Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?

Chương 47: Trở lại quê hương




Sau khi hoàn tất các thủ tục và các việc khác, nó cùng với bố Vương, bố Việt và mẹ Thanh tiến vào khu vực trung tâm của Thổ Thiên Long - quê hương của nó. Thổ Thiên Long là một thế giới rất đẹp và thực sự đạt đến sự hoàn mỹ. Khoa học ở đây đặc biệt phát triển vượt bậc. Có rất nhiều thứ máy móc kì lạ mà nó chưa bao giờ được thấy ở bên Trái đất. Quả thật, con người ở đây rất thông minh! Nơi này còn đặc biệt được thiên nhiên ưu ái nữa, có rất nhiều loại cây mà ở Trái đất được cho là quý hiếm và đang phải ra sức bảo tồn, ở Thổ Thiên Long có rất nhiều, những cây cổ thụ cao tới trăm mét, rộng khoảng chục mét đi. Con người ở đây rất yêu quý ngành động - thực vật và họ rất hiền lành, cởi mở. Đi qua những khu chợ, nó mới biết được con người nơi đây hiền lành, hòa đồng tới mức nào.

Ở Thổ Thiên Long rất tôn thời Rồng. Theo truyền thuyết kể rằng: Rồng đặt chân tới nơi này đầu tiên. Sau hàng chục thế kỉ sinh sống lâu dài, vào một ngày, một con rồng có tên là Long Thiên Quốc Nhiễn, khi đi vào rừng, có gặp một cây ăn quả, quả của cây ấy có bảy sắc màu cầu vồng, Nhiễn mang về nhà, anh ta liều mạng ăn cái thứ cây kì cục đó. Phép màu từ đâu tới, từ một con rồng lớn, Nhiễn trở thành một thứ động vật kì lạ - anh biến thành một con người. Thế là cứ thế, dần dần, ai cũng biết đến việc đó và thế là cứ thế, mọi người cũng ăn cái quả đó và biến thành con người, họ xây dựng một thế giới mang tên Thổ Thiên Long và gìn giữ đến tận bây giờ. Và người đứng đầu - cũng là vị vua đầu tiên là Long Thiên Quốc Nhiễn, vì thế mà họ Long được coi là con cháu của Nhiễn, còn nó, nó là cháu nội đời thứ năm mươi tám của ông. Cái cây có bảy màu sắc ki đã được lưu giữ lại ở một nơi kín đáo, nó mang tên Thất Sắc Thần.

Đó chính là truyền thuyết mà bố Vương đã kể cho nó, còn nó cũng không biết có thật hay là không nữa...

* Thổ Thiên Long: đất trời đều là của Rồng.

----------

- Tiểu Hỏa Nhi, chúng ta đến nơi rồi đó con! - Bố Vương gọi nó.

- À.. dạ! - Nó đang suy nghĩ miên man, vội bừng tỉnh.

Theo như lời bố Vương nói thì hoàng tộc sống trong một tòa lâu đài rất lớn, có từ rất lâu rồi nhưng vẫn luôn được gìn giữ cẩn thận và hiện tại, nó đã đến rồi.

Nó hào hứng bước ra khỏi xe cùng với mọi người...

Tòa lâu đài to lớn hiện trước mắt nó...

....

...

- Oa... đẹp... quả thật, rất, rất đẹp! - Nó thốt lên.

Vì sao ư?

Vì trước mặt nó là một lâu đài to khủng khiếp luôn, đó là một lâu đài tuyệt đẹp, vô cùng sang trọng, rực rỡ và to lớn. Nó phải chắc chắn một điều rằng, ở Trái đất sẽ không bao giờ có một tòa lâu đài kinh khủng như thế này.

Trời ơi, vậy là từ bây giờ nó sẽ sống ở một nơi thế này sao? Hạnh phúc quá đi a~

- Nhi, con thấy nó quá đẹp đúng không? Mẹ chưa bao giờ được thấy một tòa lâu đài như vậy! - Mẹ Thanh suýt xoa.

- Vâng, con cũng cảm thấy giống mẹ đấy, quả thực đẹp không chê vào đâu được! - Nó gật đầu đồng tình.

- Nào, mọi người, chúng ta cùng đi vào thôi! - Bố Vương cười tự hào.

...

Thế là nó cùng với ba bậc phụ huynh bước vào trong tòa lâu đài. Mà đi, thật sự rất mỏi chân, bố Vương nói, mọi người sống trong đây, đi vào đây, thường thì là đi bằng ô tô gì đấy. Nhưng tại nó đòi ngắm cảnh nên đành đi bộ, bố Vương sợ nó lạc đường nên cũng lắc đầu mà đi theo. Giờ nó cảm thấy cực kì hối hận khi ra quyết định như vậy...

....

- A, mọi người nhìn này! - Nó tròn mắt chỉ chỉ tay.

ba bậc phụ huynh cùng quay ra nhìn...

" Con bé chỉ cái gì vậy ta? " - Đây là suy nghĩ của ba người khi quay ra nhìn mà chẳng thấy cái gì ngoài mấy cái cây xanh xanh, to to...

- Oa, trông thật đẹp, bố mẹ nhỉ? - Nó chống tay, ngồi xuống rồi suýt xoa nói.

" Cái gì mà đẹp cơ? " - Ba bậc phụ huynh vẫn chưa hiểu gì.

...

- Này, con gái, con chỉ cái gì vậy? - Bố Việt ho ho vài tiếng, hỏi nó.

- Ách, bố mẹ... nãy giờ mọi người không nhìn thấy gì sao? - Nó quay mặt lại, mặt vô cùng biểu cảm nói.

- Khụ, đương nhiên là có nhìn thấy chứ, nhưng không biết là con đang chỉ cái gì thôi, ở đây ngoài mấy cây xà cừ xanh còn có cái gì nữa sao? - Bố Vương.

- Đúng đấy, mẹ chẳng biết là con đang nói cái gì đẹp nữa. - Mẹ Thanh gật gật đầu.

....

- Haiz, thì là, con đang nói dưới cái cây này này...

Nó tiến đến một góc tường nhỏ, vén chiếc lá dương xỉ ra, hiện trước mắt họ là một cây hoa lan vàng nhỏ.

- Ồ, hóa ra là hoa lan à... Chậc, công nhận là nó đẹp thật đấy!

Bố Vương chẹp miệng.

- Ừ, công nhận, nhìn thật đẹp mắt.

Bố Việt gật đầu đồng tình.

- Mẹ hồi xưa cũng thích hoa lan dữ lắm, con gái! - Mẹ Thanh cười cười.

- Ừ, đúng rồi, hồi xưa, tôi hay mua cho bà hoa lan nhỉ? - Bố Việt.

- Đúng, hồi đấy, ông hay mua hoa lan vàng này đấy. - Mẹ Thanh.

- Vợ tôi cũng khá thích hoa lan nữa này. - Bố Vương cùng tham gia.

- Ồ, vậy chị nhà thích hoa lan gì vậy? - Mẹ Thanh.

- Bà ấy thích hoa lan tím cơ! - Bố Vương.

..........

....

Thế là ba bậc phụ huynh cứ mải tám về hoa lan, mà đã thế, hết hoa lan còn chuyển sang hoa đại, hết hoa đại lại chuyển sang hoa sứ...

....

-.... - Nó

......

.....

- Trời ạ! Ý của con không phải là nói về hoa lan, mà ý của con là nói về con tắc kè xanh xanh kia kìa! - Nó bực mình lên tiếng.

- Hả? Con gì cơ? - Bố Vương.

- Con tắc kè!! - Nó bĩu môi, hậm hực nói.

...

Ba bậc phụ huynh đứng đờ ra đấy... Quạ quạ quạ.... Một đàn quạ bay qua đầu ba người...

Trời ạ, hóa ra là con bé đang khen con tắc kè xanh xanh dưới gốc cây kia đẹp. Thế mà họ lại cứ tưởng là cây hoa lan.

Mà có ai ngờ, nó lại đi khen con tắc kè đẹp cơ chứ? Cái cây hoa lan trông đẹp thế kia mà không khen câu nào, toàn để ý đi đâu đâu không hà!

- Mẹ cứ tưởng là con nói đến cây hoa lan chứ! - Mẹ Thanh.

- Con nói đến hoa lan làm gì, hoa lan ở bên kia ngắm nhiều rồi, tắc kè mới là loài con chưa thấy. Ây da, xem kìa, nó có thể biến đổi màu nữa kìa. Ô, hay thật đấy! - Nó cảm thán.

-.... - Ba bậc phụ huynh.

- Ách, thôi, chúng ta đi đi bố mẹ, con hồi hộp và rất nóng lòng muốn gặp mọi người! Đi thôi! - Nó hào hứng, bước đi trước.

Ba bậc phụ huynh cũng đi theo.

....

- A, cuối cùng cũng đến rồi, mệt quá! - Nó thở hồng hộc nói,

- Tại con đòi đi bộ nha! - Bố Vương.

- Sao bố không nói sớm là đi lâu như vậy mới đến chứ! Hức... - Nó

- Xem con kìa, con gái ai lại thở như thế kia, vô duyên quá! Mau lấy lại lịch sự để vô gặp mọi người chứ! - Mẹ Thanh.

- Vâng!

...

- Thôi, vào nào!

Bố Vương tiến lên trước mở cửa...

.......

----------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!