Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Quyển 1 - Chương 30




Cuối cấp đồng nghĩa với việc sẽ bị áp lực đè đến sấp mặt mông, nào là học thêm như chạy show, nào là đêm đêm ngày ngày suy nghĩ về định hướng nghề nghiệp, etc.

Thì đấy, thằng đàn ông nào mà chả có ước mơ lớn, có những thằng mơ làm tổng tài bước ra từ ngôn lù, có thằng mơ làm tổng thống như ông "Đỗ Nam Trung" hay có thằng chỉ mơ được làm anh bán rau vui tếnh,..,.. Giữa muôn vàn ước mơ ấy thì ước mơ của tôi thật sự rất giản đơn, đó là: Được mân mê quần sịp đỏ mỗi ngày.

Khụ, đùa thôi, tôi không phủ nhận đó là ước mơ của tôi, chỉ là ước mơ đó thuộc về thời thơ ấu.

"Này, mày có kế hoạch gì cho tương lai không? À thôi dẹp đi, tao lỡ lời."

Thật ra hắn đã hoàn thành chương trình học cấp 3 từ cuối năm lớp 10, hiện tại đang dành thời gian theo chân chú Lãnh học về cái gì đó rắc rối lắm, chính tôi còn chả biết nó làm gì cơ.

"Này, mày nghĩ tao hợp với nghề gì?"

Hắn đóng lại cặp văn kiện, tiện tay lấy nó gõ đầu tôi một cái.

"Sịp đỏ."

"Dẹp đi, tao lớn rồi!"

"Vương Thư, nhà hết dầu ăn rồi, đi mua cho bố can 2 lít, tiện thể đi mua cho Vương Ngân quả cầu để tâng tâng ấy." - Thầy Vũ Vũ nói vọng tới.

Thế là hắn biếng nhác đứng dậy, không quên kéo theo tôi đang sống chết bám lấy thành giường không chịu đi.

Douma, chuyện gia đình nhà nó mắc mớ gì đến tôi cơ chớ!! Mua cũng chỉ cần mình nó, bộ đi mua 2 người là được giảm giá 69% à!??

Ừ hứ, đau đớn bỏ lại tấm chăn bông, đau đớn rời ra bạn giường ấm êm, tôi xỏ tạm cái dép bông, khoác cái áo măng tô to sụ của hắn, lề mề bước theo.

"Này này!! Mua tao chỗ Kitkat này đi!! Mua đi!!"

Quả là đại gia, boss Thư nhếch môi khinh bỉ nhưng tay vẫn đẩy xe đến để tôi nhét thêm đống bánh kẹo vào. Và sau đó nhét quá nhiều, Boss Thư đã tính lật cả xe.

"Để tao đẩy là được chứ gì!" - Hậm hực đoạt lại xe đẩy từ hắn, tôi đẩy a đẩy tìm dầu ăn(=)))).

Đi trong im lặng thì lạ quá, tôi ngẫu hứng hỏi hắn.

"Vương Ngân càng lớn tính càng giống con trai nhỉ, váy không mặc búp bê không chơi màu hồng cũng chả thích, hầy con gái như vậy mới mạnh m--"

"Phụt."

Mắt tôi trợn tròn nhìn hắn tay che miệng nghiêng đầu lảng sang chỗ khác.

"Giề? Tao nói sai chỗ nào?"

Không hiểu cái gì cả, hắn đột nhiên bày tỏ niềm thương hại sâu sắc mà vỗ vỗ cái đầu của tôi. Kệ đi, được trai đẹp vỗ đầu ai chả thích, còn tôi là hơi thích thôi!

"Xoa cái nữa đi!"

Tiếp tục nhận lấy cái xoa đầu (miễn cưỡng) từ trai đẹp, tay hắn to mà không hề thô, từng ngón tay thon dài chạm đến nơi nào nào là nơi ấy liền ấm áp lạ thường. Chợt thấy kính của hắn có dính chút bụi, tôi nâng tay cẩn thận gỡ kính của hắn ra.

Douma, chỉ là hắn mới bị cận nên phải đeo kính chứ đâu phải mới đi phẫu thuật thẩm mĩ về đâu, sao mà, càng đẹp trai mới chết chứ.

Him híp mắt đeo thử, được vài phút sau tôi choáng váng suýt ngã. Sau khi mua xong, tôi xung phong nhận việc bê đồ, hầy, dẫu sao mua 10 thứ thì 8 thứ là của tôi rồi, người ta cũng bao ăn trả tiền cho rồi. Hừ, cái chính không phải vậy, cái chính là tôi mang trách nhiệm là thằng đàn ông chuẩn men của thế kỉ 21! Tôi có trách nhiệm phải giúp đỡ người yếu đuối!

"Á!" - Bất ngờ cái kẹo mút rơi xuống khiến tôi giật mình, vội cúi mình chạy theo đường lăn của nó để lượm lại.

Tay vừa mới vươn ra, kẹo đã biến mất!

Không, làm gì có chuyện kẹo hóa siêu nhân quần sịp bay được!

Thấy có đôi giày búp bê đỏ, ngước lên liền thấy gương mặt bầu bĩnh trắng xinh của một bé gái. Để ý thì thấy trên tay bé ấy đang cầm kẹo mút-chan thân yêu của tôi!

"Thôi cho em đấy, đừng nói cho mẹ người cho em kẹo mút tên là Gia Phong Tâm, anh muốn là người hùng thầm lặng."

Tiện tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, tôi đứng thẳng lưng, xoay gót, đang nhấc chân định đi tiếp thì thấy tay áo bị trùng xuống. Té ra là bé ấy đang níu lấy tôi.

Tự khi nào hắn đã xuất hiện ngay ở đây, vừa thấy hắn, cô bé ấy mới giây trước bám níu tôi, nay không thương tiếc gạt tôi sang một bên... để ôm chân hắn!

Hừ hừ được lắm gái, bé tí ba cái tuổi ranh đã mê trai hả con? Bất hạnh quá hà!

"Làm sao?" - Hắn hỏi.

"Anh ơi em bị lạc." - Nhỏ đó nói be bé với hắn.

"Nhà em ở đâu?" - Tôi hỏi.

"Ple!! Em biết nhà em ở đâu em đã về lâu rồi!" - Nhỏ đó lè lưỡi với tôi.

Đấy, mấy người thấy không?? Thấy rõ vấn nạn phân biệt chủng tộc đẹp trai và suýt đẹp trai không??

Tôi phải đem điều này ra nhờ Liên Hợp Quốc can thiệp kịp thời!!

Lườm xéo con bé, tôi hếch mặt tỏ vẻ "I dont care" thật ngầu.

Tôi chả thèm quan tâm nó đâu, thế nhưng dã tâm nó quá lớn, cứ kiêng kiễng chân đòi hắn cõng cơ!

Mụ nội em gái!! Chồng anh đấy!! Đó là chồng anh!! Đến anh còn chưa được ảnh cõng bao giờ mà em dám!! Gái cố tình đúng không!? - Tôi thầm gào thét nội tâm.

"Phong Tâm."

Vừa nghe thấy hắn xướng tên, tôi theo phản xạ quay lại thật nhanh.

"Hả?"

"Cõng lấy."

Xong, tôi chưa kịp mở lời từ chối thì hắn đã nhấc bổng bé gái để lên lưng tôi, rồi thì cướp đoạt số tài sản bánh kẹo từ tay tôi, lững thững bước đi.

Cõng cái con heo con này, tôi không can tâm!! Thật muốn lắc người vài cái lẳng nó xuống ống cống.

Thôi, đỡ hơn là để nó ăn đậu hủ free của Vương Thư! - Đây chính là động lực để tôi nhẫn nhục cõng con nhỏ.

"Đi đâu vậy?" - Tôi hỏi hắn.

"Anh đẹp trai tính đưa em đi đâu ạ?" - Con bé hỏi hắn.Tôi thì tôi bị phũ đến quen rồi, bị hắn bơ lâu dần cũng chả có tức giận gì còn con bé kia bị hất cho xô nước đá phát thẹn.

"Em hỏi anh đó!! Anh đẹp vậy mà bị điếc sao!!"

Nghe thấy hắn bị trêu chọc, tôi không giận, trái lại còn thấy hả hê vài phần. Tuôi nà tuôi rất muốn nói với hắn như vậy từ lâu rồi mà sợ tàn tro bay mất.

Vương Thư chậm lại bước chân, quay lưng lại, nhìn cô bé, môi cong lên tạo nụ cười đạt chuẩn tỉ lệ vàng. Boss Thư ít khi cười, mà cười kiểu ":)" là hệt như phía Tây có ráng đỏ, phía Đông mây đen vào mùa đông tức là y như rằng chuẩn bị có tai họa bão lũ đổ ập.

"Đến rồi."

Nheo nheo mắt, tôi thấy đập vào mắt là cái đồn công an to chà bá, quay sang thấy bé gái kia mặt tái mét mồm há hốc, chắc đang sốc lắm đây mà.

Khó khăn lắm tôi mới không ngã lăn ra đất mà cười quằn quại một trận. Cho chừa cái tội mê trai nha gái, mê ai, mê anh Tâm tốt tính đây không mê, lại mê cái thằng Thư khốn nạn.

Trao bé gái cho anh trai mặc quân phục xanh, nhìn cái mặt nhăn nhăn nhó nhó chực khóc của em gái thân ái, tôi chỉ muốn đập đầu vào tường bất tỉnh để nín cười mất thôi!! Suốt từ lúc ấy đến lúc trở về nhà, tôi vẫn không ngừng bật ra tiếng cười ha hả. Liếc nhìn sang bên cạnh thấy hắn rút ra từ túi áo tấm thẻ nhỏ gì đó.

"Mẹ ơi, bày đặt quên thẻ học sinh để cho địa chỉ. Nít ranh bé tí đã mê trai. Con gái nhà nào không biết há há há."

"Là trai."

"Vớ vẩn rõ ràng là gái! Nó mặt váy, tóc dài mặt cute vậy mà!"

Trong chớp mắt, thấy trán mình ẩn đau, đưa tay lên xoa trán thì cầm phải thứ gì đó trơn trơn.

Ra là tấm thẻ học sinh ban nãy.

Tên: A Văn B - Giới tính: Nam - xxxx -xxxxx.

Cái mặt này....

"Ôi má ơi!! Em gái lớp 6 lận!! Thế mà còn tưởng lớp 3 lớp 4!!"

"Là nam."

"Ừ là em tra--"

Tiếp là màn há mồm khép không nổi của tôi.

Không, không, không thể nào.

Run run trên tay tấm thẻ học sinh, miệng tôi vẫn há ngoác ra.

"Hahahaha.... bé trai thời nay chăm tốt quá nên xinh hệt gái nha, chỉ tại lần đầu tao gặp nên mới không nhận ra thôi! Hahaha."

"Bao lâu nay mà có biết Vương Ngân cũng là trai đâu." - Hắn đế thêm.

"Đoàng" - Một tiếng sấm vang vội trong tâm trí tôi. Đại não của tôi đình chỉ hoạt động thật lâu, thật lâu, đến khi thấy mình ngã xuống đệm êm mới kịp hoạt động trở lại. Là giường của hắn, tôi được cõng về đặt đây, còn hắn thì đi đâu không rõ. Chỉ biết nhận được cuộc điện thoại mới đầu chán ghét, sau thì lại đi gấp ra ngoài.

Không Vương Ngân không thể là trai được, không thể nào... Không đâu...

"Cạch." - Tiếng cửa phòng mở, phỏng chừng hắn quay lại.

"Này Vương T---"

"Anh ơi, quần nhỏ của e---"

....

"Rầm!" - Một tiếng đóng cửa thật lớn.

Tôi, tôi sốc đủ lắm rồi. Tôi được xác nhận lại thông tin Vương Ngân là đực rựa trong suốt bao nhiêu năm sống trong mu muội đã đành. Nay còn được xác nhận lại bằng cách dã man hơn - Cay đắng nhìn thấy bé giun xinh xinh của Vương Ngân.

... Đau đớn quá!

"Tâm."

"Sao?"

"Ước mơ của cậu là gì?"

Khi đó tôi vẫn chưa thể biết rõ được ước muốn tương lai của bản thân là gì cả. Chỉ là mê mẩn nhìn hắn với đôi mắt đen sắc lạnh ẩn hiện dưới kính gọng vàng tri thức đẹp đến mê người, lại thêm ngón tay dài tinh tế lật trang sách nhẹ nhàng mà vô thức nói.

"Làm thầy giáo."

Ngón tay hắn không lật sách nữa, mà chuyển sang miết môi tôi.

"Cố gắng lên." - Vương Thư rướn người đến, kề vai tôi khẽ thì thầm bên tai lời động viên.

Từ ấy trong tôi bừng sunnydown. Mặt trời leg lí shine qua heart.

Yeah! Quyết tâm làm giáo viên nào!!! Quyết tâm vào sư phạm!

"Hơn 12 giờ rồi!! Tao về ăn trưa đây!! Baiii!"

_____ __________________

Paris (Pháp) - 6 A.M

Sở Lan Lan thấp thỏm lo sợ tiến vào phòng làm việc của lão Sở.

Không ngoài dự đoán của bà, xảy đến là chuyện không lành cho lắm.

Lão Sở đưa bà xấp ảnh, rồi chỉ hỏi bà một câu duy nhất: Quan hệ của người trong ảnh với Vương Thư là gì?

Thế thôi, giọng lão không cao không thấp nhưng cũng đủ làm dây thần kinh của bà căng như dây đàn.

"Hừm... nhóc này... là bạn thân của Thư. Chỉ vậy thôi bố ạ."

"Ừ. Tốt rồi."

Lễ phép cúi đầu, bà chậm rãi rời đi, mặt ngoài bình tĩnh là thế chứ tâm bà đang rối hết cả lên đây này!!

Nhìn vào xấp ảnh từ đầu đến cuối là hành động thân thiết của Vương Thư với... Phong Tâm, bà không khỏi e ngại.

Gọi cho Vương Thư là điều đầu tiên bà làm sau khi thực sự bình tĩnh suy nghĩ lại.

"Thảo nào..."

"Sao cơ?"

"Hôm nay có người theo dõi con, ra là người của ông."

"Vương Thư à..."

"Cám ơn mẹ."

Xong, Vương Thư tắt máy, đầu hắn vẫn giữ nguyên si hình ảnh cái người theo dõi hắn từ lúc bước chân ra khỏi nhà, để đến lúc tới đồn công an rồi mới chịu bỏ đi.

Dáng dấp khác với mọi hôm, chơi kiểu mỗi ngày một người để đánh lừa ai đây. Hắn cũng đã có dự tính riêng rồi, không ngờ lão Sở lại nóng vội đến vậy.