nhất nhân loại: MẤT VÍ TIỀN.

Why oh why, tell me why not me??

Khóc ra máu mất thôi!!!

Nhà phá sản, chồng suy sụp, mất ví tiền... ông giời còn cái gì nhọ thì quăng nốt ra đây.

"Giờ mình cắm tạm con xe này lấy tiền đi ăn đã nhá?" - Tôi ngước lên nhìn hắn gợi ý.

"Sẽ bị phát hiện."

Lập tức cái cảnh tôi và hắn bị đám người áo đen úp sọt, bắt cóc nhốt vào phòng kín. Chúng nó tay cầm dao găm sáng loáng kề cổ chúng tôi.

Tên hung dữ nhất nói.

"Giờ mày chịu bán nhan sắc đẹp trai này cho tao, tao sẽ tha cho mày!"

Tất nhiên là tôi từ chối rồi, đẹp trai là bất hủ, không phải cứ muốn là mua được đâu nhá!

Hừ!

Lạc cmn vấn đề rồi!!!

"Nhưng mà em đói..."

Cọ cọ cái má lên ngực Vương Thư, hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm gõ yêu hắn. Hai mắt không quên ngời sáng, đôi môi nũng nịu chu ra.

"Tởm."

Nói thế nhưng hắn vẫn rút ra tờ 500k dán lên miệng tôi.

Tôi vui vẻ cắp tiền đi mua đồ ăn.

Bất chợt thấy một đám mặc đồ đen đang đứng tụ tập trước cửa quán ăn, tôi nhanh trí nấp sang một bên.

Đợi đám kia tản ra hết, tôi mới dám đi ra.

"Vương N-!!" - Tôi mừng rỡ kêu lên thì bị bịt chặt miệng lại.

Đầu tiên là phải tự vệ, tôi nhanh trí vòng tay ra sau cù léc đối phương.

Cù một lúc vẫn thấy đối phương không nhúc nhích, lòng tự trách mình trêu nhầm thằng không có máu buồn cmnr. Thế là phải chuyển sang phương án tấn công trực diện.

Một phát quay lại định đá thì bị đẩy dồn về phía sau, người bị áp lên tường, chưa biết gì thì môi đã bị đè lên.

Nhận ra là Vương Thư, tôi quấn quít ôm eo hắn.

Xong rồi mới chuyển sang sợ hãi nhìn lũ áo đen gấp gáp chạy qua.

Tôi chỉ dám mua tạm cái bánh mì rồi trở lại xe với hắn.

Lúc đám áo đen tản ra, tôi thấy Vương Ngân.

Mọi việc trở nên quá rắc rối, áo đen thì khẳng định là dân xã hội rồi.

Không lẽ không tìm ra hắn nên bọn chúng bắt Vương Ngân? Không đúng, Vương Ngân lúc đó không có vẻ sợ hãi ngược lại có vẻ hợp tác lắm.

"Không phải em có ý xấu đâu, em nghi ngờ Vương Ngân đứng sau vụ này đó."

Vương Thư uống một ngụm cà phê rồi mới trả lời.

"Chính xác."

Không, không!! Huhu!!

Cái quái gì đang xảy ra với mị thế này??

Nhà phá sản, chồng suy sụp, mất ví tiền, nhai bánh mì nguội, em chồng lừa đảo.

WTF?? Mông lung như một trò đùa!

"Giờ tính sao đây?"

"Ăn đi."

Tôi không phải xuất thân danh giá, cậu ấm cô chiêu gì, cơ mà suốt đó giờ đều ăn cơm canh đầy đủ nên giờ nhai cái bánh mì này thấy khó khăn quá đáng.

Có tên Vương Thư khôn lỏi đặt pizza một mình ăn hết không chừa miếng nào!!

Giờ tôi cũng tự hỏi sao không bỏ hắn từ lâu rồi đê!!

Ăn xong tôi lấy áo hắn lau miệng rồi đổi lấy phát tát bép vào má.

"Giờ tính s--"

Vương Thư kéo tôi ngã sang để người tôi nằm trên hai đùi của hắn. Rồi hắn lấy áo vest đắp lên.

"Ngủ đi."

Gối đầu lên cánh tay, tôi nhắm mắt lại.

Vương Thư là kiểu người lạ lùng nhất tôi từng biết. Mồm thì độc đoán, tính thì phũ phàng, đùa thì vui không thấy chỉ thấy sợ sắp tè ra quần.

Nhưng tôi tài nào bỏ hắn được.

Giữa lúc vỡ nợ tình cảnh éo le như thế mà tôi vẫn đánh giấc ngủ trưa kéo dài đến tận 3 giờ chiều.

Tỉnh dậy thì thấy mình vẫn còn nằm trong xe còn hắn thì không thấy đâu.

Chỉ vỏn vẹn một mảnh giấy.

[Tự lái xe đi thêm 20km nữa đến thành phố E].

"SỞ VƯƠNG THƯ!!!"