Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!

Chương 28: Final Chapter : Memories




Ngày hôm nay trời bỗng đổ mưa. Cả thành phố đang say ngủ nhẹ nhàng tiếp đón những làn nước mát mẻ đó. Cơn mưa này mang đến cho thành phố một cái gì đó tinh khôi và tươi mới. Mặt trời đã lên ngôi nhưng mưa vẫn chưa tạnh. Bản tình ca dịu dàng ấy vẫn mãi ngân nga những giai điệu bất tận. Cái lạnh cũng không quá gay gắt chỉ mong manh thoang thoảng làm cho người ta không muốn tỉnh dậy. Thế nên buổi sáng hôm ấy thành phố vắng lặng như sa mạc.

Ấy vậy mà vẫn có người dành thời gian bước trong cơn mưa sáng sớm như vậy. Đó là một cậu bé với đôi mắt to tròn đầy vẻ thơ ngây. Cậu mặc trên người chiếc quần jean đen và áo thun đơn giản nhưng vẫn tôn lên vóc dáng mảnh mai xinh đẹp của cậu. Nhưng sao gương mặt đáng yêu kia lại buồn đến vây? Có phải vì cơn mưa kia làm cho khóe mi u buồn. Hay vì cảnh thành phố chìm trong mây mù thế này làm cậu không được vui?

Trông cậu như người từ xa đến vì chiếc va li màu kem cậu đang xách trên tay. Và còn một điều nữa. Đối với cậu thành phố này đầy ắp kỉ niệm. Nước mưa rơi trên mặt cậu thành dòng. Đó thật sự là nước mưa hay chính là nước mắt? Không một ai biết cả. Với đôi môi mím chặt và khóe mi ướt đẫm, cậu bước với con tim khắc khoải dài hi vọng.

Từng con phố im lặng trải dài trong màn mưa. Những con phố quen thuộc. Những tòa nhà san sát bên nhau đứng buồn thảm nhưng những ngôi mộ xám xịt. Nhưng đối với cậu chúng thật thân thương. Vậy mà cậu đã bỏ chúng đi chỉ vì chút tình yêu ngông cuồng và mù quáng. Cậu bước đi qua từng góc phố, từng ghế đá như bước qua từng mảng hồi ức của mình. Tất cả những kí ức đó dường như sống động lại ngay trước mắt. Nhưng mắt cậu đã nhòe đi. Cậu không còn thấy được gì nữa. Không còn thấy gì nữa…

Cậu cố gắng bước đi trong màn mưa lạnh lẽo với đôi chân mỏi nhừ và tê buốt. Cậu không biết nơi mình sắp đến có gì đang chờ đợi. Cậu biết mình ngu ngốc. Cậu đã là kẻ ngu ngốc khi rời khỏi thành phố này. Và giờ cậu lại đóng vai một thằng ngốc khi lê bước về lại đây chỉ để nhìn người ta hạnh phúc. Sẽ đau lắm! Cậu biết rất rõ điều đó nhưng cậu vẫn muốn được như vậy. Đó vừa là hạnh phúc vừa là sự trừng phạt dành cho cậu.

Nhờ một vài người quen cậu mới có thể tìm được căn nhà nhỏ này. Căn nhà đơn sơ màu xanh dương với những chậu hoa bé nhỏ màu tím và một cửa sổ đang sáng ánh đèn. Buông rơi chiếc va li xuống cậu đưa mắt nhìn vào gian phòng ấm áp bên trong. Và kìa! Người mà cậu luôn tìm kiếm, người mà yêu thương đang ngồi đó. Trông anh vẫn không khác gì với ngày xưa. Cậu ngồi đó và đang viết gì đó vào quyển sổ trên bàn. Niểm hạnh phúc trong lòng cậu vỡ òa như pháo hoa. Cậu lấy tay che miêng để ngăn dòng cảm xúc. Nước mắt cậu ấm nóng chảy ra trên đôi gò má, hòa cùng với những dòng nước mưa rơi xuống. Cuối cùng thì sau bao năm cậu đã được nhìn thấy anh thêm một lần nữa. Cuối cùng thì mong ước lơn nhất đời cậu cũng đã được thực hiện. Giờ đây dù có chết cậu cũng cam lòng. Niềm hạnh phúc quá ngọt ngào nhưng cũng quá đớn đau. Anh ở nới đó, cách cậu chỉ vài mét nhưng cậu không sao chạm tới được. Cậu không sao mở miệng cất lời gọi anh được.

Và rồi đúng như cậu mong ước và lo sợ. Một người con gái nhẹ nhàng đến bên anh.Cô ta không đẹp nhưng gương mặt hiền hòa và nhân hậu. Có lẽ cô ấy thích hợp với anh hơn cậu. Có lẽ đây chính là điều mà cậu phải trả cho việc phản bội lại anh. Bao nhiêu năm xa anh cậu đã gặp rất nhiều người, yêu rất nhiều người. Nhưng tất cả cũng chỉ để cậu biết rằng anh mới chính là tình yêu thật sự của cậu. Dù có nắm lấy tay ai, dù có cùng ai ở trong những cảnh xa hoa thế nào đi nữa cậu cũng không thể quên những đêm trăng đơn giản mộc mạc cả hai từng chia sẻ. Không sao quên được những nụ hôn vụn về. Không sao quên được bóng hình anh.

Nhưng giờ là lúc cậu phải ra đi. Cậu phải ra đi vì anh. Cậu không thể đối diện với anh cùng cái mặc cảm tội lỗi này được. Giờ đây cậu chỉ cầu mong cho anh được hạnh phúc.

- Kha!

Cậu khưng lại. Có phải đầu óc của cậu đã tê dại vì cơn mưa rồi không? Có phải là cậu bị ảo giác không? Hay là thật sự anh đã gọi tên cậu? Cậu quay lại nhìn. Vĩnh đang đứng đó. Anh cũng đã ướt nhem và anh đang nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm tĩnh lặng. Cậu đứng đó như bị hóa đá trước ánh nhìn cũa anh. Chúng dịu dàng nhưng lại đầy ma lực khiến cho cậu không thể nào cất bước được nữa. Cậu chỉ biết đứng im dưới màn mưa, nhìn lại anh.

- Em lại định bỏ anh đi một lần nữa à? - Vĩnh nói vọng qua màn mưa.

- Em… - Cậu định thốt nên điều gì đó nhưng không một ngôn từ nào có thể thoát ra.

Vĩnh bước đến và ôm chằm lấy Kha. Cái ôm mạnh mẽ và vội vàng giống như Vĩnh sợ Kha sẽ lại tan biến đi như một ảo ảnh.

- Hãy ở lại bên anh! Anh xin lỗi!

- Không… - Kha òa khóc như một đứa trẻ. - Em mới là người có lỗi… em xin lỗi… xin lỗi…

- Không! Anh vì chính cái lòng tự trọng hảo của mình mà không giữ em lại! Không có giây phút nào trôi qua từ ngày anh mất em mà anh không hối hận! Giờ đây em đã vê đây rồi! Anh sẽ không để em đi một lần nữa đâu!

Kha nắm chặt lấy áo của Vĩnh và nói.

- Nhưng… nhưng còn người đó…

- Ai?

- Em thấy một người con gái cùng với anh! Có lẽ cô ta…

- Ngốc! Đó là chị của anh! Sau khi em đi anh đến ở nhờ nhà chị ấy cho đến giờ!

Vĩnh đẩy Kha ra để có thể nhìn vào mắt của cậu.

- Đừng bỏ anh nữa! Anh xin em!

- Em… em…

- Hãy ở lại được không?

- Anh… tha thứ cho em…

- Khờ quá! Anh chưa bao giờ giận em cả! Anh chỉ…

Nhưng môi của họ đã gắn lại với nhau như chưa từng tan vỡ. Họ đứng đó và hôn nhau dưới màn mưa. Tình yêu của họ đã gắn kết với nhau bằng số phận và định mệnh. Họ không thể mất nhau bởi vì đơn giản họ yêu nhau và họ sinh ra là để dành cho nhau.

Và tại một nơi khác trong thành phố này vẫn còn hai kẻ mải đi tìm hạnh phúc cho chính mình…