Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? (Phần 2)

Chương 81




Nhi, em chính là Ngọc Nhi của anh đúng không?

Thiên nhẹ đưa tay lên mặt nó, lẩm bẩm nói.

Nó cắn môi, cứng ngắc nhìn khuôn mặt bảnh trai hồng hào vì say trong men rượu của Thiên.

- Em... không biết Dương, Dương Ngọc Nhi mà anh nói đến là ai. Em là Long Hỏa Nhi! Là Hỏa Nhi! Anh, nhầm rồi! – Nó lắp bắp chối đi.

Tại sao anh ấy lại nói như vậy? Anh ấy biết gì rồi chăng?

- Không, em là Ngọc Nhi. Cuối cùng anh cũng được gặp em rồi. Anh rất...

“ Huỵch “

Thiên bỗng ngã cái huỵch xuống đất rồi thiếp đi luôn. Nó chạy đến đỡ anh dậy rồi ra ngoài nhờ một anh nhân viên cùng nó đưa Thiên ra ngoài, đẩy vào trong chiếc taxi mà nó đã gọi hồi nãy.

Chú ơi, chú cho cháu về nhà đi ạ. - Nó nói với chú lái xe ngồi trước.

Nó cũng muốn đưa Thiên về nhà của anh nhưng nó không biết địa chỉ cụ thể, lại không dem theo điện thoại để gọi cho mấy người kia đến đón.

Giờ chỉ còn cách đưa về nhà nó thôi.

o0o

Về đến nhà...

Nó cùng chú lái xe đỡ Thiên vào trong.

Đưa Thiên đến cửa nhà, nó cúi đầu rồi đưa tiền cho chú lái xe.

- Phù, đến đây được rồi chú. Cháu cảm ơn chú, cháu gửi tiền ạ! Chú khỏi thối lại chú nhé! Chú đi đường cẩn thận ạ!

...

- Chị Như, anh Kiệt, Thư ơi! – Nó đập đập cửa kêu lớn.

Haiz, vừa nãy đi vội quá đến chìa khóa nhà cũng không đem theo.

“ Cạch “

- Gì vậy Nhi? – Như chớp chớp mắt mở cửa nhìn nó. Cô và Kiệt vẫn đang ngồi xem phim.

Bỗng nhìn thấy Thiên đang mê man bên cạnh, Như vội vàng chạy đến đỡ cùng nó.

- Ủa, anh ấy bị làm sao vậy Nhi? Mùi rượu nồng quá!

- Em cũng không biết sao anh ấy uống ra nông nỗi này nữa chị. – Nó lắc lắc đầu.

Cùng lúc đó. Kiệt và Thư từ trong phòng khách chạy ra. Bốn người cùng đỡ Thiên vào sofa.

Thiên nằm xuống, anh đưa tay nới lỏng cà vạt, miệng vẫn lẩm bẩm tên nó.

- Mọi người trông chừng anh ấy để em đi gọi điện cho mấy người kia!

Thế rồi nó nhanh chóng chạy lên phòng, lấy điện thoại và gọi cho Bảo.

Một lát sau...

Năm người: Nhật, Bảo, Long, Tinh Anh và Nam xồng xộc, xồng xộc chạy vào nhà nó. Thấy các anh, nó vội vàng chạy đến hỏi tội.

- Các anh thế nào mà lại để anh ấy đi uống rượu một mình thế này? Hay lại chơi trò tẩy chay anh ấy rồi? – Nó nhăn mặt trách móc. Lúc nhìn thấy Thiên với bộ dạng say mèm, trong lòng nó lo lắng muốn chết.

Năm người nhìn nhau, rồi Tinh Anh quay ra gãi gãi đầu nhìn nó, mặt bí xị.

- Thì hồi chiều Thiên nói bữa nay sẽ về nhà với hai bác nhà. Ai mà biết cậu ấy lại đến bar một mình! Còn cái gì mà ‘ tẩy chay’? Cậu ấy tẩy chay bọn anh thì đúng hơn! Đi bar không rủ ai hết, xấu tính chơi đi mảnh một mình. Hừ! À mà, trong lúc cậu ta say, cậu ta có làm gì em không Nhi?

Tinh Anh nắm lấy hai bả vai nó dung dung.

Nghe Tinh Anh hỏi vậy, nó bỗng nhớ đến nụ hôn của nó và Thiên làm mặt nó bỗng đỏ ửng.

- A! Thế nào lại đỏ mặt kìa? Em ấy đỏ mặt, chứng tỏ, anh Thiên thực sự đã làm gì đó rồi! Nhi, mau nói cho anh biết đi, Nhi! – Nam tinh mắt thấy được biểu cảm trên khuôn mặt nó, vội nói lớn rồi hằm hằm đi tới chỗ nó.

Nó cúi đầu, che mặt, lắp ba lắp bắp chối.

- Không, làm gì... là làm gì cơ chứ? Chẳng, chẳng có chuyện gì xảy ra hết đó! Không có...

Trong khi nó và Nam đang giằng co nhau thì bốn người: Nhậy, Bảo, Long, Tinh Anh đã xuất hiện bên cạnh Thiên, rồi người thì đánh, người thì đá, người thì lấy gối đập Thiên...

Nó nghe thấy tiếng đánh đập liền ngẩng mặt thì thấy mấy người kia đang đánh ‘hội đồng’ Thiên, vội chạy ra ngăn lại...

- Này, mấy anh làm cái quái gì vậy? Anh ấy đang say mà! Dừng lại đi! Mau dừng!

Mặt khác, Nam đứng ở đằng sau, huơ chân múa tay, cổ vũ hết sức nhiệt tình.

- Đánh anh ấy đi! Đánh thật là đau vào! Cố lên! Dám làm chuyện lung tung với Nhi! Đáng đời anh ấy!

...

Thế, người can thì cứ can, người đánh thì cứ đánh, người cổ vũ thì cứ cổ vũ.

Còn ba người: Như, Kiệt, Thư thui thủi đứng một bên nhìn.

Họ bị coi như vô hình rồi sao?

Thôi, trả không gian này cho bảy con người ấy vậy...

Thế, cả ba cùng quay ra nhìn nhau và cùng đi lên phòng.

...

- Dừng lại đi!!

Nó bực mình hét lớn làm cho năm người kia dừng lại tức khắc.

- Khụ, khụ... – Thiên mặc dù đang ngủ nhưng chắc vẫn cảm nhận được mình bị đánh.

- Ngồi xuống đi! – Nó nhìn qua Thiên rồi hét tiếp.

Năm người nhìn nhau, ho nhẹ mấy tiếng rồi cũng ngồi xuống.

- Các anh là bạn bè thân thiết như vậy đó hả? Anh ấy đang trong trạng thái không tỉnh táo mà lại có thể làm như thế này? Em cấm nghe chưa! Giờ em đi lên lầu chút, mấy người các anh ngồi trông anh ấy, đợi anh ấy tỉnh lại thì kêu em!

Nó bực dọc liếc hai người kia. Tưởng bọn họ là anh em chí cốt, hoạn nạn có nhau cơ? Ai lại lợi dụng thời điểm này để đánh chứ? Hừ!

Năm người chỉ nhìn nó, gật đầu vẻ rất rất miễn cưỡng.

Nó thở mạnh một hơi rồi dậm chân đi lên phòng, trước khi đi còn bỏ lại một câu.

- Mệt mỏi hà!

Năm người nhìn theo bóng nó rồi cùng thở dài một hơi...

Khi bóng nó khuất đi, Nam bỗng đứng dậy.

o0o

Hiện gờ, nó, Như và Thư – ba người đang ngồi trên chiếc giường bàn chuyện...

- Sao? Hôm nay có chuyện gì mà bà triệu tập tụi tôi? – Thư khoanh tay ngáp ngáp miệng.

Nó xoa xoa trán rồi thở dài nói.

- Hôm nay, Thiên đã gọi tôi bằng cái tên ‘Dương Ngọc Nhi’. Tôi chẳng biết làm gì bây giờ nữa...

- Việc giấu bọn họ về việc bà là Dương Ngọc Nhi chắc chắn sẽ không được lâu nữa đâu. – Thư nhìn nó.

- Đúng vậy, nếu như tình hình vậy cứ kéo dài... – Như.

Nó nhìn hai người, ánh mắt trở nên hỗn độn, tâm trạng đầy lo lắng.

- Nếu một ngày, họ biết em thực sự là Dương Ngọc Nhi, thực sự là con nhóc cận năm xưa thì sẽ ra sao đây?

Ba người nhìn nhau rồi lắc đầu thở dài...

...

Họ cứ nói mà không biết rằng, phía sau cánh cửa đã có một ai đó...