Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Chương 17




Ánh nắng đầu xuân nhẹ nhàng lan tỏa những cơn gió lạnh nhẹ thổi khiến hàng cây lung tay những bông hoa trong vườn nở to khoe sắc thắm . Uyên Nhi tỉnh dậy từ giấc mơ đẹp khóe môi còn nở một nụ cười , đứng dậy khỏi chiếc giường ấm áp sau khi vệ sinh cá nhân cô nhanh chóng chạy sang phòng kế bên tìm Bảo Ngọc nhưng khi mở cửa thì không thấy ai cả chăn gối đã được gấp lại gọn gàng . Chán nản đi đóng cửa lại Uyên Nhi thở dài

- Sáng sớm đã đi đâu rồi ?

Trời hôm nay thật đẹp từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt trắng hồng của Uyên Nhi , cô đi tới chiếc xích đu ngồi xuống rồi nhắm mắt lại hít một hơi thưởng thức nắng ấm áp chiếu lên làn da mình , thở dài một cách nhẹ nhõm Uyên Nhi nở một nụ cười xinh đẹp khiến ai đó đang đứng từ xa bỗng ngây người . Vì muốn hít thở không khí trong lành cũng như an tĩnh để suy nghĩ một số việc Uy Vũ dậy từ sớm để đi chạy bộ vừa hay lại thấy Uyên Nhi đang đi dạo muốn qua hỏi vài câu nhưng khi thấy nụ cười sáng chói ấy anh lại đứng hình gương mặt ngơ ngác , ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt mang nụ cười thiên thần ấy , Uyên Nhi đang tận hưởng không khí trong lành nhưng cô luôn có cảm giác ai đó đang theo dõi mình vội vàng mở mắt nhìn quanh một hồi Uyên Nhi nhíu mày nhìn Uy Vũ đang ngơ ngẩn nói lớn

- Ê đứng đó nhìn lén tôi hả ?

Tỉnh lại từ cơn mê đắm Uy Vũ đau buồn kết luận thì ra mang vẻ ngoài thiên sứ không có nghĩa là bên trong cũng là thiên sứ .

Từ từ tới gần cô Uy Vũ vu vơ hỏi

- Hôm nay Bảo Ngọc có vẻ không vui nhỉ ?

Quay sang nhìn anh bằng ánh mắt tò mò cô hỏi

- Anh gặp Ngọc ?

Uy Vũ gật đầu

- Ừm nhưng hình như tâm trạng cô ấy không tốt

Thở dài một hơi Uyên Nhi cúi đầu buồn bã “ không lẽ là vì chuyện hôm qua ? “ trong mắt cô hiện lên sự lo lắng và bất an khiến Uy Vũ nhìn mà có chút ghen tỵ tại sao cô chưa bao giờ lo lắng cho anh như vậy ? Cố gắng gây sự chú ý với cô Uy Vũ nói

- Tuấn Anh hình như tâm trạng cũng không tốt

Quả nhiên vừa nghe anh nói vậy cô lập tức quay lại

- Anh ta là tên máu lạnh vô tình

Nói xong cô giận dữ bỏ đi để lại Uy Vũ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra , ngồi lại nhìn bóng cô xa dần Uy Vũ bắt đầu nghĩ về sự thay đổi khi nãy của Uyên Nhi từ lo lắng sang giận dữ và còn giọng nói mang theo sự phẫn nộ của Uyên Nhi khiến Uy Vũ có chút khó hiểu rốt cuộc là có chuyện gì sảy ra ? …..

*******************

Thời gian trôi qua thật nhanh mới vậy mà đã đến ngày Tuấn Anh và Uy Vũ qua Mỹ để nhập học , mọi người đều mang vẻ mặt không nỡ đi tiễn hai chàng trai trẻ chỉ có Uyên Nhi từ đầu tới cuối đều là một vẻ mặt “ tôi muốn về nhà “ Các vị phụ huynh kiếm cớ đi trước để cho người trẻ tuổi nói chuyện Bảo Ngọc nhìn Tuấn Anh chăm chú khóe môi nở một nụ cười dịu dàng

- Anh đi bình an nhé

Tuấn Anh gật đầu dang tay muốn ôm cô nhưng Bảo Ngọc bất giác lùi lại không phải vì cô không muốn thật ra cô rất muốn ôm anh nói thật nhiều thật nhiều nhưng cô không thể cô phải tự giết chết mọi hy vọng về anh vì nếu không những hy vọng đó sẽ giết cô .

Tuấn Anh hiểu cô đang chốn tránh nên cũng không ép anh chỉ cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô .

Nhìn vẻ mặt chán nản thờ ơ của Uyên Nhi , Uy Vũ thấy mình thật kém cỏi đến một cô bé cũng xử lý không nổi , giận quá mất lý chí anh kéo cánh tay Uyên Nhi đi ra bên ngoài , Uyên Nhi đột nhiên bị kéo đi thì ra sức dãy dụa nhưng Uy Vũ là ai chứ làm sao anh để cô chốn thoát được ? mạnh mẽ lôi cô ra ngoài đến một nơi vắng vẻ không một bóng người anh mới buông tay , Uyên Nhi được thả tự do ra sức hét lên

- Điên khùng lôi tôi ra đây làm cái quái gì hả thần kinh có vấn đề

Đang mắng chửi thì miệng bị bịt lại chỉ là môi chạm môi một nụ hôn nhẹ nhàng tới nỗi chưa kịp cảm nhân được sự ấm áp nhưng cũng đủ làm một cô bé không có chút kinh nhiệm yêu đương như Uyên Nhi phải đứng hình bàn tay nhỏ bé bất giác đưa lên môi sờ nhẹ “ đây là first kiss trong truyền thuyết sao ? “ nghĩ tới đây khuôn mặt cô bỗng đỏ rực lên . Nhìn phản ứng ngây thơ , gương mặt đỏ bừng của cô Uy Vũ hài lòng mỉm cười hai tay anh nắm lây bả vai nhỏ bé của cô nói một tràng

- Nghe đây từ bây giờ em là của anh , không được gặp gỡ với nam sinh không được thích ai hết chỉ được thích anh thôi còn nữa …

Ngừng một chút ngón tay thon dài của anh ma sát nhẹ nhàng vào đôi môi đang khép hờ của cô nhẹ nghiêm túc nói

- Không được để thằng nào hôn em nghe không ?

Ngại ngùng chuyển thành phẫn nộ Uyên Nhi hét toáng lên

- Biến thái anh dám hôn tôi lại còn cấm tôi ? anh là cái gì chứ tôi không nghe đấy không nghe

Kéo mạnh cô về phía mình lần nữa hôn lên đôi môi ấy nhưng lần này anh lại còn đưa di động lên chụp lại khoảnh khắc đó . Hôn xong Uyên Nhi đang định tẩn cho anh một trận thì anh đã đưa máy di động lên giơ trước mặt cô tà mị nói

- Anh sẽ giữ nó làm kỉ niệm

Uyên Nhi nhảy dựng lên muốn lấy chiếc điện thoại nhưng lại bị anh ôm vào lòng , giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai

- Anh nói thật đấy anh thích em đừng từ chối nữa vì anh biết em cũng có tình cảm với anh đợi anh nhé chỉ 3 năm thôi sau 3 năm anh sẽ quay về

Khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa đỏ lên Uyên Nhi cảm thấy trong lòng ấm lạ nhưng còn lâu cô mới thích anh nhé tên tự kỉ này cô véo vào eo anh một cái nghiến răng

- Nợ này tôi sẽ tính với anh sau

Rồi cô nhanh chóng xoay người chạy đi , Uy Vũ nhìn bóng dáng hớt hải chạy chốn chỉ thấy buồn cười anh không buồn vì cô chạy đi bởi vì anh biết cô nhất định sẽ đợi anh nhất định …

Máy bay cất cánh mang theo những người trên đó đến một nơi khác rất xa rất xa trong họ tồn tại bao nhiêu ước mơ về tình yêu về tương lai và về một ngày có thể quay lại nơi chôn rau cắt rốn của mình để ở bên gia đình và bên một nửa trái tim của họ …