Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Quyển 1 - Chương 41: Ngoại truyện 1




"Heyyyy, tối nay siêu nhơn Sịp Đỏ chiếu tập đặc biệt đó!!"

Dứt câu một cái, cả lũ kia nháo nhào cả lên, đập bàn rầm rầm. Có thằng quá khích chơi thoát y luôn mới thật đáng sợ làm cả bọn con gái kêu ré lên như lợn bị chọc tiết.

Mang trách nhiệm là một lớp trưởng, thằng Thư đóng nắp bút máy, gõ gõ cái bàn vài cái nhắc nhở, thế nhưng Thư thì kệ mợ Thư, anh em mình là một gia đình, một gia đình là chơi hết mình, anh em mình còn trẻ, anh em mình phải quẩy.

À, các bạn đang thắc mắc tôi đang làm gì á hả? Đừng gộp chung rôi với lũ cầm thú đó, tôi ấy mà, Gia Phong Tâm nổi tiếng điềm đạm thanh cao, một mỹ nam tử an tĩnh nhìn đời bằng nửa con mắt. Nửa còn lại để lườm chết thằng Thư!

Ai ui!! Nó tịch thu cái sịp đỏ của tôi!!!!

"Cấm đội sịp."

"Kệ mọe tao!! Tao thích thì tao đội mày cay à??"

Phun trào cảm xúc chưa xong thì đã bị nó táp cho cái vênh mặt.

"Kiếp trước tao đã làm gì mày chứ..."

Ấm ức sụt sịt, liêm liếm lệ mặt chua chát, tôi ngoan ngoãn ngồi im ru.

Hmmm...

"Em thưa thầy!!"

Thầy Vũ giật cả mình, gật đầu cho tôi phát biểu.

"Em buồn ị!!!"

"..." - Tất cả học sinh trong lớp cạn lời.

Thầy Vũ gật đầu đồng ý, xong, thoáng qua là vẻ thất vọng cứ tưởng câu hỏi khó ngoài Vương Thư cũng có người trả lời được...

Xin lỗi thầy, chân thành xin lỗi thầy!

Nhưng thầy! Ị là điều cần thiết cho cuộc sống! Không học có thể sống nhưng không ị thì không thể sống!

Douma! Ị chính là chân lí sống!!!

.......

Tỏm tỏm, thả bom B52 thành công, tôi vô cùng thỏa mãn!!

Vươn tay ra vơi với cuộn giấy, quái lạ, sao lại không tới???

Quay sang nhìn. Hm, tôi cười cười nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa, lại nhắm mắt vào!

Ohhh!! Nooooooo!!!!! Thần linh ơi!!!

Từng tưng tưng, từng tưng, tứng~ Giấy-chan, lẽ nào, chúng ta không thuộc về nhau??? Giấc mơ cũng không là của nhau?? Em đã bước đi theo người mà em cần??

Em đi rồi?? Em bỏ rơi anh giữa dòng đời nghiệt ngã???

"Nếu có ước muốn cho cuộc đời này, em ước sẽ có ngay cuộn giấy để dùng ~"

Tôi gào gào như đứa phê cần trong WC.

Bỗng đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: Giờ mà giơ bờ mông mịn màng ra nơi đón gió rồi chờ c*t khô thì bóc ra?

Điên rồi, tôi sắp bị túng quẫn làm cho điên mất thôi!

Chú siêu nhân Sịp Đỏ!! Cứu cháu!!

"Amen amen, em nguyện lấy thân báo đáp người đưa giấy giải cứu em mà!! A Á!"

Chưa kịp gào xong đã bị cuộn giấy từ trên thả xuống chọi vô đầu.

"Nhanh lên."

Cục súc vl!

Chắc chả cần nói các bạn cũng biết "người tốt" vừa nãy là ai rồi. Hừ, chắc chắn thầy Vũ ép thì nó mới chịu ra cứu tôi thôi!!  "Ố cha mạ ơi!!"

Vừa ra khỏi WC đã gặp ngay cái mặt than của nó đứng ngay đó nhìn chằm chằm!!

"Rửa tay rồi." - Tôi xòe hai bàn tay xinh xinh ra để làm chứng.

"Ừ."

Lúc tôi vào lớp cũng là lúc kết thúc tiết học. Nhọ ở chỗ!! Thầy bắt tôi phải công khai giải thích cho cả lớp nghe lí do mới tha cho cơ!!

Hiuhiuhiu!!! Ngu gì nói! Nói ra để bị cười cho thối mũi à!! Noo!! Hậu duệ của siêu nhân Sịp Đỏ chịu nhục không thấu!

"Nhà WC thiếu giấy."

Ừ thì lời lớp trưởng-sama nói ra thì cái nào chả đúng. Ngắn gọn đến phát sợ thế mà ai cũng gật gù hiểu, còn đau lòng đến vỗ vai tôi chia buồn.

"Này."

Gọi một lần không được, tôi gọi lần nữa.

"Này này!!"

Bơ, nó vẫn cứ bơ tôi!

"Nà-"

"Tên."

"Vương Thư!"

"Sao?"

Đến lúc này hắn mới chịu quay lưng lại, tôi thì nằm ườn trên bàn ngước lên nhìn hắn.

"Cám ơn."

"Gì?" - Vừa nói tay nó vừa nghịch nghịch tóc tôi.

"Cám ơn đã cứu tao." - Tôi mặc kệ hắn nghịch. Dẫu sao cũng không thắng được mà cũng chả khó chịu nên cứ kệ thôi.

"Trả ơn."

"Giề????"

"Ăn cháo đá bát."

Hmmm!!! Tưởng Thư thiếu gia con nhà người ta dư điều kiện dùng tiền đè chết người thế mà cũng cần báo ơn!!

Chỉ việc đưa cho... À ếu phải, đưa cái éo gì, là đáp vào người tôi cuộn giấy là nó đã sĩ rồi??

"Tao có mỗi cái thân này, báo đáp mày đấy!"

"Hâm à?"

"Hừ!"

Tay hắn tính nghịch tiếp thì bị tôi hất ra. Cười cái gì?? Có cái gì đáng cười? Cứ bỏ tay ra cười công khai đi??

"Sang ăn tối với tôi."

"Hông."

"Có sườn xào chua ngọt."

"Sang liền!"

Tôi đập bàn nhất trí!

______ _________ _____

Hóa ra tối nay chú Lãnh với thầy Vũ phải đi có việc bận, mang theo bé Ngân đi chỉ để hắn ở nhà một mình.

Nghĩ nghĩ thế này cũng nguy hiểm quá rồi?

"Đừng lo, tao sẽ bảo vệ mày!" - Tôi nghiêm túc nhìn hắn!

"Cơm dính mép." - Hắn quay ngược đầu đũa chọc vào má tôi.

Xấu hổ nhặt đi hạt cơm, tôi rất nhanh tuốt lại vẻ đẹp trai.

"À nhắc mới nhớ, hôm nay có tập đặc biệt!! Mở ti vi lên đi!!"Nói thế chứ hắn mà chịu nghe ai sai bảo bao giờ?? Nên tôi đành tự thân vận động lấy điều khiển mở ti vi ra xem.

Tập phim ngày hôm nay rất là cảm động với tình tiết chú siêu nhân Sịp Đỏ phải trao lại chiếc sịp trắng cho sư phụ của mình và ngậm ngùi từ biệt rời đi.

Khi đi, chú ấy còn mang theo cái kẹp tóc con gấu trắng của sư phụ, nâng niu mà kẹp lên mái tóc đỏ của mình.

"Tao muốn có kẹp tóc... huhuhu." - Tôi sụt sịt vơ tạm cái giấy ăn xì mũi vào rồi nói tiếp - "Buồn quá đi!"

Bỏ qua thái độ lồi lõm mắt không thèm liếc của thằng Thư, tôi cứ khóc sướt mướt thôi.

"Hoy tao về đây, ngủ sớm."

"Rầm!"

.....

Có cần phũ thế không? Tiễn khách cái kiểu gì thế?

Nhìn xung quanh vắng vẻ, tôi cứ thấy bồn chồn. Chả lẽ hắn phải ngủ một mình ở cái biệt thự to tổ chảng này sao??

Lỡ đâu có cướp đến thì sao?? Chú Sịp Đỏ bận đi làm vụ khác rồi! Ai cứu hắn đây?

Nhân danh hậu duệ, fan trung thành, người bảo vệ công lí! Tôi không thể bỏ mặc hắn được!

"Dinh dong dinh dong dinh dinh dong dong."

"Sao?"

Mãi lúc lâu hắn mới ra mở cửa, trên người đã mặc bộ đồ ngủ màu đen.

"Sang nhà tao ngủ đi! Tao xin mẹ rồi!"

"Hả?"

Tôi nhanh tay cầm tay hắn kéo ra ngoài, cứ thế lôi xềnh xệch hắn sang nhà mình như thật.

Mẹ tôi thấy thế thì nhanh chóng để thêm chăn gối vào phòng tôi để hắn ngủ chung.

"Đi đâu!! Mày ngu à!! Ở nhà một mình lỡ có trộm bắt mày đi thì sao!!" - Tôi sống chết bám lấy hắn không cho đi.

"Đi khóa cửa nhà lại -_-."

Phù, nhưng tôi vẫn không an tâm, phải đi theo giám sát hắn.

Hai đứa nằm chung một giường, Vương Thư cực kì có quy củ, nằm ngửa, hai chân thẳng tắp, tay đặt ngay ngắn lên bụng. Tôi theo thế cũng tăm tắp làm theo, được mấy phút thì lại dạng càng ra cho thoải mái.

"Ê, ngủ chưa?"

"Khò khò."

"Khò cái mông! Chưa ngủ thì nói chuyện với tao chút!"

Tôi sợ nói to sẽ bị bố mẹ phát hiện, nói nhỏ thì sợ hắn không nghe thấy nên mới nằm sát vào hắn.

Nghe tai hắn thì thầm.

"Thế Sịp Đỏ cuối cùng có gặp lại sư phụ không?"

"Có."

Tôi chỉ chờ có câu này thôi là lòng vui như mở hội rồi!!

Say oh yeah!!!!

"Sư phụ chết, gặp ở nghĩa địa."

"....."

Có cái gì đó khiến tôi đau đau trong lòng.

Thôi xong, lỡ khóc mất rồi!!

Tôi quay ngoắt sang bên phải, dí mặt vào tường hòng giấu đi bản mặt khóc nhè của mình.

"Đùa thôi."

"Mày đi chết đi!" - Tôi lập tức quay sáng vồ lấy hắn mà mè nheo.

Xong, cả hai ngã lăn xuống nền gỗ, may mà kéo theo cả chăn bông nên cũng không đau lắm.

Lúc này tôi nhận ra mình đang nằm trên người hắn, còn hắn thì ôm chặt lấy tôi.

"Dễ khóc thế?" - Vương Thư bật cười khe khẽ hỏi tôi.

"Ai bảo mày đùa tao!"

"Ai bảo cậu tin tôi?"

Nhai nhai cái áo của hắn, tôi bực mình không thèm nói tiếp.

"Nhớ phải tin tôi."

Hừ, lời của nó nói ra thì cái gì chả đúng nhất, không tin hắn thì biết tin ai?

"Tao sẽ bảo vệ mày suốt đời, tin không?"

Không quá 3 giây, hắn lắc đầu nguây nguẩy.

Hay lắm!

"Là tôi bảo vệ cậu suốt đời."

Hắn nói xong thì dịu dàng hôn lên trán tôi. Mẹ tôi cũng hay làm thế để chúc ngủ ngon, rất bình thường nhưng không hiểu sao khi cái hôn này xuất phát từ hắn thì...

Lại khiến tôi đỏ bừng cả mặt!!

Mà ngẫm lại hắn cứu tôi mấy lần rồi..

Dù không muốn nhưng sự thật! Hắn là người hùng, siêu nhân của lòng tôi mất rồi!

____________

Hiện tại.

"Vương Thư?? Anh có chịu tắt máy tính đi ngủ không!!!"

"Cứ ngủ trước đi."

Mặc kệ đấy!

"Đậu xanh!! Lạch cạch mãi ông đây không ngủ nổi!!"

"Sắp xong rồi."

Đợi hắn lâu thấy sợ, tôi ngủ quên lúc nào không hề hay biết. Chỉ biết lúc trời gần sáng, mơ mơ màng màng thấy mình quấn kín chăn gối đầu lên đùi hắn, còn hắn vẫn đang dùng laptop nhưng lại gõ phím rất nhẹ.

"Chồng ơi."

"Ngủ đi."

Vừa nói hắn vừa năn nắn xoa xoa cái tai của tôi.

"Ừ. Yêu anh."

"Yêu em."

______________

Sự thật:

Vương Thư thấy Phong Tâm đi ra, cũng xin thầy đi theo.

Chưa bước vào WC mà tai đã truyền đến tiếng rên rỉ cay đắng quặn ruột của cái tên ngố kia.

Tính mặc kệ nhưng thế bất nào hắn lại thấy vui vui tai nên nán lại nghe một lúc.

"Amen amen, em nguyện lấy thân báo đáp người đưa giấy giải cứu em mà!! A Á!"

Tên ngố này nói cái vớ vẩn gì thế không biết! Có hiểu "lấy thân báo đáp" là cái gì không thế!!

Lỡ hôm nay là kẻ khác không phải hắn cứu cậu thì sao! Cũng định...

Stop, hắn cần bình tĩnh lại.

Sự thật:

Vương Thư gác máy, chỉ là ngủ một mình một đêm thôi mà? Riêng cái nhà đâu đâu cũng khóa bảo vệ camera etc các kiểu rồi mà Vũ Vũ vẫn cứ lèo nhèo nhắc mãi.

Chưa kể xung quanh đã bị vệ sĩ nhà hắn bao kín rồi....

Haizzz.

Hắn không nghĩ tới tên ngố sẽ lo lắng cho hắn đến vậy, ôm tên ngố trong lòng, hắn thích lắm.

Nhưng mơ đi, hắn còn lâu mới nói cho cậu biết sự thật nhé!

________ Hết ngoại truyện 1